Toàn Cầu Cao Võ

Chương 191: Hai trận chiến hai người chết (2)

"Mình giết người rồi..."
Trong lòng Phương Bình khẽ thì thào, không đi xem Trần Quốc Long, kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu tiên có người thật sự chết trong tay cậu.
Lúc Hoàng Bân chết, cậu không nhìn thấy.
Lúc võ giả tà giáo đó chết, cậu nhìn thấy, nhưng đối phương lại không phải chết trên tay của mình.
Người đối diện này là sinh viên năm hai, còn rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi.
Phương Bình không muốn chủ động giết người, tâm tính của cậu không thay đổi được nhanh như vậy.
Nhưng cậu không muốn chết!
Cậu không biết Trần Quốc Long có thể giết cậu hay không, nhưng cậu không muốn đánh cược, cho nên ngay từ đầu cậu đã có suy nghĩ ra tay giết đối phương trước.
...
Dưới đài, hoàn toàn yên tĩnh.
Hình như hai bên giao thủ rất nhiều chiêu, trên thực tế đều trong nháy mắt biến chiêu, trước sau không đến một phút.
Võ giả giao thủ, chính là dứt khoát như vậy.
Trần Quốc Long chết!
Người này là võ giả đỉnh cấp một, thời điểm đầu năm, bại bởi Vương Kim Dương, lúc ấy chỉ bị thương, vẫn giữ được tính mạng.
Hôm nay, lại chết trong tay đàn em hoặc nói là đồ đệ của Vương Kim Dương.
"Chết người rồi..."
Sắc mặt Triệu Tuyết Mai tái nhợt, cô không ngờ, một lần so tài, mở màn liền chết một người!
Cái này hoàn toàn vượt quá dự liệu của cô!
Dương Tiểu Mạn bên cạnh cũng không ngờ, sắc mặt hơi trắng bệch, đây là so tài sao?
Trong đám người, sắc mặt Lưu Vĩnh Văn hơi thay đổi một chút, nhưng không nói gì.
Lên võ đài, sinh tử có số, trước khi Trần Quốc Long lên đài, đã chuẩn bị tốt rồi.
"Đánh không tệ."
Lữ Phượng Nhu thản nhiên nói: "Nhưng còn thiếu một chút hương vị, thực lực hơi chênh lệch, nếu không, lúc bắt đầu, ngay cước thứ nhất đã có thể đá gãy cánh tay trái của cậu ta, cước thứ hai thì có thể đâm chết cậu ta rồi!"
Đạo sư bên cạnh sắc mặt khó coi, nghiến răng nói: "Ra tay quá độc ác!"
Lữ Phượng Nhu căn bản không tiếp lời, nhưng Trương Quốc Nho bên cạnh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Lời nói này làm trò cười cho người khác!"
Mặc dù mọi người cùng phe, nhưng như ông ta nói, ngươi muốn đánh chết người khác, vậy thì chuẩn bị tốt việc người khác có thể đánh chết ngươi!
Trần Quốc Long chết rồi, chỉ có thể chứng minh cậu ta không may mắn, thực lực hơi thiếu sót.
Bên cạnh, có đạo sư trầm giọng nói: "Rèn luyện xong xương chân, tốc độ quá nhanh, lúc này còn chưa đến một tháng!
Mặt khác, giày là giày hợp kim cấp E, tay không tấc sắt, thiệt thòi rất lớn!
Trần Quốc Long chủ quan, mở màn đã rơi vào bị động, ứng biến cũng thiếu sót một chút, bị động tác giả mê hoặc.
Nếu dám mạo hiểm, không ngăn cản công kích hạ bộ, biến bị động thành chủ động, chưa chắc không có cơ hội lật ngược tình thế!"
"Nịnh hót!"
Lữ Phượng Nhu hừ một tiếng, đạo sư này nhìn như đang nói Trần Quốc Long, nhưng là đang giảng giải cho người phía sau.
Phương Bình giết chết Trần Quốc Long trong nháy mắt, cũng không phải thực lực mạnh hơn Trần Quốc Long.
Chủ yếu ở chỗ, vũ khí tốt, đột nhiên bộc phát, Trần Quốc Long không dám liều mạng đả thương Phương Bình...
Nếu dám mạo hiểm, lúc ấy không lo lắng bị đánh vào hạ bộ, Trần Quốc Long chưa chắc không thể một quyền đấm chết Phương Bình.
...
Trên đài, người Hội Võ Đạo nhanh chóng ra mặt, có bác sĩ hộ tống khiêng Trần Quốc Long xuống dưới.
Trên thực tế, mọi người đều biết là ra vẻ một chút thôi.
Phương Bình thở hắt ra khí bẩn, đem khí huyết và tinh thần khôi phục đỉnh phong, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, quay đầu nhìn về phía dưới đài nói: "Tôi vô ý giết người, thực lực có hạn..."
"Phương Bình, không cần thiết nói những lời này!"
Lưu Vĩnh Văn ngắt lời hắn, lãnh đạm nói: "Lên võ đài, sinh tử tự chịu!
Đạo lý này, không ai không hiểu!
Có thực lực thì báo thù, không có thực lực thì nhận thua, đây cũng là quy củ của Ma Võ!
Trần Quốc Long lên võ đài, không ai ép cậu ta, chính cậu ta quyết định, ba người sau cũng thế, nếu ai không muốn lên, có thể rời khỏi!"
Phương Bình bị ngắt lời, rất lâu sau mới gật đầu nói: "Ngược lại là tôi thiếu kinh nghiệm rồi, vậy thì tiếp tục đi!"
"Cậu không nghỉ ngơi?"
"Không cần, mua vé xe buổi chiều rồi, đánh chết nhanh cho xong việc!"
Phương Bình nhe răng cười, nói với ba người bên võ đài: "Ai là người tiếp theo? Chúng ta tốc chiến tốc thắng!"
"Rất tự tin!"
Người thứ hai không có e ngại, trực tiếp nhảy lên võ đài, trầm giọng nói: " Trương Quốc Uy sinh viên năm ba Học viện Binh khí!"
"Đầu năm, tôi bị Vương Kim Dương đánh gãy một nửa xương ngực, tu dưỡng mấy tháng còn chưa tốt hẳn.
Cậu biết, ở Võ Đại, hơn nửa năm không thể tu luyện, không thể tiến bộ, dường như có nghĩa đường võ đạo bị đoạn mất một nửa!
Mấy người chúng tôi, tư chất vốn có hạn, không có gia tộc mạnh ủng hộ, không có bậc cha chú có lực làm chỗ dựa.
Đoạn mất tu luyện, cũng có nghĩa tiền đồ tương lai tối tăm!
Vốn có hi vọng tốt nghiệp sẽ ở cấp 3, bây giờ có lẽ cả đời dừng ở cấp một...
Bây giờ Vương Kim Dương đang ở đỉnh cấp 3, sắp tiến vào cấp 4, cả đời tôi cũng không có hi vọng báo thù!
Võ giả tranh, không liên quan đến người bình thường, cha mẹ, bạn bè anh ta đều là người bình thường, không có anh chị em.
Phương Bình cậu đã được anh ta truyền thụ võ đạo, vậy tôi tìm cậu báo thù, cũng là chuyện đương nhiên.
Cậu đánh chết tôi, hoặc tôi đánh chết cậu, đều không liên quan đến cái khác, đơn giản có thù báo thù, có oán báo oán, tôi không có bạn bè thân thích là võ giả, tôi mà chết, thù hận toàn bộ tiêu tan!"
"Đã hiểu."
Phương Bình khẽ gật đầu, cười nói: "Nói như vậy thì dứt khoát hơn, tôi và anh không sai biệt lắm, Vương Kim Dương chưa chắc sẽ giúp tôi làm cái gì, anh đánh chết tôi, chắc cũng không nguy hiểm lắm."
Dưới đài, Chu Nghiên chờ hai người nói xong, chậm rãi nói: "Bắt đầu!"
Vừa mới nói xong, hai người đồng thời động!
Trương Quốc Uy cũng đã rèn luyện xong chi dưới, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng né cú đá của Phương Bình, chân trái vừa quét ngang Phương Bình.
Phương Bình vội vàng né tránh, Trương Quốc Uy liên tiếp tới gần, liên tiếp dồn Phương Bình vào một góc võ đài!
...
Dưới đài, Triệu Tuyết Mai không ngừng căng thẳng, khẽ nói: "Tiểu Mạn, lần này... Lần này sẽ chết người sao?"
Dương Tiểu Mạn thở hắt ra, sắc mặt tái nhợt gật đầu, thấp giọng nói: "Tám chín mươi phần trăm."
Hai người đều nói rất rõ ràng, mục đích đúng là đánh chết đối phương!
"Vậy... Vậy Phương Bình bây giờ..."
"Tôi không biết, dù sao Trương Quốc Uy cũng là đỉnh cấp một, nhìn không giống như không có cbi như người trước, cũng không xem thường Phương Bình..."
Hai người nói xong, không biết nên nói cái gì, đều yên lặng.
Làm sinh viên mới, các cô còn chưa quen trường hợp như vậy, không thờ ơ, trầm mặc ít nói như những người khác được.
...
Trên đài.
Phương Bình híp mắt, không tiếp tục cùng đối phương cứng đối cứng, dựa vào thung công, không ngừng lui tránh.
Khí huyết võ giả cấp một có hạn, bộc phát không được lâu.
Trương Quốc Uy cũng làm gì chắc đấy, không ngừng thu nhỏ không gian rút lui của Phương Bình.
Khí huyết của anh ta có hạn, Phương Bình cũng thế!
Nhất là Phương Bình chưa tôi cốt xong, một chi cũng chưa rèn luyện xong, Phương Bình chưa chắc có thể chịu tiêu hao hơn anh ta.
Năm sáu phút sau, sắc mặt Phương Bình trắng bệch, bước chân có vẻ hơi không vững.
Trương Quốc Uy cũng không liều lĩnh, tiếp tục thu nhỏ không gian tránh né Phương Bình, cũng không cho Phương Bình có cơ hội uống thuốc.
Một lát, sắc mặt Phương Bình càng tái nhợt, tay chân hơi run rẩy.
Dưới đài Lữ Phượng Nhu khẽ nhíu mày, Trương Quốc Nho thấp giọng nói: "Khí huyết tiêu hao không khác nhau lắm."
"Hừ!"
Lữ Phượng Nhu hừ một tiếng, Trương Quốc Uy rất ổn định, không cho Phương Bình thời gian, nếu không Phương Bình có thể uống viên Khí Huyết Đan cấp 2 cô đưa cho mà bộc phát một chút.
Khí huyết đỉnh cấp một, theo lý thuyết sức bền sẽ lâu hơn Phương Bình.
Dù Phương Bình ba lần tôi cốt, khí huyết cũng không thấp, nhưng bây giờ xem ra, Phương Bình không biết tiết chế, tiêu hao lớn hơn Trương Quốc Uy.
Ngay khi Trương Quốc Nho nói xong lời này, trên đài Phương Bình bỗng nhiên hơi lảo đảo, biên độ rất nhỏ.
Nhưng tại trận, ai không phải nhãn lực hơn người!
Trên đài Trương Quốc Uy cũng như thế, trong nháy mắt bắt được cơ hội, thình lình mạnh mẽ tiến lên, anh ta chuẩn bị chống đỡ một chân Phương Bình khí huyết không đủ, đây là giờ chết của Phương Bình!
Nhưng mà, anh ta vừa nhào tới, cũng cảm giác được không đúng!
Phương Bình vừa nãy còn bước chân loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt sắc mặt khôi phục hồng nhuận.
Đâm chân vỗn mềm mại vô lực, đột nhiên bộc phát ra lực khí huyết mãnh liệt!
"Hỏng bét!"
Trương Quốc Uy cũng không kịp suy nghĩ, tại sao khí huyết Phương Bình đột nhiên dồi dào?
Anh ta cũng là đỉnh phong cấp một, đến bây giờ, đã hơi không chịu nổi, Phương Bình tiêu hao lớn hơn anh ta, cậu ta có thể nhìn ra, dù là thuốc, khó có thể vừa dùng đã có tác dụng hồi phục ngay được, còn cần thời gian tiêu hóa nữa!
Đáng tiếc, Phương Bình đã không cho anh ta cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận