Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1041

Không nói nhảm nữa, Phương Bình nhìn hai người: "Chú ý an toàn, Tần Phượng Thanh, đừng liều, sớm về thành Thiên Nam, sau đó về lại Trái Đất, nghe chưa?"
"Biết rồi, ông đây cũng không phải con nít!"
Tần Phượng Thanh thiếu kiên nhẫn, phất phất tay, không thèm để ý đến Phương Bình.
Phương Bình cũng không nói nhiều, cùng Vương Kim Dương đi về hướng Tây.
Chờ bọn họ đi được một lúc, Tần Phượng Thanh lại nhỏ giọng mắng: "Mẹ nó, thật sự không cho ông đây theo! Lại bị ghét bỏ rồi!"
Lý Hàn Tùng cười ha hả nói: "Ta cũng vậy, cũng do ban đầu ngươi quá kém."
"Ngươi biết cóc khô gì!"
Tần Phượng Thanh chửi mát nói: "Tần Phượng Thanh này tung hoành địa quật nhiều năm như vậy, chỉ có ta ghét bỏ người khác, lần này bị người khác chê phiền, hừ, đùa nhau à!"
Nói xong, Tần Phượng Thanh nhìn Lý Hàn Tùng: "Ngươi muốn thì về đi, ta đi tiếp..."
"Hả?"
Lý Hàn Tùng nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Ngươi muốn đi tiếp? Hiện đang rất loạn, không có Phương Bình..."
"Không có Phương Bình thì làm sao?"
Tần Phượng Thanh xem thường nói: "Lúc hắn còn chưa vào Ma Võ, ông đây đã tung hoành địa quật, không có hắn không thể sống à? Đầu Sắt, ngươi cho rằng ta là hoa trong nhà kính sao? Lúc ông đây cấp ba, địa quật là sân chơi của ta, huống chi bây giờ ta đã cấp năm! Hừ, ít lắm lời, ta đi đây..."
"Ngươi đi đâu!"
"Ngươi mặc kệ ta!"
Lý Hàn Tùng nhìn hắn cất bước rời đi, hơi thay đổi sắc mặt, mở miệng nói: "Ngươi chớ làm loạn..."
"Đừng phiền ta, cũng đừng đi cùng ta!"
"Tần Phượng Thanh!"
Lý Hàn Tùng vội vàng đuổi kịp, nghiêm mặt nói: "Ngươi rốt cuộc muốn đi đâu? Hướng này đi về Cấm Kỵ Hải mà... lẽ nào ngươi muốn dọc theo Cấm Kỵ Hải đi đến Giới Vực Chi Địa?"
Nghĩ tới đây, Lý Hàn Tùng biến sắc, khẽ quát: "Ven bờ Cấm Kỵ Hải nhìn bình yên nhưng thật ra là nơi nguy hiểm nhất! Dù là cường giả cao cấp cũng không dám tùy ý đi đến ven bờ Cấm Kỵ Hải, dù đi cũng chỉ dám đi một đoạn ngắn..."
"Đám người thành Trấn Tinh đi ven bờ Cấm Kỵ Hải đó, nguy hiểm đều đã được xử lý rồi."
"Ngươi điên rồi, ngươi thật muốn một mình đi Giới Vực Chi Địa!"
Lý Hàn Tùng ngây người, hắn chỉ mới thăm dò vậy thôi, không ngờ Tần Phượng Thanh lại có ý đi thật.
Tần Phượng Thanh vừa đi vừa nói: "Mạo hiểm mới giàu! Lần này ta vào địa quật vốn là định đi Giới Vực Chi Địa, chỉ khi đến đó, mới có cơ hội nhanh chóng trở thành Tông sư. Nếu không, với tư chất này của ta, dù có dùng đá năng lượng như ăn trái cây cũng phải kéo dài hơn mười năm. Mười năm nữa... với tình hình trước mắt, cơm canh nguội rồi!
Phương Bình không dẫn ta theo, chẳng lẽ ta không có chân sao..."
"Quá nguy hiểm."
"Nơi nào dưới địa quật mà không nguy hiểm? Ngươi dám chắc rằng trên đường về thành Thiên Nam sẽ không gặp phải một tên cao cấp tiện tay bẻ cổ chúng ta không? Vào địa quật vốn là đánh cược mạng sống, vậy ta muốn đánh cược ở nơi có thu hoạch phong phú hơn!"
Lý Hàn Tùng không có gì để nói, trơ mắt nhìn hắn chạy càng lúc càng xa.
Ngay khi Tần Phượng Thanh sắp mất bóng, Lý Hàn Tùng bỗng nhiên đuổi tới, cắn răng nói: "Ta đi cùng ngươi!"
Tần Phượng Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, cười cười: "Ngươi bị ngốc à? Ngươi là cường giả thời cổ phục sinh, nhất định tiền đồ vô hạn, ngươi không giống ta! Ông đây chỉ có cái mạng nát này, ta là một dân cờ bạc!
Ngươi nhất định phải đi cùng ta cược mạng sao?
Ngươi nhất định sẽ trở thành Tông sư, kim cốt thức tỉnh, sẽ nhanh lên cấp tám, ngươi muốn đánh cuộc gì? Từ ba năm thành Tông sư rút ngắn thành một năm thành Tông sư sao?
Ta đánh cược là vì chưa chắc ta đã có thể trở thành Tông sư, ngươi cược... không lời lắm."
Lý Hàn Tùng trầm giọng nói: "Nếu Tần Phượng Thanh ngươi dám, sao ta lại không dám? Cái gì mà ta nhất định trở thành Tông sư? Lý Hàn Tùng này không yếu hơn bất cứ ai, cũng không thiếu dũng cảm! Ngươi mới cấp năm trung kỳ, ta sắp đột phá cấp sáu, ngươi dám, lẽ nào ta không dám?
Huống chi... trước đây ngươi chạy nhanh hơn ta, bây giờ ngươi không bằng ta, ta mới vừa chạy thắng một con yêu thú cấp bảy đó! Haha.
Còn nữa, Phương Bình mang theo Vương Kim Dương làm thuốc cứu mạng, ngươi đừng quên, ông đây cũng có vật chất bất diệt!
Tần Phượng Thanh nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên cười: "Này, Đầu Sắt, ngươi nhất định phải đi theo ta sao?"
"Đương nhiên!"
"Chết là hết đó!"
"Võ giả vốn đi trên ranh giới giữa sự sống và cái chết mà!"
"Được!"
Tần Phượng Thanh bỗng nhiên hào hứng quá mức, cười nói: "Vậy lần này hai đứa mình làm một vố lớn đi! Phương Bình thúi kia dám ghét bỏ chúng ta, chê chúng ta phiền! Vậy thì chúng ta sẽ trực tiếp càn quét Giới Vực Chi Địa, cho hắn lác mắt ra! Đầu Sắt, lần này không chết, trở về, ông đây giúp ngươi tìm nhẫn chứa đồ.
Lần sau, hai ta cùng xuống địa quật, ông đây cướp của, ngươi chỉ cần đi theo làm nhà kho di động là được, lấy được thứ tốt, chúng ta chia năm - năm... Không, sáu - bốn, ta sáu ngươi bốn, yên tâm, ta công bằng hơn Phương Bình nhiều.
Tên kia quá keo kiệt, hắn năm, ngươi hai, ta chỉ được một, quá keo!"
Lý Hàn Tùng thầm nói: "Ngươi không mạnh bằng ta."
"Mạnh thì có ích gì? Tông sư mạnh hơn chúng ta đó, ngươi bảo Tông sư mang ngươi đi cướp đi? Ta được mệnh danh là chuyên gia tầm bảo, nơi nào có thứ tốt không bao giờ chạy khỏi đôi mắt của ta, Phương Bình không dẫn ta theo chính là tổn thất lớn nhất của hắn!"
Lý Hàn Tùng trầm mặc một hồi, đi đường hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: "Tần Phượng Thanh, ngươi có phải là thiên khuyển của Nhị Lang Thần phục sinh không?"
Bước chân Tần Phượng Thanh hơi khựng lại, sau đó sắc mặt đen kịt, rút đao muốn chém Lý Hàn Tùng!
Ngươi mới là thiên khuyển, hơn nữa còn là giống cái! Ông đây chém chết ngươi!
Lý Hàn Tùng vừa chạy, vừa giải thích: "Hỏi thật lòng á. Phương Bình nói chúng ta là cường giả Thiên Đình phục sinh, có lẽ ngươi không phải là cường giả... Khụ khụ, ý của ta là, khả năng tầm bảo của ngươi rất lợi hại, người ta đều nói mũi chó thính nhất, có lẽ ngươi là chó thần á..."
"Ngươi còn nói, đậu xanh!"
"Đừng nghịch nữa, nơi này vẫn còn ở gần thành Diên Vĩ nè." Lý Hàn Tùng vội vàng ngăn lại, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Dù không phải Hao Thiên Khuyển, không biết có thể là những thần thú khác hay không? Không có vật chất bất diệt, có lẽ ngươi là thần thú cấp bảy chuyển thế chăng?
Lực lượng tinh thần mạnh mẽ cũng có thể phục sinh á..."
"Ngươi đừng chạy, ông đây chém chết ngươi!"
Tần Phượng Thanh giận dữ, vì sao ông là súc sinh phục sinh hả, ngươi giải thích cho rõ xem!
...
Cùng lúc đó.
Phương Bình quay đầu lại liếc mắt nhìn, mi tâm hơi nhíu lại, một lát mới nói: "Tần Phượng Thanh bọn họ trở về chứ hả?"
"Chắc là vậy."
"Hắn một mực ngấp nghé Giới Vực Chi Địa, với tính khí chó má của hắn, không sợ chết, thật có thể ngoan ngoãn trở về sao?"
Vương Kim Dương chần chờ nói: "Ý của ngươi là..."
Phương Bình lắc đầu một cái, không nói cái gì nữa.
Tên kia hẳn là sẽ không tìm đường chết chuyên nghiệp như vậy chứ?
Mình không dẫn hắn theo, một thân một mình mà muốn đi Giới Vực Chi Địa, vô cùng nguy hiểm.
Mặc kệ bọn họ, bây giờ chỉ mang theo một mình Vương Kim Dương, Phương Bình cũng không chậm trễ nữa, ngự không bay lên, bật năng lượng bình phong, mô phỏng khí tức, cười nói: "Quang minh chính đại bay qua, chỉ cần nói vương thành đã bị hủy, chúng ta đi thông báo với thống lĩnh Thanh Hồng trở về vương thành!"
Vương Kim Dương hơi sửng sốt, nhưng cũng không do dự nữa, ngự không bay lên. Phương Bình ngụy trang khí tức của hắn thành võ giả cấp năm của thành Sắc Vi.
Sau đó, hai người nhanh chóng ngự không bay về hướng Tây.
Bay hơn một tiếng, trước mắt hai người xuất hiện một tòa thành, Phương Bình bắt đầu bay vòng qua.
Hai người gióng trống khua chiêng bay tới, ở các thành trì phụ thuộc có cường giả chú ý đến, nhanh chóng ngự không lên đón đường, quát lên: "Người đến là ai? Chưa được cho phép mà đã ngự không..."
Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy hai mắt Phương Bình đỏ như máu, phẫn nộ quát: "Chúng ta chính là cận vệ vương cung của thành Sắc Vi, vương thành bị hủy, chúng ta muốn đến Giới Vực Chi Địa thông báo cho thống lĩnh đại nhân, ngươi dám cản chúng ta!"
"Cận vệ thành Sắc Vi..."
Cường giả hơi ngừng lại, hắn biết, tối qua đã xảy ra chuyện lớn.
Nhưng tin tức còn chưa truyền đến khu bên này, không ngờ thành Sắc Vi bị hủy rồi! Nghe được tin này, người này cũng biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận