Toàn Cầu Cao Võ

Chương 671: Tất cả đều vì đại nghĩa!

Trần Văn Long không hề có cảm giác bị tổn thương, chỉ hơi thổn thức: “Nếu như em tu luyện chiến pháp tới cấp cao, căn bản không cần bọn anh ra tay, một mình em cũng đủ đánh tan 19 đội khác rồi.”
Không đùa.
3200 cal khí huyết!
Khái niệm gì?
Võ giả đỉnh cấp bốn phổ thông, khí huyết cực hạn tầm khoảng 2000 cal.
Võ giả hai lần tôi cốt hơi cao hơn một chút, 2400 cal trở xuống.
Võ giả ba lần tôi cốt, bình thường cũng sẽ không vượt qua 2600 cal.
Phương Bình bao nhiêu?
3200 cal!
Võ giả dự thi lần này, khí huyết của nhóm người Diêu Thành Quân không yếu, khí huyết của Vương Kim Dương và Lý Hàn Tùng có lẽ đều ở mức 2600 cal, hoặc cao hơn một chút.
Bởi vì cơ thể bọn họ biến dị, có thể chịu được khí huyết mạnh mẽ.
Nhưng tuyệt đối không vượt quá 3000 cal, điểm này, Trần Văn Long chắc chắn, bởi vì nếu như thật sự vượt qua 3000 cal, lúc Lý Hàn Tùng đánh xếp hạng, cậu ta có thể nhìn ra được.
Khí huyết của Phương Bình cao hơn bọn họ rất nhiều, hơn nữa còn đột phá cực hạn 3000 cal.
Điều này có nghĩa là cường độ khí huyết của Phương Bình mạnh hơn bọn họ nhiều.
Lực lượng tinh thần và thể chất của Phương Bình đều mạnh mẽ, về binh khí mà Phương mới đổi, tuyệt đối không tệ.
Nếu như Phương Bình tu luyện chiến pháp chuyên sâu, phối hợp với ưu thế khôi phục khí huyết nhanh chóng, một người đánh xuyên qua 19 đội, cũng không phải là chém gió.
Phương Bình lắc đầu nói: "Chớ xem thường những người kia, em là thiên tài, bọn họ cũng không yếu, hơn nữa, cũng đã ở giai đoạn này một thời gian rồi.
Hơn nữa… một khi em thể hiện thực lực thật, dù bọn họ có muốn cùng cấp đối chiến với em, cũng sẽ suy xét đến lợi ích của trường học.
Nếu như em đánh với một người trong số Diêu Thành Quân, giao thủ sớm, mấy người còn lại có lẽ sẽ tranh thủ thời gian đột phá cấp năm."
"Sơ nhập cấp năm…"
"Đó là với người khác mà thôi, những người như bọn họ, một khi đột phá, cường độ khí huyết, cường độ cơ thể đều không hề thua kém với em chút nào đâu, hiểu ý em không?"
Trần Văn Long gật gật đầu.
Nếu là võ giả đỉnh cấp bốn bình thường lên cấp năm, dù khí huyết tăng cường, tố chất thân thể mạnh mẽ, Phương Bình cũng không thèm để ý. Nhưng sở dĩ thiên kiêu là thiên kiêu, là bởi vì bọn họ khác người.
Diêu Thành Quân mà đột phá lên cấp năm, lực lượng tinh thần sẽ mạnh hơn, thậm chí mạnh hơn cả Phương Bình.
Lý Hàn Tùng đột phá, khí huyết và thể chất đều sẽ trở nên cực mạnh, bởi vì xương sọ bẩm sinh rèn luyện thành, cậu ta có tư bản này.
Vương Kim Dương cũng gần như vậy.
Những người này đột phá lên cấp, thực lực sẽ tăng lên rõ ràng.
Mà Phương Bình chỉ mới vừa bước vào giai đoạn này, vẫn chưa vững ở đỉnh cấp bốn, dù đã rèn ngũ tạng, nhưng chỉ mới hoàn thành bước đầu, vẫn chưa rèn luyện chuyên sâu, lúc này không thể tùy ý đột phá, nếu không sẽ rất dễ để lại mầm họa.
Mấy người vừa nói xong, Tần Phượng Thanh vui vẻ hài lòng chạy ngược về, cởi áo khoác ra, bên trong là mảnh vỡ hợp kim.
Phương Bình còn chưa mở miệng, Tần Phượng Thanh lập tức nói: "Trở về rồi chia, người của Kinh Võ sắp đuổi tới rồi!"
Phương Bình liếc mắt nhìn anh ta, ông này chắc không định chia với mình chứ gì?
Điều này, cậu đã sớm dự liệu rồi. Tần Phượng Thanh vẫn còn non và xanh lắm a.
Rất nhanh, Đường Phong xuất hiện tại hậu trường, sắc hơi đen, trầm giọng nói: "Vừa vừa phải phải thôi, hồ đồ như thế đủ rồi…"
Phương Bình đã đoán được ông sẽ đến, cười nói: "Thầy Đường, không hồ đồ đâu ạ, hợp kim này em đã nghĩ kỹ cách xử lý rồi. Sung công cho hội võ đạo, tiếp tục bồi dưỡng tân sinh. Gốc gác của Kinh Võ thâm sâu hơn chúng ta nhiều, chúng ta cũng không cần quá để ý mặt mũi, dù sao cũng là chuyện mà bọn học sinh tụi em làm.
Vì giúp Ma Võ mạnh mẽ, nói thật lòng, em cũng không để ý đến chuyện có mất mặt hay không.
Một ngày nào đó, khi học viên Ma Võ đều mạnh mẽ, xuống địa quật bớt hy sinh, ít chảy máu là em đã mãn nguyện rồi.
Còn mặt mũi thể diện không là gì cả, ngày khác Ma Võ chúng ta san bằng địa quật, ai còn để ý những chuyện hoang đường mà bọn em từng làm hồi còn trẻ?
Người sống ở đời, không thể chỉ cân nhắc cho riêng mình, nếu như chỉ riêng mình, bây giờ em cần gì phải lưu ý đến những thứ này."
Đường Phong hơi ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác không diễn tả được.
Đây... mới là Phương Bình sao?
Phương Bình trước đó luôn cợt nhả, dường như chẳng thèm quan tâm cái gì, hóa ra… vẫn luôn suy nghĩ cho Ma Võ.
"Phương Bình..."
Phương Bình cười ngắt lời nói: "Thầy, em biết thầy có một chút thành kiến với em, không sao cả, em biết thầy cũng vì muốn tốt cho em, vì muốn tốt cho Ma Võ.
Nhưng con đường của mỗi người không giống nhau, thầy nghĩ đến cá nhân mạnh mẽ, em nghĩ đến có lẽ hơi nhiều hơn những gì thầy nghĩ. Đó là Ma Võ lớn mạnh, Hoa Quốc lớn mạnh, nhân loại lớn mạnh... nghe hơi buồn cười, một võ giả cấp bốn như em lại bận tâm nhiều như thế.
Nhưng đây là con đường của em, em vẫn sẽ tiếp tục đi.
Thầy hiểu cũng được, không hiểu cũng được, nhưng nếu thầy cảm thấy em khiến thầy mất mặt xấu hổ…"
"Không, không mất mặt!"
Đường Phong trầm giọng nói: "Làm rất tốt! Phương Bình, có thể thầy thật sự cân nhắc khác em, có thể đời này, tầm mắt của chúng tôi không rộng thoáng được như các em. Nếu em cảm thấy đúng, vậy thì cứ làm. Đường Phong tôi cái khác không được, nhưng võ lực thì vẫn có chút tài cán, về phía Ma Võ, tôi sẽ ủng hộ em!"
"Vậy, cảm ơn thầy."
Phương Bình cười nhẹ như mây gió, nhìn về phía Tần Phượng Thanh đang giận dữ, nói: "Tần Phượng Thanh, lát nữa anh nhớ nộp hết lên hội võ đạo nhé.”
"Tôi..."
"Tần Phượng Thanh, là học viên Ma Võ, là con cháu của học trò của thầy hiệu trưởng già, hoặc có thể nói là học trò
không chính thức của thầy hiệu trưởng già, anh không muốn hoàn thành tâm nguyện của thầy ấy sao? Một trường bình định một quật, lẽ nào lý tưởng ấy có thể đem ra so sánh với chút sắt vụn trong tay anh sao?"
Sắc mặt Tần Phượng Thanh biến đổi bất định.
“Cũng được, vậy anh cứ giữ đi, ngày sau thầy trò Ma Võ chết trận tha hương, anh nhớ đến thì khóc tang cho bọn họ, cũng coi như là tỏ tâm ý rồi.”
"Phương Bình, bớt chơi trò này!"
Tần Phượng Thanh căm tức, lát sau mới nói: "Đưa, đưa cho cậu hết! Tôi biết mà, biết mà..."
Mẹ kiếp!
Biết ngay mà, có Phương Bình ở đây, mình chẳng lấy được thứ gì, thế mà mình còn ngốc nghếch tin tưởng nó!
Cái thằng này, quá lươn lẹo rồi.
Nếu mình không nộp lên, chỉ vì một đống sắt vụn như thế, sau này, thầy trò Ma Võ chết trận, đó đều là trách nhiệm của Tần Phượng Thanh rồi!
Phương Bình cũng không để ý xem anh ta có oan uổng uất ức thế nào, chỉ khẽ thở dài: "Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, đây cũng không phải là lời nói suông, võ giả chúng ta có mục tiêu bảo vệ nhỏ và lớn, thực lực còn yếu thì bảo vệ mục tiêu nhỏ, thực lực mạnh thì bảo vệ mục tiêu lớn!
Tất cả những gì em làm không thể khiến mọi người hài lòng, đều tín phục, nhưng em tin, rồi sẽ có một ngày, mọi người sẽ hiểu nỗi khổ tâm của em."
Học viên có mặt và cả Đường Phong đều nghiêm túc hẳn.
Lại nhìn về Tần Phượng Thanh… Bọn họ hơi bất mãn, tham chút tiền tài như vậy, có còn chút phong phạm nào của võ giả không?
Phương Bình cũng không tiếp tục nói chuyện này, vừa đi, vừa nói: "Em đã nói chuyện với Kinh Võ, Tây Sơn Võ Đại, Nam Giang Võ Đại, chúng ta bắt tay xây dựng trang web, thực hiện giao lưu giữa các đạo sư, trao đổi chiến pháp, thầy Đường, em hy vọng thầy có thể ủng hộ em."
Đường Phong hơi nhíu mày nói: "Thảo luận rồi sao? Bọn họ đáp ứng rồi?"
"Vâng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không thành vấn đề."
Phương Bình nói hết, lại nói: "Ngoại trừ các trường này, em còn có thể nói chuyện với vài trường khác nữa, giao lưu thêm để hiểu sâu hơn về tình hình các trường. Hiện nay, ban lãnh đạo trường không muốn đứng ra, vậy để học sinh tụi em xử lý là được. Như vậy đi, nếu xảy ra vấn đề, nhà trường cũng có thể có lý do, cứ nói là trách nhiệm của Phương Bình em là được.
Em mặc kệ người khác nói em thế nào, chỉ hy vọng các thầy cô có thể hiểu được, Phương Bình em không phải là người tham tranh quyền đoạt lợi.
Em tự biết bản thân em bây giờ có những thứ này, đều là nhà trường ban cho.
Các Tông sư đối với em như con cháu, cái gì mà đoạt quyền, chỉ là nói chơi thôi."
Đường Phong gật đầu nói: "Chuyện này tôi sẽ nói rõ ràng với hiệu trưởng."
Phương Bình nở nụ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Văn Long, cất giọng khẩn thiết: "Thực ra em còn một yêu cầu quá đáng, nói ra, mọi người có thể sẽ cảm thấy Phương Bình em quá tham lam, nhưng em vẫn phải nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận