Toàn Cầu Cao Võ

Chương 220: Chúng ta không giống nhau

"Ở Võ Đại, hoặc nên nói trong số các sinh viên mới như các em, đa số thích dùng đao, nhưng trong sinh hoạt hằng ngày, vũ khí chúng ta có thể tiện tay vơ được, tiếp xúc được nhiều nhất chính là côn!
Hôm nay, tôi sẽ dạy các em sử dụng côn pháp cơ bản!"
"Côn phù hợp để giúp võ giả phát huy tài năng nhất có yêu cầu không cao, nhưng cũng không thấp.
Bây giờ, mỗi người tự đi lấy cho mình một cây mộc côn bằng gỗ dày đi, phải chọn cái này thuận tay một chút, đừng lấy quá dài, cũng đừng lấy quá ngắn."
Tất cả mọi người vẫn cảm thấy rất hứng thú khi được học binh khí, nghe vậy lại lao nhao đi chọn mộc côn.
Chờ mỗi người cầm trên tay một cây mộc côn, Phương Bình nhìn quanh một vòng, thấy một đám học sinh cầm côn đứng thẳng, bỗng nhiên thấy hơi buồn cười.
Cảnh tượng này… thật giống một đám đệ tử Cái Bang cầm Đả Cẩu Bổng đi xin cơm, chỉ thiếu trên tay mỗi đứa cầm thêm cái chén nữa thôi.
Thay đổi biểu cảm trên gương mặt của cậu đã bị La Nhất Xuyên nhanh chóng phát hiện.
La Nhất Xuyên hơi nhíu mày, bỗng nhiên nói: "Phương Bình ra khỏi hàng!"
Phương Bình vội vàng đứng dậy.
"Trước khi dạy các em sử dụng mộc côn, các em cần phải biết, cho dù trong tay là côn chứ không phải thương, cũng có lực sát thương rất lớn!"
"Bây giờ, tôi sẽ làm mẫu cho các em nhìn qua các chiêu thức cơ bản."
Nói xong, La Nhất Xuyên nhìn về phía Phương Bình, nói: "Em là lớp trưởng, em đến đây phối hợp với tôi, để các bạn xem hiệu quả thực tế của côn pháp."
Phương Bình bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng lắm, lúc này cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Dạ được."
"Nhìn cho kỹ đây!"
La Nhất Xuyên nói xong, trường mộc côn trong tay chớp mắt quét sang ngang, một côn đâm về phía Phương Bình!
Phương Bình cảm thấy động tác này cũng không phải quá nhanh, vừa định lui tránh, dùng mộc côn trong tay để đỡ. Nhưng lần đầu dùng côn cũng không quen tay, cậu chưa kịp đón đỡ, mộc côn của La Nhất Xuyên đã đâm vào ngực cậu!
"Ầm!"
Ngực Phương Bình nhói đau, sắc mặt trắng bệch, vội vàng rút lui vài bước.
"Côn pháp, chiêu thức cơ bản rất ít, bao gồm đánh, bổ, đâm, gánh, đẩy, vẩy, xuyên, chống…"
"Đây chính là đâm, tốc độ phải nhanh, sức mạnh phải lớn, không nhất định phải đâm vào ngực. Ngực, yết hầu đều là mục tiêu của chúng ta!"
La Nhất Xuyên vừa nói, vừa vung mộc côn đánh về phía Phương Bình: "Đây là bổ, lúc đánh, sức mạnh phải vững, dùng lực thế nào phải rõ!"
Lần này, Phương Bình vội vàng vung côn chống đối, hai tay nắm lấy mộc côn, cuối cùng cũng coi như đỡ được đòn tấn công của La Nhất Xuyên.
Nhưng Phương Bình cũng cảm giác hai tay mình như tê dại, lực chấn vào gan bàn tay khiến cậu đau nhức không thôi.
"Đối phương đỡ được, vậy lúc này có thể tiếp tục bổ, dùng sức thật mạnh!"
La Nhất Xuyên không hề ngừng tay, tiếp tục bổ.
Tiếng mộc côn va chạm vào nhau ngày càng vang dội, sắc mặt Phương Bình đỏ lên, liên tiếp lui về phía sau, chỉ có thể dùng mộc côn liên tục đỡ lấy.
"Đương nhiên, nếu không làm được, cần phải học cách đổi chiêu đúng lúc, khi đối phương ở thế phòng thủ, sức mạnh và sự chú ý đều tập trung ở nửa thân trên.
Lúc này, có thể nhanh chóng đổi chiêu, quét!
Côn có thể quét qua một phạm vi lớn, đầu côn ép sát mặt đất, nghiêng thân côn mà vung qua. Quét côn cần phải mạnh mẽ, lực dồn vào đầu côn!"
Ông nói thì chậm, nhưng động tác lại cực nhanh.
Phương Bình còn đang giơ mộc côn phòng thủ phía trên, côn của La Nhất Xuyên đã quét tới, không phải quét xuống chân, mà là vị trí cẳng chân.
Sắc mặt Phương Bình thay đổi, phản ứng của cậu vẫn chậm một nhịp, bị mộc côn của La Nhất Xuyên quét trúng cẳng chân bên trái.
"Hự..."
Cẳng chân Phương Bình đau nhức cả người đều cảm thấy không tốt.
La Nhất Xuyên ra tay không nhẹ!
"Kế tiếp là gánh!"
La Nhất Xuyên cũng mặc kệ cậu, trường côn vừa quét qua một vòng, lại lần nữa thay đổi chiêu thức, bỗng nhiên dựng thẳng, đánh vào mộc côn trong tay Phương Bình, lực chấn mạnh đến mức gan bàn tay Phương Bình tê dại, không nhịn được muốn buông tay ra.
"Đây là vẩy!"
Trường côn lại đổi chiêu, Phương Bình biến sắc, đánh đâu đó ông nội, hạ âm cũng có thể đánh sao?
Phương Bình vội vàng lùi về sau, La Nhất Xuyên lại theo sát không buông, chiêu thức lại thay đổi: "Đây là đẩy!"
"Đây là xuyên!"
"..."
Sau một phút, La Nhất Xuyên không hề đỏ mặt, hơi thở cũng không gấp, thu côn, nói: "Các chiêu thức cơ bản, tôi vừa làm mẫu cho các em một lần, các em đã nhìn rõ chưa?"
"Dạ chưa!"
Có không ít người nín cười, vội vã nói.
Phương Bình bên cạnh lúc này nhìn khá chật vật.
Tay chân cậu đều có không ít chỗ bị đánh sưng đỏ lên, ngay cả gương mặt cũng có chút đỏ đỏ, có chỗ bầm tím.
La Nhất Xuyên lạnh nhạt nói: "Không nên xem thường bất kỳ vũ khí nào, nếu biết dùng tốt, bất kỳ vũ khí nào cũng là công cụ giết người.
Mới vừa rồi, tôi chỉ dùng lực của võ giả cấp một thôi, mức bạo phát khí huyết tối đa vẫn chưa vượt quá 200 cal.
Học trò Phương Bình, lát nữa nhìn cho rõ, cẩn thận chuyên tâm mà học, cho dù em không dùng binh khí thì ít nhất cũng có thêm một loại kỹ năng, dù không tìm hiểu chuyên sâu nhưng đối với em sau này cũng sẽ có lợi."
Phương Bình ngượng ngùng, vội vàng gật đầu.
"Được rồi, vào đội hình. Bây giờ tôi sẽ tách từng chiêu ra dạy cho các em, cái nào không hiểu thì hỏi."
...
Chờ Phương Bình trở lại đội ngũ, Phó Xương Đỉnh đồng tình nói: "Mặt sưng phù rồi!"
"Cút!"
"Thật sưng lên rồi kìa!"
"Cút đi!"
"Nói mà, lớp trưởng cũng không dễ làm như vậy đâu, Phương Bình à, những đạo sư khác sẽ không bắt cậu lên làm mẫu đó chứ?"
"Cậu mà nói thêm câu nữa, tớ sẽ đánh chết cậu liền đấy!"
"..."
Phương Bình vô cùng phiền muộn, khóe miệng hơi co giật, cậu có dự cảm xấu.
Có phải do mình quá kiêu ngạo rồi không?
Bây giờ đạo sư của mình không có ở trường, đối mặt với những đạo sư cấp 6 này, cậu chỉ có thể làm thịt cá mặc cho người ta chém giết.

Trên thực tế, đúng là đã bị cái miệng quạ thối của Phó Xương Đỉnh nói trúng rồi.
Mấy ngày sau, Đường Phong dạy công phu cước pháp, Chu Thạch Bình dạy chưởng pháp, La Nhất Xuyên dạy cách sử dụng các loại binh khí.
Mỗi một buổi học, người làm mẫu luôn là Phương Bình!
Lần nào Phương Bình cũng phải bị đánh!
Ban đầu Phương Bình còn không phục, lúc sau cũng chấp nhận rồi!
Cũng chỉ có lần đầu tiên bị kéo lên làm mẫu mới bị đánh thôi, rất nhanh sẽ đến thời gian đối chiến giữa các học sinh.
Mỗi lần đối chiến, Phương Bình đều đổi đối thủ, ai cười nhiều nhất thì tập với người đó.
Đối với những chiêu thức mới học này, Phương Bình cũng không hẳn học nhanh, nắm bắt giỏi hơn người khác, nhưng khí huyết của cậu mạnh mẽ, lực bộc phát mạnh mẽ.
Mỗi lần đối chiến, Phương Bình chỉ dùng đúng một chiêu với đối thủ, bổ!
Dùng côn cũng bổ, dùng đao cũng bổ, dùng quyền cước cũng như vậy.
Kết quả, không bao lâu sau, toàn lớp huấn luyện đặc biệt, ngoại trừ một số ít người, thì ai nấy đều sưng mặt sưng mũi, Phương Bình cũng không ngoại lệ.
...
Trong tháng 10, lớp huấn luyện đặc biệt đều chủ yếu tập trung dạy và học các chiêu thức cơ bản.
Mỗi ngày, các học viên của lớp huấn luyện đặc biệt đều được cho một viên Khí Huyết Đan phổ thông, dùng để khôi phục khí huyết.
Khoá học kiến thức chuyên môn của Bạch Nhược Khê cũng trở thành các tiết học được hoan nghênh nhất, cũng chỉ có những ngày đó, mọi người mới không bị đánh.
Mãi cho đến cuối tháng 10, Lữ Phượng Nhu mới trở lại trường học.
...
Ký túc xá công nhân viên chức, khu một, biệt thự số 8.
Phương Bình và Triệu Tuyết Mai mặt mũi có hơi bầm tím, đồng thời bước vào biệt thự.
Lữ Phượng Nhu đang tựa người vào ghế salon xem tivi.
Thấy bọn họ đến, cô lười biếng nói: "Tìm chỗ ngồi xuống đi."
Hai người Phương Bình ngồi xuống một bên salon.
"Chuyện địa quật tạm thời kết thúc, một trận xung kích vừa rồi cũng đã bị xử lý rồi."
"Nhưng chuyện sinh vật địa quật xung kích cửa địa quật nhiều lần là sự thực, sau này, mọi người sẽ cần có nhiều tài nguyên hơn.
Hiện tại trường học đã rút hết vốn liếng rồi, những trường khác cũng vậy.
Các buổi huấn luyện sau này của các em, bắt đầu từ tháng này là huấn luyện cơ bản, dần dần sẽ trở nên phức tạp hơn.
Đương nhiên, cũng sẽ nguy hiểm hơn.
Phương Bình, hiện tại em rèn được bao nhiêu đốt xương rồi?"
Đầu tháng 10, Phương Bình đã rèn được 28 đốt xương, đến hiện tại, cũng đã qua hơn 20 ngày rồi.
Phương Bình nghe vậy lập tức nói: "Đã rèn được 40 đốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận