Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2686: Đạo Sau Sơ Võ (3)

Mọi người đều có tri thức, có văn hóa. Sách đọc qua cũng nhiều vô số kể.
Nhưng lúc này đây, mọi người vẫn hơi kích động, đây chính là sách mà Khôn Vương, con trai Hoàng Giả, thu thập được.
Nơi này... Phải chăng có một ít bảo điển cấp cao?
Bên trong cung điện này, tuy sách vở nhiều, nhưng chủ yếu phân bố ở bốn khu vực.
Phương Bình nhìn một lượt, phát hiện Khôn Vương lại còn phân chia theo khu vực.
"Sơ Võ", "Thiên Đình", "Tam Giới", "Khác". Đây chính là bốn khu vực mà Khôn Vương phân chia.
Phương Bình liếc mắt nhìn, suy nghĩ một chút, biết đại khái vì sao đối phương chia làm bốn khu vực. Thời đại Sơ Võ là thời đại võ đạo bắt đầu xuất hiện, xa xưa hơn cả Thiên Đình. Về chuyện Sơ Võ rốt cuộc xuất hiện cách đây bao lâu, Phương Bình không biết.Mà Thiên Đình là thời kỳ sau Sơ Võ. Sau khi Hoàng Giả xuất hiện mới có Thiên Đình, đây cũng là thời đại Cổ Võ mà nhóm người Phương Bình nhận định.Li ê n h ệ Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
Sau thời kỳ này, Thiên Đình sụp đổ, tam giới không còn thống nhất, đây là một thời kỳ hỗn loạn, kéo dài đến hiện tại, thực ra, đây được xem là một thời đại lớn. Thế là, Khôn Vương có khu vực "Tam Giới".
"Khác", hẳn là không phân thời đại.
Lôi Đình và Phong Vân đạo nhân, một người đi thẳng đến khu vực Thiên Đình, một người đi thẳng đến khu vực Sơ Võ. Người đến khu vực Sơ Võ chính là Phong Vân đạo nhân.
Phương Bình liếc mắt nhìn bọn họ, suy nghĩ một chút, rồi đi đến khu vực "Khác".
"Hôm nay Tên Ngốc bỗng đến chơi, hắn nói với ta, tên hắn là Bá, không được gọi là Tên Ngốc nữa, bằng không, ta tự gánh lấy hậu quả..."
Phương Bình mở đại một cuốn sách da thú, hắn không đọc được chữ bên trong viết gì, nhưng lúc này, có một số khác biệt.
Hắn chưa bao giờ thấy một màn như vậy: trước mắt hắn dường như có một bóng người đang cười lắc đầu, ghi lại cái gì. Văn tự trong sách như hóa thành âm thanh, là lời nói của người này.
"Tên Ngốc nói, hắn đã rèn được Ngọc Cốt, bảo ta dạy hắn cách rèn linh thức... Dạy cho Tên Ngốc ba năm, Tên Ngốc che mặt chạy, không thể không từ bỏ rèn linh thức..."
"Đêm qua, Đông Hoàng tới chơi, mang theo đồ đệ đến. Đồ đệ của Đông Hoàng tên là Chiến... Chiến? Nghe hay hơn tên của Tên Ngốc nhiều... Đông Hoàng tới chơi, đến vì cách rèn linh thức, Chiến và ta nói chuyện trắng đêm, lại bàn về cách rèn đúc khí huyết, hai bên đều có thu hoạch, đồ đệ Đông Hoàng, thiên kiêu thời này!"
"Tên Ngốc đến Vùng Đất Sơ Võ, chọn cách khiêu chiến tứ phương, không dùng bản nguyên, dùng nhục thân chiến tứ phương, bại trận, Ngọc Cốt phá nát, đi tìm Đấu hỏi cách bạo phát năng lượng. Nếu ta đến Vùng Đất Sơ Võ, không dùng bản nguyên chiến cường giả chí tôn của sơ võ, không biết có thể thắng hay không?"
"Ta cũng thất bại... Ta không nói cho Tên Ngốc, hắn bại trận, mọi người đều biết, nếu để hắn biết thì phiền phức vô cùng"
"Sơ võ có thể vào bản nguyên hay không? Hôm nay, Đông Hoàng, Nhân Hoàng, Thần Hoàng biện chứng, đạo sơ võ, vì sao không vào bản nguyên?
Đông Hoàng nói: Sơ võ không có đạo, đạo ở sau sơ võ, đại đạo không có sơ võ.
Nhân Hoàng nói: Sơ võ không có đạo, đạo là con đường phía trước, cũng là gông xiềng, sau sơ võ, không có nhục thân, linh thức có mạnh đến đâu thì đại đạo cũng có cực hạn.
Thần Hoàng trầm tư mãi, nói đại đạo đổ nát, đúc lại đất trời, sơ võ không hẳn không thể nhập đạo.
Đạo sau sơ võ... Đạo lại đến từ đâu?
Rèn thân, rèn đạo, cái nào tốt hơn?"
Ánh mắt Phương Bình lấp lóe, hắn biết Diệt Thiên Đế hình như có thói quen viết nhật ký, trước đó hắn cũng nhìn thấy Ma Đế dịch nhật ký của Diệt Thiên Đế trong Chiến Thiên Cung.
Mấy trang nhật ký này mang đến cho hắn cảm giác đây là nhật ký của Diệt Thiên Đế. Nhưng chắc đây là bản gốc, còn bản trước kia hẳn là do Ma Đế phiên dịch.
"Sau sơ võ mới có đạo... Cho nên sơ võ không có đại đạo? Mà sơ võ không có đại đạo, cho nên kim thân và lực lượng tinh thần đều là không có cực hạn, mà sau sơ võ, có đại đạo, nên có cực hạn?"
"Đầu Sắt và lão Diêu kiếp trước đều đến nơi cư ngụ của sơ võ giả, kết quả, không dùng bản nguyên, cả hai đều chiến bại?"
Ánh mắt Phương Bình lấp lóe, đến cảnh giới của Cực Đạo Thiên Đế, dù không dùng tới bản nguyên, e là cũng mạnh mẽ đến đáng sợ!
Thực lực phá chín! Đó là khái niệm gì?
E là có lực chiến lên đến 40 triệu cal khí huyết! Dù bản nguyên có tăng cường sức mạnh thì tăng được mấy lần? 100 ngàn mét, cảnh giới Thiên Vương, tăng cường 3 lần. Cứ thế mà tính ra, đến một triệu mét, tăng cường được 4 lần.
Nếu Cực Đạo Thiên Đế đi được một triệu mét, tăng cường 4 lần, đạt đến 40 triệu cal khí huyết lực bộc phá, nghĩa là cơ sở khí huyết của bọn họ ít nhất phải chừng 8 triệu cal... Đương nhiên, đây là 8 triệu cal khí huyết so với cấp chín bình thường.
8 triệu cal... Mà vẫn thất bại! Thế chẳng phải sơ võ giả tự thân đã có thực lực phá bảy, không có bất cứ thứ gì tăng cường?
Quá mạnh!
"Cơ thể con người có thể đáng sợ như thế sao?"
Phương Bình rơi vào trầm tư, hắn cho là kim thân tầng chín đã là cực hạn của con người rồi. Nhưng cách đây không lâu, từ chỗ Thiên Mộc, hắn mới biết rằng còn có thể rèn đúc ngọc cốt, nói như vậy, rèn chín tầng kim thân cũng không phải là cực hạn.
Bá Thiên Đế có ngọc cốt, vẫn thất bại!
"Trận chiến khiến Thiên Giới sụp đổ... có liên quan đến những sơ võ giả này sao?"
Trong đầu Phương Bình bỗng xuất hiện suy nghĩ như vậy, hắn rất hiếm khi nghe được tin tức có liên quan đến sơ võ giả. Đúng là từng có truyền thuyết, nhưng cụ thể như thế nào, thì khi nghe vị lão giả kia đề cập ở chỗ Thiên Mộc, hắn mới hiểu được một ít.
Hôm nay, lại được nhìn thấy một vài ghi chép có liên quan đến sơ vÕ.
"Sơ võ... Trấn Thiên Vương hình như là đồ đệ của sơ võ giả...
Phương Bình trấn áp suy nghĩ này, đống sách chỗ này đều là thứ tốt, mình phải lấy mang đi, sau này từ từ xem. Trong Đạo Điện, mỗi người đều có thu hoạch.
Lôi Đình Đế Tôn và Phong Vân đạo nhân hình như đã tìm được thứ họ muốn, tuy rằng không thể hiện ra bên ngoài, nhưng Phương Bình quan sát được, hai người đều đã cất đồ vào trong nhẫn chứa đồ.
Nhẫn chứa đồ... Nhìn thấy nhẫn chứa đồ của bọn họ, Phương Bình nghĩ đến mấy người đã chết lúc trước.
Lúc đó đông người, đại chiến hỗn loạn, mấy vị Chân Thần trực tiếp bị đánh nổ, nhẫn chứa đồ cũng không thấy đâu.
Nhưng Viêm Chích Đế Tôn chết ở Thiên Mộc Lâm, cũng không thấy nhẫn chứa đồ.
Phương Bình hơi tiếc nuối, không biết đã tổn thất bao nhiêu bảo vật.
Lúc này, Phương Bình cũng cầm lấy một vài cuốn sách, mặc kệ như nào, cứ lấy trước rồi tính.
Rất nhanh, mọi người thu gom một vài quyển sách quý. Song, vì không gian trong nhẫn chứa đồ có hạn, nên không phải sách gì cũng lấy. Phương Bình hiện tại cũng không tiện thể hiện, không lấy nhiều.
Phong Vân đạo nhân hẳn là đã lấy được thứ hắn muốn, hài lòng nói: "Một vài ghi chép ở Đạo Điện rất có lợi cho mọi người. Nhưng bảo vật thì nơi này không bằng Bảo Điện ở phía đối diện"
"Bảo Điện..." Địa Kỳ cười nói: "Là nơi Giáo Chủ cất giữ bảo vật sao?"
"Không sai!" Phong Vân đạo nhân giới thiệu: "Giáo Chủ năm xưa là con trai Địa Hoàng, một trong Bát Vương, thu thập rất nhiều bảo vật. Tám ngàn năm qua, cũng thu thập rất nhiều bảo vật khác, có vài thứ Giáo Chủ không dùng được, đều được đặt ở Bảo Điện...
Khôn Vương sống nhiều năm như vậy, thế lực lớn, đương nhiên bảo vật thu được cũng nhiều. Rất nhiều thứ không dùng được, nhưng muốn giữ lại, nên đã để bên trong Bảo Điện.
Nội điện chỉ có ba đại điện: Đạo Điện, Bảo Điện, Vạn Linh Điện.
Mọi người cũng không nói nhiều, đi thẳng đến Bảo Điện.
Bảo Điện đối diện Đạo Điện, cũng không có cơ quan phòng ngự gì, đẩy cửa ra, Phương Bình cứ ngỡ mình bước chân vào phòng trưng bày bảo tàng.
Nơi này khác với Đạo Điện. Nơi này được chia thành nhiều đài trưng bày, trên đài có vài thứ, cũng có vài đài đã trống rỗng.
Không có quá nhiều đài trưng bày. Khôn Vương rất kiêu ngạo, không phải cái gì cũng để vào mắt.
Phương Bình nhìn lướt qua, đại khái có khoảng 40-50 đài trưng bày. Có cái đã trống rỗng, đại khái là chỉ có khoảng một nửa đài trưng bày có bảo vật bên trong.
Đến Bảo Điện, nhóm người Lôi Đình Đế Tôn trực tiếp đi vào sâu bên trong, ai cũng cảm thấy ở bên trong mới là bảo vật, cần gì lãng phí thời gian tham quan vật phẩm phía ngoài.
Phương Bình liếc mắt nhìn, trên đài trưng bày dường như đều có cấm chế, hắn cũng không vội.
Huống hồ, bây giờ tranh cướp với hai vị Đế Tôn e là cũng không có kết quả tốt.
1751 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận