Toàn Cầu Cao Võ

Chương 290: Ma Võ đấu Kinh Võ

Lời nói của vị Tông sư già đã kết thúc trận đấu ngày 12.
Liên minh Bát Giáo đối đầu liên minh Võ Đại, liên minh Bát Giáo bị loại đầu tiên, rời khỏi cuộc tranh tài.
Cho dù thi đấu đã kết thúc, nhưng sự kiện liên quan đến liên minh Bát Giáo, Võ Đại, liên quan đến lời nhận xét về võ giả của các Tông sư...cũng chưa kết thúc.
Võ giả dám chiến đấu, liều chết chiến đấu?
Vì cái gì mà chiến đấu?
Vì ai mà chiến đấu?
Những năm nay Hoa Quốc vẫn chưa bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, nhưng quy mô nhỏ có lẽ có, điều này liệu có liên quan lớn võ giả của đại Võ Đại không?
Những lời bình luận, trên mạng có rất nhiều.
Nhưng không có ai trả lời, cũng không có ai cho một đáp án rõ ràng, loại nghi hoặc này cứ thế dần tăng lên trong lòng người dân.
...
Cuộc thi đấu này, Phương Bình bọn họ chỉ là người đứng xem.
Trận đấu kết thúc, Phương Bình và Phó Xương Đỉnh bọn họ cùng nhau tụ lại.
Phòng Thực Huấn.
Bạch Nhược Khê cũng ở đó, thấy người vừa đến, liền mở miệng nói: “Ngày mai chúng ta đấu với Kinh Võ, nếu thắng, trận quyết chiến cuối cùng chúng ta chỉ cần đợi gặp Kinh Võ hoặc liên minh Võ Đại là được.
Nếu như thua chúng ta vẫn phải cùng với liên minh Võ Đại đánh một trận, rồi đánh với Kinh Võ.
Đội viên chủ lực của liên minh Võ Đại, ngoại trừ Trần Gia Thanh ra thì hầu như đều đã bị đánh tàn phế.
Vì vậy đánh với liên minh Võ Đại không quan trọng, quan trọng là có thể lấy được vị trí thứ nhất hay không?
Ngày mai, nhà trường muốn chúng ta cố gắng hết giữ gìn thực lực, dù sao thắng hay thua thì phía sau chúng ta còn phải so đấu một trận với Kinh Võ...”
Hiện tại liên minh võ đạo gần như đã bị đánh phế hết, Kinh Võ hay Ma Võ thắng được đối phương không khó.
Mấu chốt là Kinh Võ và Ma Võ hai trường gần như có thể được nhận định sẽ tiến vào trận đấu thứ hai.
Dưới tình huống này, phải bày binh bố trận như thế nào, quan trọng vẫn là phải dựa vào thắng thua.
Phương Bình mở miệng nói: “Ngày mai dứt khoát phải đánh đội ngũ Kinh Võ cho tàn phế, như vậy trận tiếp theo mới dễ dàng.”
Bạch Nhược Khê dở khó dở cười, sự việc nào có dễ dàng như vậy.
Không để ý lời nói của Phương Bình, Bạch Nhược Khê tiếp tục nói: “Trận chiến ngày mai, Kinh Võ có thể sẽ không xuất chiến toàn bộ chủ lực, Lý Nhiên bị thương còn chưa khỏi, Trương Chấn Quang cũng vậy, hai người này có lẽ sẽ không mang theo thương thế xuất chiến.
Đợi đến ngày 15, ngày quyết đấu, thương thế hai người đó có lẽ sẽ khỏi, lúc đó xuất chiến mới thích hợp nhất.
Vì vậy đội ngũ xuất chiến của Kinh Võ có lẽ là Hàn Húc, Phương Văn Tường, Ngụy Thụ Kiệt, ba người này sẽ là chủ lực, thêm hai đội viên dự bị.
Thực lực đội viên dự bị của bọn họ cũng đều là đỉnh cấp một, thực lực rất mạnh, không thể khinh thường.
Nếu như Ma Võ xuất chiến toàn lực, ngày mai lại xuất hiện ngoài ý muốn, nếu như đều bị thương vậy thì quyết đấu ngày 15 của chúng ta sẽ rất phiền phức...”
Ngày mai đội chủ lực của Ma Võ nếu như bị người ta đánh bại, vậy cho dù thắng được liên minh Võ Đại thì đến ngày quyết đấu cũng không có cách nào đánh tiếp nữa.
Lý Nhiên và Trương Chấn Quang của Kinh Võ không yếu, hai người này ba ngày sau có thể sẽ xuất chiến.
Phương Bình hơi cau mày nói: “Cô Bạch có cách gì cứ nói thẳng đi ạ.”
“Bởi vì chưa có cách nào đoán được Hàn Húc sẽ xuất chiến đầu tiên hay là cuối cùng, vì vậy gặp phải Hàn Húc, nếu như tốc độ các em chậm, có thể căn bản đánh không trúng cậu ta mà còn bị cậu ta đánh thương và loại khỏi võ đài.
Nhà trường muốn em hoặc Triệu Lỗi, một trong hai người không xuất chiến, để phòng lỡ như...”
Triệu Lỗi bất mãn nói: “Thưa cô, đã đến lúc này rồi, chúng ta sợ, lẽ nào Kinh Võ không sợ sao?
Chúng ta cho dù bị thương, Kinh Võ cũng chưa chắc đã đi tới đâu...”
“Nhưng bọn họ có năm đội viên dự bị đỉnh cấp một!”
Bạch Nhược Khê nặng nề nói: “Nhà Trường lo lắng bọn họ thay chiến đội thuật!”
“Dùng mấy đội viên dự bị, làm thương đội chủ lực của chúng ta, một khi đội chủ lực bị thương, trong đội dự bị của chúng ta chỉ có Đường Tùng Đình là đỉnh cấp một!”
Trần Vân Hi gần đây bị đả kích không có sức sống, đạo sư của mình cũng coi thường mình, Trần Vân Hi vẫn không lên tiếng.
“Thắng bại vẫn là trận cuối cùng quyết định, vì vậy chúng ta vẫn nên bảo tồn nhiều sinh lực.”
Đề nghị của nhà trường không phải là xấu, tranh giành hạng nhất hay hạng nhì vẫn là ở trận cuối cùng.
Bởi vì thực lực đội dự bị của Ma Võ không bằng Kinh Võ, trong trận đấu ngày mai, một khi chủ lực bị thương nhiều, trận thi đấu cuối cùng sẽ rất khó đánh.
Ngày mai nếu như chủ lực bảo tồn trọn vẹn, vậy thì thành viên đội dự bị không có tác dụng gì.
Ngày 15 quyết đấu, đánh bại chủ lực của bọn họ, thì không cần phải đánh thành viên trong đội dự bị của bọn họ nữa.
Phương Bình trầm giọng nói: “Vậy nhà trường muốn thứ tự xuất chiến như thế nào?”
“Đường Tùng Đình, Triệu Tuyết Mai, Phó Xương Đỉnh, Dương Tiểu Mạn bốn người ra trận, em hoặc Triệu Lỗi sẽ xuất chiến cuối cùng.
Thật ra thầy Đường Phong cảm thấy, Phương Bình cũng không cần phải lên, cho Kim Lỗi của đội dự bị lên...”
“Vậy không phải rõ ràng là muốn thua sao?”
Triệu Lỗi có chút không vừa lòng, mặc dù lời này có ý không tin vào chiến hữu của mình, nhưng lời này cũng là sự thật.
Phương Bình và Triệu Lỗi đều không lên, Kim Lỗi mới chỉ là cấp một cao kỳ, đối đầu với Hàn Húc, Phương Văn Tường bọn họ, không bại mới là lạ.
“Cho dù thua, chúng ta vẫn có cơ hội lật ngược tình thế!”
Đường Phong từ cửa đi tới, cất cao giọng nói: “Giữ lại một vài thành viên chủ lực, chuẩn bị cho quyết chiến ngày 15 đây mới là trận quyết đấu thắng thua cuối cùng!”
“Nhưng… hôm nay tông sư cũng đã nói, võ giả không sợ chiến đấu, không tránh chiến đấu...”
“Ngu xuẩn, đây không phải là nhát gan hay trốn tránh chiến đấu, mà là sử dụng chiến thuật chính quy! Lẽ nào vào địa quật các em đều muốn dựa vào sự dũng cảm nhất thời của khí huyết, vào hang ổ giết kẻ địch sao?”
Đường Phong phê bình Triệu Lỗi một câu, nhìn Phương Bình nói: “Em là đội trưởng, em thấy thế nào?”
Phương Bình khẽ thở ra một hơi nói: “Em không muốn thua, cũng không muốn đánh nhiều, có điều nhà trường lo lắng không phải không hợp lý, Triệu Lỗi, cậu ở lại đi.”
“Tôi biết mà!”
Triệu Lỗi vẻ mặt không cam chịu, cậu đã biết kết quả sẽ như vậy!
Không ngờ như thế, cậu từ đầu đến cuối đều không có cơ hội ra trận!
Còn về trận quyết đấu, ai biết tình hình trận đấu sẽ thế nào, cậu có thể ra trận hay không cũng khó nói.
“Vậy như thế đi, ngày mai em xuất chiến cuối cùng.”
Phương Bình hơi nhíu mày nói: “Hay là ngày mai em vẫn nên xuất chiến đầu tiên đi...”
Triệu Lỗi không ra trận, nếu như cậu xuất chiến cuối cùng Phương Bình lo lắng bốn người phía trước sẽ chịu áp lực rất lớn.
“Không cần, em xuất chiến cuối cùng xem thế cục, nếu như tình hình không ổn, cuối cùng… cho phép em bảo tồn thực lực!”
Lời của Đường Phòng mặc dù không nói rõ nhưng mọi người đều hiểu rõ ý của ông.
Ngày mai một khi bốn người phía trước đấu không lại, tình thế xấu rõ ràng, vậy Phương Bình xuất trận cuối cùng cũng không cần đánh quá sung, để bảo tồn thực lực của mình.
Đợi đến ngày 15 quyết đấu!
Phương Bình nghe vậy thì không lên tiếng nữa, Dương Tiểu Mạn lại bĩu môn nói: “Đạo sư cứ yên tâm, chúng em cũng không phải là ăn chay đâu!”
“Cố gắng hết sức đừng để bị thương, ngày mai không phải là trận quyết định thắng bại!”
Đường Phong lại căn dặn một câu, còn về phần mọi người có nghe hay không, cho dù ông là đạo sư, cũng không có cách nào yêu cầu quá đáng.
Mấy ngày này bị mọi người thổi phồng, võ giả lên võ đài liều chết chiến đấu hầu như đã hình thành suy nghĩ duy nhất trong lòng mỗi người.
Lúc này bảo bọn họ trốn tránh chiến đấu, đối với những sinh viên kiêu căng tự mãn mà nói, ngược lại đả kích càng lớn.
Bàn bạc xong thứ tự xuất chiến, Đường Phong nhanh chóng rời đi, trước khi đi ngược lại không quên bảo Phương Bình đi lấy 5 viên Khí Huyết Đan cấp một.
Chờ lấy được 5 viên Khí Huyết Đan cấp một từ phòng hậu cần, Phương Bình lại vui vẻ.
Những ngày này, nhà trường trước sau đã phát 10 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 10 viên Khí Huyết Đan cấp một, 2 viên Khí Huyết Đan cấp hai cùng với một số thuốc điều trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận