Toàn Cầu Cao Võ

Chương 783: Nên tìm vợ (2)

"... Lần sau vào còn không biết là năm nào tháng nào đấy."
Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ, một lát mới nói: "Vậy ít nhất cũng nên khen thưởng cho ta chứ?"
"Đương nhiên, Ma Võ sẽ không bắt học viên cống hiến miễn phí. Đó không phải là tôn chỉ của Ma Võ, sống nhờ vào ân tình không lâu dài được, khó giữ lòng được.
Ta làm chủ, khen thưởng cho ngươi 300 điểm, không có ý kiến gì chứ?"
"Được!"
Tần Phượng Thanh thoải mái đáp ứng, 300 điểm, không ít nha!
Không ngờ cũng có một ngày lương tâm Phương Bình trỗi dậy làm việc tốt.
Phương Bình cũng không thèm để ý, 300 điểm mà thôi, chờ khi Tần Phượng Thanh bán chiến lợi phẩm cho nhà trường, phần lợi nhuận bên trong gần như đủ huề vốn rồi.
Sau đó còn phải dùng điểm thưởng cho các hoạt động bên trong nhà trường, Tần Phượng Thanh cũng chẳng lời được đồng nào.
Phần lợi ích của Ma Võ chính là lợi ích của Phương Bình, không đáng kể.
Mọi người không thể hiện gì với Tần Phượng Thanh, nhưng ngược lại đều rất cảm kích Phương Bình, có một tấm bản đồ cụ thể có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho mọi người.
"Các ngươi phải hết sức cẩn thận, đừng chạy lung tung, cũng đừng đến quá gần thành Cự Liễu. Ngoài ra, địa quật vừa mới mở, có không ít thôn trấn thực ra cũng đều có mỏ năng lượng nhỏ…"
Phương Bình nhìn về phía La Nhất Xuyên nói: "Viện trưởng La, lần này phải phiền ngài nhọc công rồi, lần trước chúng ta đi quá vội vàng, cũng không nghĩ đến những điều này.
Lần này, sau khi ngài dẫn đội đi vào, cố gắng đào một ít về nhé.
Hiện nay, mọi người đều không có thời gian để ý đến mỏ năng lượng nhỏ.
Trước khi chúng ta trở về, thành Cự Liễu thực tế đã bắt đầu thực hiện chính sách vườn không nhà trống rồi. Cư dân bên ngoài thành đều bắt đầu di chuyển về phía vương thành.
Bây giờ, bọn họ tổn thất quá nhiều võ giả cấp sáu, hiện tại cũng không cách nào quan tâm lo lắng cho thành thị trực thuộc nữa.
Một khi những người này di cư, mỏ năng lượng cũng không đến mức bị đào sạch, đám người ở Nam Giang địa quật này hiện còn chưa ý thức được rằng, trong tương lai nhiều năm, có lẽ bọn họ sẽ không thể quay về, nên sẽ không làm chuyện vơ vét tất cả, tự tuyệt đường lui đâu!"
Lần này chỉ mới là lần đầu tiên có nhân loại tiến vào địa quật.
Có lẽ người dân địa quật, đặc biệt là dân cư ở các thành trấn sẽ không nghĩ rằng, đời này, có lẽ bọn họ sẽ không thể quay về nhà nữa rồi.
Bình thường, những thôn trấn kia đều có một mỏ năng lượng nhỏ ở phía dưới. Mà cũng chỉ có nhóm nhân lực đầu tiên vào địa quật mới có điều kiện thu được.
Sau đó hầu như không có cơ hội nữa rồi.
Mà những thế lực như Quân bộ và nhà nước, trong thời gian ngắn trước mắt sẽ tập trung xây thành.
Lúc này, La Nhất Xuyên gần như quên mất, Phương Bình là học viên, còn hắn là viện trường, nghe Phương Bình nói vậy, hắn lập tức nói: "Nhất định, lần này nhất định sẽ đào nhiều đá năng lượng hơn một chút!"
Đường Phong cũng rục rà rục rịch nói: "Hay là ta cũng xuống..."
"Thầy Đường thì thôi ạ, mục đích của ngài hiện tại vẫn nên tập trung đột phá."
Đường Phong đã đạt đến mức độ tinh huyết hợp nhất, sắp lên cấp bảy rồi, Phương Bình cũng không dám cho hắn xuống địa quật, lỡ như mất mạng, Ma Võ sẽ thiếu một vị Tông sư. Tuy rằng như vậy khá tàn nhẫn là thực dụng, nhưng đó là tình trạng hiện thực nhất hiện nay.
Dù là những vị cấp sáu trước đó xuống địa quật cũng đều là cấp sáu không thể đột phá, những người chân chính có hy vọng đột phá sẽ không tiến vào.
"Vậy… các ngươi cẩn thận, chú ý an toàn!"
Phương Bình nhìn về phía nhóm học viên này, hiện tại, bên kia đường nối đã tương đối an toàn, có lẽ khi đường nối ổn định lần nữa, nhóm người này sẽ tiến vào.
Phương Bình không nghĩ sẽ bắt bọn họ đi về trường, không cần làm vậy, võ giả phải tự nắm bắt lấy cơ hội.
Bây giờ địa quật vừa mới mở, có không ít cơ hội.
Thành Cự Liễu lại bị tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không mạo muội ra tay, đoạn thời gian này cũng là thời cơ hoạt động tốt nhất của bọn họ.
Mọi người gật đầu lia lịa, đuôi mắt Phương Bình lướt nhẹ qua nhìn Trần Vân Hi, nhưng không nói gì.
...
Ngay khi Phương Bình sắp xếp bàn giao với mọi người.
Ở Ma Đô, Ma Võ, Lữ Phượng Nhu mình đầy thương tích trở lại trường học.
Mới vừa về biệt thự, Lương Phong Hoa ở lại trường đã hào hứng chạy vào, lớn tiếng gọi: "Đạo sư, cuối cùng ngài cũng về rồi! Tin vui, tin vui!"
"Làm sao thế?"
Lữ Phượng Nhu hơi uể oải, Lương Phong Hoa bình thường không phải là loại người dễ kích động như vậy.
"Phương sư đệ đi từ Nam Giang địa quật ra, đột phá lên cấp năm rồi! Hơn nữa còn giúp Lý đạo sư đột phá lên cấp tám nữa!"
"..."
Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên cảm thấy hơi đau đầu, ngươi không đùa ta đấy chứ?
Bà đây ở địa quật quyết đấu sinh tử, bây giờ vẫn chưa tới cấp bảy đây này!
"Lý Trường Sinh cấp tám rồi?"
"Vâng!"
"Ai nói?"
"Ai cũng nói! Hơn nữa, lúc đi ra khỏi địa quật, Lý đạo sư khoe kim thân, cả giới võ đạo Nam Giang đều biết rồi! Mộng Dao nói, là do Phương sư đệ cướp được tinh hoa sinh mệnh ở vương thành, cho ông ấy dùng mấy trăm cân, sau đó đột phá rồi..."
"Chờ đã? Thứ gì cơ?"
"Tinh hoa sinh mệnh, chính là tinh hoa năng lượng..."
Sắc mặt Lữ Phượng Nhu thay đổi, lập tức nói: "Bao nhiêu?"
"Mấy trăm cân..."
Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên cắn răng, thẹn quá hóa giận, tức giận vô cùng: "Được lắm Lý Trường Sinh! Hay lắm Phương Bình! Bà đây…"
Không chửi tục, nhưng Lữ Phượng Nhu thực sự không nhịn được!
Thằng nhóc khốn kiếp này, rốt cuộc ngươi là học trò của ai hả?
Ta ở địa quật cực khổ gần chết, bị người khác đánh xém mất mạng, chỉ vì muốn tìm một mỏ năng lượng để đi vào hấp thu một chút năng lượng cao mà thôi, nghĩ cũng không dám nghĩ đến tinh hoa năng lượng.
Kết quả hay rồi, học trò của bà lại chạy đi tìm năng lượng tinh hoa cho Lý Trường Sinh, khiến bà tức giận lộn ruột gan!
Không sợ nghèo, chỉ sợ chia không đều!
Phương Bình không kiếm được thì thôi, Lữ Phượng Nhu không nghĩ gì, tu luyện phải dựa vào chính mình, sao lại có thể đòi hỏi học trò của mình?
Nhưng... Phương Bình kiếm được! Đã vậy còn cho lão già khốn kiếp Lý Trường Sinh kia!
Lữ Phượng Nhu cảm giác mình muốn đại khai sát giới. Cấp bảy… ta đã khát khao vào cấp bảy biết bao nhiêu năm, hai tên khốn này, chẳng lẽ lại không chừa lại cho mình chút nào sao?
Lữ Phượng Nhu cảm giác trái tim của bà sắp chịu không nổi tin tức này, quá mức đả kích người.
Đau lòng quá!
Phương Bình thật sự tìm được tinh hoa sinh mệnh sao?
"Không được..."
Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên không còn tâm trạng tịnh dưỡng nữa, phải đi Nam Giang, bắt hai tên kia lại, người khác không nói, không thể để cho lão già khốn kiếp họ Lý kia được lợi như vậy!
Còn chưa dứt lời, Lữ Phượng Nhu mặc kệ Lương Phong Hoa, xoay người rời đi ngay, đi Nam Giang!
Lương Phong Hoa ngơ ngác không hiểu, giáo viên của mình bị làm sao thế?
...
Ngày này, các võ giả ở Thụy An, Nam Giang vô cùng vui vẻ.
Ngay cả trung ương chính phủ cũng cố ý mở cuộc họp hội đồng cấp cao vì chuyện này.
Đã giành được cứ điểm tại Nam Giang địa quật rồi!
Không những như vậy, còn kém chút nữa nổ tung cả một tòa vương thành, tên tuổi của Phương Bình cũng lần đầu tiên xuất hiện trong mắt các vị Tông sư tối cao!
Trước đây, tuy Phương Bình cũng là thiên kiêu, lại còn là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, thực ra cũng không phải là nhân vật vô danh tiểu tốt.
Nhưng dù có xuất sắc như thế nào đi nữa cũng là một thanh niên vừa vào cảnh giới trung cấp.
Võ Đại năm nào chả có thiên kiêu xuất hiện.
Các vị Tông sư tối cao thật sự không có thời gian rảnh quan tâm một nhân tài trẻ tuổi mới nổi. Nhưng bây giờ đã có người quan tâm rồi.
Một vị võ giả trung cấp xông vào và gần như phá hủy một nửa vương thành, đáng được xem trọng!
Đương nhiên cũng chỉ ghi nhớ xem Phương Bình là ai, ngoài ra còn chú ý thuật Liễm Tức của hắn. Hiện tại, phía trung ương chính phủ cũng phái người đến xác minh và cố vấn, chuyện này không phải chuyện nhỏ, thậm chí càng quan trọng hơn cả việc Lý Trường Sinh rèn đúc kim thân đột phá cấp tám.
Chưa nói đến việc hắn không phải cấp tám thật, cho dù thật, cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến cục diện chiến sự hiện tại.
Ngược lại, thuật Liễm Tức này sẽ thật sự có sức ảnh hưởng long trời lở đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận