Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1352

Thần binh cũng không phải cứ cấp cao là mạnh, còn phải xem người dùng, sự phù hợp giữa người sử dụng với thần binh trong tay. Thần binh cấp bảy tiêu hao ít tinh lực hơn cấp tám, Trần Diệu Đình có thể phát huy được toàn bộ công hiệu của thần bình, thỏa đáng hơn cầm một thanh thần binh cấp tám không thuận tay.
Phương Bình nghe vậy cười nói: "Ta thực không có thần binh cấp tám, nhưng..."
Phương Bình nói: "Ta còn có một thanh binh khí cổ, chất liệu có thể so với thần binh đỉnh cấp tám. Trần lão, ngài nghĩ xem, nếu dung hợp với thanh binh khí này, thần binh của ngài có thể đột phá đến cấp tám không?"
Phương Bình vừa dứt lời, mọi người lần nữa bất ngờ. Ngươi còn có thần binh cổ đỉnh cấp tám?
Tên nhóc này thật nhiều đồ tốt khiến người ta bất ngờ.
Phương Bình không nói, hắn thực ra còn có một thanh thần binh cổ có thể so với cấp chín... Được rồi, đó là của Đầu Sắt, không thể tùy tiện tặng người được. Phương Bình còn chưa biết làm sao để phát huy tác dụng lớn nhất của thanh thần binh này.
Bản thân Đầu Sắt cũng không dùng được, hắn còn đang chờ cửa sinh mệnh của hắn mở ra để lấy được thần binh cổ “thuộc về” hắn, ít nhất cũng sẽ mạnh bằng thần binh của lão Diêu.
Mấy ngày nay, Đầu Sắt vẫn luôn rất hưng phấn, suốt ngày lẩm bẩm "Thần binh cổ", "Nhẫn chứa đồ" các kiểu, hắn cũng sắp quên mình còn thành thần binh cổ gửi Phương Bình giữ hộ rồi.
"Thần binh cổ..."
Trần Diệu Đình nhắc đến, chờ trong tay Phương Bình xuất hiện một thanh kiếm cổ u ám, mọi người mới quan sát một phen, Ngô Khuê Sơn mở miệng nói: "Là thần binh cổ, nhưng hình như bảo dưỡng không tốt lắm, chất liệu này vốn có thể sánh với cấp chín. Đáng tiếc, thời gian dài không được nuôi bằng khí huyết của võ giả, hình như bị giảm cấp rồi."
Binh khí cũng phải bảo dưỡng. Võ giả dùng binh khí, hợp kim binh khí không nói, thần binh bình thường đều được đặt trong cửa tam tiêu, dùng lực tinh thần và lực khí huyết nuôi dưỡng. Như vậy, binh khí mới có thể càng ngày càng mạnh. Ngược lại, thời gian dài không được nuôi dưỡng, binh khí cũng sẽ mục nát.
Thanh thần binh cổ trong tay Phương Bình hình như hồi xưa từng là cấp chín.
Sau khi kiểm tra một hồi, Trần Diệu Đình nhìn Phương Bình cười nói: "Ngươi nhất định phải cho ta nuôi thần binh sao? Thanh binh khí này, hiện tại giao cho một vị võ giả cấp chín nuôi dưỡng một thời gian, có lẽ có thể khôi phục được trạng thái năm đó.
Thật ra, thần binh cổ và thần binh hiện đại không chênh lệch nhiều, nhưng thần binh hiện đại có một điểm lợi, bởi vì hạch tim là hạch tim của yêu tộc, có thể mô phỏng bản thân yêu tộc khi còn sống một cách sống động.
Mà thần binh cổ cũng có một số công dụng đặc thù, xem như tám lạng nửa cân. Thanh này có thể là thần binh cấp chín, ngươi muốn cho ta ư?"
Dứt lời, ông ta cao giọng: "Không mượn."
Ý tứ rất rõ ràng, ta vừa mới nói chúng ta chấm dứt nợ nần, hiện tại, hoặc ngươi tặng không, hoặc là đừng đưa, dù sao cũng không mượn. Lão Trần cũng rất kiêu ngạo, trước kia cũng không chịu ký tên lên giấy nợ.
Phương Bình cười khổ, thanh thần binh này cũng không cho mình tài phú, lão Trần cũng không viết phiếu nợ, sau này sẽ không đòi nợ được. Nghĩ vậy, nhưng Phương Bình vẫn là nghiêm mặt nói: "Trần lão nói đi đâu thế, ngài ngàn dặm xa xôi, chủ động chạy đến muốn giúp đỡ trợ chiến, một thanh thần binh tính là cái gì!"
Xuất chiến, có nghĩa sẽ gặp nguy hiểm.
Ma Võ cũng không định mời người trợ chiến, nhưng lão Trần tự mình đến, còn nói sẽ giúp Ma Võ ngăn cản hai vị cấp tám, chỉ dựa vào đó, tặng thần binh cũng không sao.
Trần Diệu Đình nghe vậy, quét mắt nhìn Phương Bình một lát, lúc lâu sau, tiếp nhận thần binh cổ, chậm rãi nói: "Sau này có thể miễn tặng sính lễ..."
Phương Bình nhe răng, nói gì vậy!
Lão Trần thật quá không lịch sự rồi, ta tặng ngươi chẳng liên quan đến chuyện khác, ngươi nghĩ gì thế.
Mấy người khác đều nở nụ cười, nhưng Trần Diệu Đình muốn giúp đỡ trợ chiến, còn đồng ý chống lại hai vị cấp tám, nếu thật như vậy thì đã trợ giúp Ma Võ không nhỏ.
Nếu ông không đến, thành Yêu Quỳ có lẽ cũng sẽ phái cấp tám đến hỗ trợ.
Ngô Khuê Sơn bên cạnh nhìn Trần Diệu Đình nói: "Cần ta hỗ trợ không?"
"Không cần, ngươi cũng không được, nghe nói Bộ trưởng Trương vẫn còn ở Ma Đô chưa rời đi, đợi chút nữa ta đi tìm hắn hỗ trợ."
"..."
Ngô Khuê Sơn bị đả kích, Phương Bình thì nín cười, lão Trương lại phải làm việc.
Ở buổi đấu giá, lão Trương đã đồng ý giúp đỡ cải tạo thần binh, thật ra mấy ngày nay vẫn luôn bận. Bận đến bây giờ, thần binh trên tay lão Trương cũng chưa cải tạo xong.
Bây giờ, Trần Diệu Đình tìm tới cửa, lão Trương cũng phải hỗ trợ mới được, hết cách, võ đại là thế lực dưới trướng lão Trương, cường giả cấp tám của võ đại không nhiều, hoặc nên nói là cực ít.
Trần Diệu Đình cũng là nhân vật đại diện của võ đại, chút việc này, ông ta là Bộ trưởng, chắc chắn phải xuất lực.
"Vậy ta đi trước, ngày 15 ta lại đến!"
Dứt lời, Trần Diệu Đình vội vã rời đi.
Ông ta vừa đi, Ngô Khuê Sơn khẽ thở dài: "Nhóc, ngươi tự xem mà xử lý ân tình còn thiếu đi. Chúng ta không trả nổi, về phần ngươi, một thanh thần binh cấp tám không mua được mạng của một vị cường giả bát phẩm đâu."
Hỗ trợ Ma Võ chiến đấu, chính là đặt cược mạng sống, việc này cũng không phải chuyện Phương Bình nói mấy câu là có thể giải quyết xong.
Lão Lý bên cạnh trêu ghẹo nói: "Không có gì, nếu lão Trần chết rồi, ngươi nhanh cùng con bé Vân Hi sinh một đứa, đừng mang họ Phương mà phải mang họ Trần ấy, bồi dưỡng đến cấp tám, trả về cho nhà họ Trần là có thể trả sạch ân tình rồi."
Phương Bình liếc mắt, tức giận nói: "Ngài tự mình sớm tìm một người sinh một tiểu Lý đi, gần đây luôn nghe ngài nói chuyện này, muốn đẻ con rồi phải không, say này ta sẽ thu nó làm học sinh..."
"Xéo đi!"
Lão Lý cười mắng một tiếng, Hoàng Cảnh bên cạnh cũng cười nói: "Trường Sinh đừng coi là thật, dù sao cũng phải chừa cho bản thân chút nhung nhớ đi chứ. Mà này, chúng ta cũng đâu thiếu người để chọn, vị ở trường quân đội Đệ Nhất, còn vị ở học viện nữ sinh Ma Đô nữa… đều rất thích hợp với ngươi. Hay là ta giúp ngươi thăm dò một chút?"
Sắc mặt lão Lý biến thành màu đen, thăm dò con mẹ ngươi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại... Nam Vân Bình của trường quân đội Đệ Nhất là cấp tám, viện trưởng học viện nữ sinh Ma Đô cũng là đỉnh cấp bảy... mà, hình như nhìn cũng khá xinh.
Ngô Khuê Sơn bên cạnh thản nhiên nói: "Nam Vân Bình hơi lớn tuổi chút, Triệu Mẫn Trân không tệ, sắp cấp tám, rèn đúc kim thân, thay hình đổi dạng, ngươi thích dạng nào thì có dạng đó, không thành vấn đề..."
Sắc mặt lão Lý đen lại.
Ý gì?
Lữ Phượng Nhu bên cạnh cười như không cười liếc nhìn Ngô Khuê Sơn, thản nhiên nói: "Ta đến cấp tám có cần thay hình đổi dạng không?"
Khóe miệng Ngô Khuê Sơn co giật, không nói tiếng nào, ngươi làm ta á khẩu rồi.
Phương Bình bên cạnh có chút không nhịn nổi, mấy lão lưu manh, trước kia không có phát hiện. Hắn không ngờ, mấy người Ngô Khuê Sơn lại có thể cùng nhau bàn chuyện chuyện tìm phụ nữ. Hơn nữa nhìn có vẻ đã sớm chú ý đến chuyện này rồi.
Cái gì mà cấp tám có thể thay hình đổi dạng, biến thành cô gái 18? Ôi trời ơi!
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày 15 tháng 8.
Chủ nhật, ngày 15 tháng 8, khí trời mùa hè thay đổi thất thường. Hôm qua vẫn nắng chói chang, sáng sớm hôm nay đã lất phất mưa phùn.
Sân vận động số 1.
Phương Bình ngửa đầu nhìn trời, bỗng nhiên cười nói: "Ngày đẹp, thời tiết tốt!"
Tần Phượng Thanh cũng ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm... Đậu mớ, thời tiết tốt? Ngươi không bị hâm đấy chứ?
Ngay lúc này, Phương Bình bỗng nhìn hắn, cười nói: "Ta nói thời tiết tốt, nghĩa là thời tiết tốt!"
Dứt lời, Phương Bình bay lên trời, tốc độ như tia sét.
Ngay sau đó, phía chân trời, Phương Bình quát lên một tiếng lớn, ánh sáng vàng tuôn ra!
Ầm ầm!
Không trung, sấm chớp giật liên miên. Một lát sau, tầng mây âm u bao phủ Ma Võ đã biến mất.
Trên sân vận động, các đạo sư và học viên đều nhìn mê say.
Đây chính là Tông sư!
Một lát sau, Phương Bình đáp xuống đất, cười to: "Mặt trời chói chang, ngày lành tháng tốt!"
Mặt trời đã xuất hiện.
Trên bầu trời Ma Đô to lớn, những nơi khác còn đang có mưa rơi lác đác. Mà bầu trời Ma Võ lại không có bóng mây nào, trời quang mây tạnh.
Tần Phượng Thanh không còn lẩm bẩm nữa, trong lòng hơi chấn động và ước ao.
Đây chính là cường giả!
Nói được làm được. Phương Bình nói thời tiết tốt, thì thời tiết tốt, đúng cũng đúng, không đúng cũng đúng!
Trên đài cao, Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười, nhân định thắng thiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận