Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2072: Đây Không Phải Nhân Gian (3)

Phương Bình nói: "Không chơi nữa, Miêu huynh, làm phiền ngươi trói lão già kia lại một chút, không cần đánh nhau, đánh nhau trước mặt ngươi khác nào quấy rầy sự yên tĩnh của ngươi, sao mà ngươi ngủ được, đúng không?"
“Meo...” Thương Miêu không vui, bản miêu nói rồi, bản miêu không đánh nhau! Nhưng mà tên lừa đảo nói cũng có lý! Để bọn họ đánh ầm ầm, ồn ào khó ngủ.
Trói lực lượng tinh thần của đối phương một chút… cũng đâu phải là đánh nhau đâu, đúng không?
Thương Miêu cảm thấy làm vậy không gọi là đánh nhau!
Chỉ trong chớp mắt, trong chiến trường không gian, ánh mắt Từ Bính bỗng dại ra, Điền Mục thấy thế, đấm ra một quyền đánh bay đối phương, thuận tiện đạp Tác Giáp dưới chân, cười nói: "Cái này được này! Đánh cho bớt việc! Nào, các ngươi xử lý tên này, ta đánh tên kia cho tàn phế, miễn để bọn họ gây sự!"
Dứt lời, dưới sự phẫn nộ điên cuồng của Tác Giáp, Điền Mục đá hắn đến bên cạnh nhóm người Lý Trường Sinh. Ba người cười cười, lập tức vây lấy hắn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên rất lâu.
Mà tại một nơi khác, sau khi xuất quan, thực lực của Điền Mục cũng tăng lạnh, liên tục ra quyền, không bao lâu, tình trạng của Từ Bính cũng không khác gì Điều Quỳ.
Mà bên này, nhóm ba người Lý Trường Sinh cũng đánh Tác Giáp mất tứ chi, đầu thì chỉ còn một nửa.
Lão Lý nắm đầu Tác Giáp, Điền Mục kéo Từ Bính, mấy người nhanh chóng nhảy ra khỏi chiến trường không gian.
Bọn họ vừa ra ngoài, chiến trường lập tức biến mất.
Không mất bao nhiêu thời gian, ba cường giả cấp chín của Huyền Minh Thiên đều trở thành cua trong rọ
Nhóm võ giả Huyền Minh Thiên sợ hãi tột cùng. Đây chính là võ giả nhân gian sao? Đáng sợ quá!
Ba đại Thánh Sứ, trừ Từ Thánh Sứ gặp chuyện ngoài ý muốn, Tác Giáp và Điều Quỳ gần như là bị hành hạ đến chết!
Mà người đánh bại Điều Quỳ lại là Phương Bình, một võ giả kim thân!
Nhóm người Phương Bình ném bại tướng dưới tay như đi ném rác, ném ba người đến trước mặt nhóm người.
Tuy bị đánh thành như vậy, nhưng các võ giả cấp chín vẫn còn ý thức.
Sau khi tỉnh táo lại, Từ Bính im lặng, không nói một lời.
Vừa rồi… Ông bị người khác trói buộc lực lượng tinh thần!
Chân Thần! Hơn nữa... Có chút quen thuộc.
Thật ra trong đầu ông đã xuất hiện một cái tên, nhưng ông thật ra chưa từng tiếp xúc với con mèo kia, cũng không dám tiếp xúc.
Lúc này, Từ Bính chỉ có kinh sợ.
Hai người còn lại thì sao? Nửa mặt lành lặn của Tác Giác chỉ có sự oán hận, Điều Quỳ thì tuyệt vọng và không dám tin tưởng.
Bọn họ xuống núi, không bị cường giả Chân Thần bắt, mà lại bị mấy tên tiểu bối đánh tán tác!
Vì sao?
Đại Đế từng nói, bọn họ xuống núi, Ngụy Hoàng và những Chân Thần khác hẳn là sẽ không ra tay với bọn họ. Đúng vậy, Chân Thần không ra tay với bọn họ, ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy đâu! Nhưng bọn họ lại bị nhóm người Phương Bình đánh bại!
Bị một nhóm người có vẻ kém xa bọn họ đánh bại!
Thời khắc này, ý chí võ đạo của mấy người có phần hơi lung lay rồi.
Ngay cả Từ Bính cũng biết, thật ra không phải do Thương Miêu áp chế ông, trước khi Thương Miêu ra tay, ông đã bị thương bởi mấy người kém xa mình.
Khó có thể tin!
Bọn họ khó mà tin được, nhưng Phương Bình thì cảm khái: "Một nhóm người bị thời đại đào thải! Chẳng trách Bộ trưởng nói võ giả thời Tân Võ là võ giả mạnh nhất! Dù không có chiến pháp hay chiêu trò lòe loẹt dọa người, nhưng năng lực thì có thừa!
Trước đây ta còn không hiểu, bây giờ thì đã rõ. Đám người kia chỉ ra vẻ mà thôi, uổng công ta kỳ vọng vào bọn họ nhiều như vậy!"
Phương Bình lắc đầu không ngớt, sau đó cười híp mắt nói: "Mà như vậy cũng tốt! Nhờ vậy, Thiên Bộ mới có tác dụng chứ! Ta hơi nóng lòng muốn thử, chúng ta nên chuẩn bị đánh tan chư thiên là vừa!"
Hắn còn đang nói, Điền Mục đã ngắt lời: "Xử lý mấy người này thế nào đây?"
Phương Bình nhìn lướt qua, vuốt cằm nói: “Tên Tác Giáp này... Hiện tại còn ra vẻ ta đây rất mạnh, không khuất phục à? Được thôi, tiêu diệt hắn!"
Vừa mới dứt lời, Điền Mục đấm ra một quyền, trực tiếp đánh nổ đầu đối phương!
“Ngươi dám!”
Từ Bính mới vừa quát lớn, lão Lý đã vung kiếm tiêu diệt lực lượng tinh thần của đối phương, còn cười nói: "Đương nhiên dám! Sao lại không dám? Ngươi mà còn nói nữa thì đây cũng là kết cục của các ngươi!"
Phương Bình thấy thế, hơi bất đắc dĩ nói: "Ta còn chưa nói xong mà, ta định nói, nếu chịu khuất phục thì vẫn có thể cho xuống địa quật chinh chiến, lập công… Hai vị… thật là nhanh nhảu!"
Làm gì vậy! Ta mới nói được nửa câu! Các ngươi vội vã như thế làm gì!
Điền Mục chẳng quan tâm, nói: "Chúng ta chỉ đang thi hành mệnh lệnh của Bộ trưởng Phương, quân lệnh như núi, ngươi nói tiêu diệt thì đương nhiên bọn ta phải nhanh tay thực hiện chứ sao! Lần sau truyền đạt mệnh lệnh, phải ngắn gọn rõ ràng, đừng nói một nửa!"
Lão Lý cũng cười: "Giết gà dọa khỉ mà! Ngươi nhìn đi, giết con gà nhảy tưng tưng, có phải những người khác đều ngoan hơn nhiều phải không? Giết thì giết thôi, dựa vào những lời mà hắn đã nói, đủ thấy hắn không phải là người tốt lành gì. Giết rồi thì không khí đỡ ô nhiễm, lỗ tai cũng được thanh tịnh!"
Trong nhóm người phe Phương Bình, có người cười lớn, nói: "Tiêu diệt rồi thì thôi, cùng lắm thì diệt sạch nhóm người này, chúng ta đi tìm một Tam Thập Tam Thiên khác bàn chuyện hợp tác, kiểu gì chả có nơi dễ nói chuyện, cùng chung mục tiêu!"
Thời khắc này, Từ Bính nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên bi thương, đây... không phải là nhân gian!
Đây là địa ngục! Là nơi ở của một đám ác quỷ phục sinh!
"Sát nghiệt của các ngươi nặng như vậy, vô cớ giết chết Tác Giáp, có khác nào tà ma chứ?"
Lúc này, giọng Từ Bính mang theo bi phẫn, tức giận chất vấn.
Chỉ mới vừa ra khỏi thiên ngoại thiên một lát, mà Tác Giáp đã bị tiêu diệt, công lao mấy ngàn năm lập tức hóa thành hư không, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, dù biết rõ lúc này không nên mở miệng, ông ta vẫn tức giận chất vấn.
Điền Mục lạnh lùng nói: "Tà ma? Chính đạo? Điền mỗ không quan tâm người khác đánh giá như thế nào. Nếu tà ma ngoại đạo có thể cứu vớt nhân loại, làm cho nhân loại không phải chịu nỗi khổ chiến tranh, nỗi đau xa vợ mất con, dù trở thành tà ma thì thế nào?"
Dứt lời, Điền Mục nghiêm nghị nói: "Các ngươi không xuất thế thì thôi, xuất thế rồi thì phải chiến đấu. Tất cả cường giả Hoa Quốc đều phải chiến đấu! Nếu không muốn nghe quân lệnh thì chính là đào binh, dù là võ giả hiện đại hay cổ võ, đều đáng bị giết."
Cách đó không xa, Bắc Cung Vân cũng lạnh nhạt nói: "Cao cấp Hoa Quốc đều có nhiệm vụ! Khi xuất chiến thì phải phục tùng quân lệnh, khi không xuất chiến thì có thể muốn làm gì thì làm. Võ giả không phục tùng quân lệnh khi xuất chiến, có chết cũng là chết vô ích."
Đây chính là hiện đại!
Tuy nói cường giả không bị ràng buộc, trên thực tế vẫn bị ràng buộc.
Bảo ngươi xuất chiến, ngươi phải xuất chiến. Dù biết rõ chắc chắn phải chết!
"Kiếm cớ!" Vẻ mặt Từ Bính đầy giận dữ: "Chúng ta mới vừa nhập thế, hoàn toàn chưa biết gì cả, một lời không hợp, các ngươi đã giết chết Tác Giáp. Bất công làm sao!"
Phương Bình day day huyệt Thái Dương, cười nói: "Được rồi được rồi, giết thì đã giết rồi. Từ lão tiền bối, mạnh được yếu thua.
Ta không cần phải kiếm cớ, ta cảm thấy các ngươi có uy hiếp, nên giết các ngươi, lý do này đủ chưa? Ta không muốn bên giường mình có một nhóm người ngủ say như các ngươi, lý do này đủ chưa?
Tác Giáp hết lần này đến lần khác phản bác ta, giết thì cũng đã giết rồi, bớt nói nhảm đi!"
Dứt lời, sắc mặt Phương Bình lạnh lẽo: "Không cần nhắc lại mấy thứ này nữa. Huyền Minh Thiên hợp tác, hay là trở mặt, Từ tiền bối hãy tự lựa chọn!
Ta biết các ngươi có mục đích riêng, điều này không quan trọng!
Nếu nghe lời thì các ngươi muốn làm cái gì, chỉ cần không bị tóm được chuôi, thì cứ thoải mái! Không nghe lời, các ngươi dám âm thầm làm cái gì, không chỉ là các ngươi, Huyền Minh Thiên Đế cũng phải chết!
Nếu thật sự cảm thấy Huyền Minh Thiên Đế vô cùng mạnh mẽ, không sợ bất cứ thứ gì... Người đâu, lập tức áp giải bọn họ về Huyền Minh Thiên, ta cũng muốn nhìn xem, Huyền Minh Thiên Đế có dám trở mặt hay không?"
Hắn vừa dứt lời, Điền Mục cười nói: "Nên như vậy! Để ta tự mình áp giải bọn họ về Huyền Minh Thiên, ép lão già đó ra tay, đến lúc đó thì có đủ lý do rồi, lão già vừa ra tay, lập tức vây giết hắn!"
Bọn họ không vây giết được, nhưng có người có thể.
Vô duyên vô cớ ra tay với những người đó, không thích hợp. Nhưng chỉ cần Huyền Minh Thiên Đế ra tay, nhóm người Trương Đào sẽ nhanh chóng có đủ lý do vây giết hắn!
Thời cơ hiện tại cũng rất thích hợp!
Cường giả địa quật vừa bị đánh sợ, cộng thêm chuyện Vương Chiến Chi Địa sắp tới, trong thời gian ngắn cũng không cần xuất hiện ở Ngự Hải Sơn, tuyệt đỉnh nhân loại còn có cơ hội ra tay.
Một khi kéo dài thì chưa chắc có cơ hội như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận