Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1488

"Nhị tổ, làm sao vậy?"
"Không biết ta có hoa mắt hay không, các ngươi... các ngươi không thấy mặt đất... bên trong kết giới hơi thấp đi một chút sao?"
Mấy người ló đầu nhìn vào bên trong kết giới như sóng nước dập dờn kia, nhưng không nhìn rõ cho lắm.
Nhìn một hồi, có người lẩm bẩm nói: "Hình như mặt đất hơi thấp đi một chút, có vẻ... thấp hơn bên chúng ta!"
"Đào đất ba thước!"
Có người nỉ ngon một tiếng, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Nhị tổ, mấy người này... có thuần lương thật không?"
Không phải không thể đào đất ba thước, nhưng quan trọng là, mấy tên này mới đi vào không lâu, không lo làm chính sự, mà lo đào đất mang theo... Thật sự là quá ngộ nghĩnh!
Trần Diệu Tổ không tiếp lời, mà nói: "Năng lượng thẩm thấu ra ngoài dường như yếu đi rất nhiều, lần thủy triều năng lượng sắp tới... có lẽ sẽ không còn nữa chứ?"
Năng lượng gần kết giới đều đã bị Phương Bình thu vào bốn bình lớn, người bên ngoài có thể cảm nhận rõ ràng, năng lượng thẩm thấu ra ngoài đã yếu đi nhiều.
Những năng lượng tràn ra lúc mở kết giới cũng đều đã biến mất.
Tiếp tục như thế, thủy triều năng lượng lần này có lẽ sẽ không xảy ra.
Đương nhiên, mặc kệ có thủy triều năng lượng hay không, thì lúc mở kết giới, một phần năng lượng không nhỏ đã bị tràn ra rồi, e là cũng khiến một số yêu thú chú ý. Chỉ cần yêu thú hơi có động tĩnh, người của Phong Phương có lẽ cũng sẽ nhanh đến thôi.
Huống hồ, cũng đã gần đến ngày xảy ra thủy triều năng lượng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, mấy thằng nhỏ này thật được! Thổ phỉ chân chính giáng lâm Giới Vực.
Năng lượng, bùn đất... Nếu là người bình thường đi vào, có lẽ không ai sẽ cân nhắc chuyện này.
Có người thầm nói: "Con đường lớn vẫn còn..."
"Kiến trúc của Giới Vực là một thể, con đường năng lượng còn đó là vì không đào đi được."
"..."
Bên trong Giới Vực.
Bốn người men theo đường thủy tinh đi về phía trước, đi được một đoạn, một tòa cung điện to lớn đập vào mi mắt. Vương Kim Dương nhìn bảng hiệu một hồi, mở miệng nói: "Nghênh Tân Cung."
Phương Bình liếc hắn một cái, mở miệng nói: "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Chắn chắn."
"Nơi này là nơi tiếp khách sao?"
"Không khác mấy đâu, nơi này cách cửa vào không xa, đại khái chính là nơi tiếp đón khách."
Vương Kim Dương nói xong, lại nhìn qua bên phải, bên kia cũng có một tòa đại điện, nhưng nhìn thô sơ hơn nhiều, mở miệng nói: "Vạn Thú Cung!"
"Vạn Thú Cung?" Phương Bình vuốt cằm: "Vạn Thú Cung... chắc sẽ không phải là nơi cho khách gửi thú cưỡi chứ?"
"Đại khái là vậy."
Vương Kim Dương gật đầu nói: "Bên trái đón khách, bên phải giữ thú cưỡi, thật ra cũng bình thường."
Hai tòa đại điện lúc này đều đang đóng kín.
Nghênh Tân Cung bên trái, trên cánh cửa lớn màu đồng xanh cổ xưa điêu khắc một ít hoa văn, còn cánh cửa của Vạn Thú Cung thì điêu khắc không ít hình thù yêu tộc.
Lý Hàn Tùng nhìn trái, nhìn phải, hỏi: "Đi vào bên nào?"
Phương Bình không vội trả lời, trong tay lại xuất hiện một viên đá, ném vào phía trước Nghênh Tân Cung.
Viên đá va chạm vào cửa lớn, vang lên tiếng kim loại lanh lảnh.
"Vào Nghênh Tân Cung xem thử, nhưng nơi này chỉ là nơi tiếp khách, chưa chắc đã có thứ gì tốt."
Phương Bình không ôm hy vọng gì, đây là chuyện hết sức bình thường, làm gì có nhà nào sẽ bày trí vật quý tại nơi tiếp khách.
Mọi người cũng không có ý kiến, nhưng khi đến trước cánh cửa đồng xanh cao hơn 10 mét, Lý Hàn Tùng vẫn cẩn thận nói: "Bên trong sẽ không có người sống đó chứ?"
Diêu Thành Quân không quá quan tâm chuyện này, nhìn cửa lớn, nói: "Bình thường, nơi tiếp khách không phải luôn mở rộng cửa sao? Sao lại đóng cửa?"
"Có lẽ là vào đêm trước đại chiến, biết sẽ không ai đến nên đóng lại thôi." Phương Bình thuận miệng giải thích một câu.
Vương Kim Dương cười nói: "Khó nói, có lẽ sau đại chiến, có một số người chạy tị nạn đến nơi này, sau đó đóng cửa lại trốn.
Kiến trúc nơi này đều là một thể, ta cảm giác nó có liên hệ đến phong cấm, có lẽ có hệ thống phòng ngự nhất định."
Mấy người bọn họ cũng không phải rảnh quá không có gì làm nên mới suy đoán, chẳng qua đang suy nghĩ xem mở cửa có gây ra phản ứng dây chuyền gì hay công kích hay không.
Thần khải hiện lên trên người Lý Hàn Tùng, hắn nói: "Vậy ta thử mở cửa xem xem. Giới Vực đã tồn tại ít nhất 2000 năm! Trận chiến ở Vương Chiến Chi Địa cũng hơn 2000 năm... nếu nơi này thật sự có người sống sót, năng lượng lại nồng nặc như vậy..."
Tất cả mọi người là hít sâu một hơi!
2000 năm!
Dù nuôi một con lợn trong hoàn cảnh năng lượng nồng nặc như thế này, nó cũng sẽ không phải là lợn cấp thấp. Đương nhiên, nếu không thể đột phá thì chết queo từ tám đời trước là chuyện thường.
Tuy võ giả rất hiếm khi để ý cường giả sẽ sống được bao lâu, nhưng cường giả cấp bảy cấp tám sống được hai ba trăm năm là chuyện bình thường.
Cấp tám sống lâu hơn, cường giả kim thân cấp tám, nếu năng lượng luôn đầy đủ, có lẽ sống cả ngàn năm cũng không khó.
Nhưng cụ thể sống được bao lâu, nhóm người Phương Bình cũng lười suy nghĩ, nếu bọn họ có thể sống thêm mấy ngàn năm nữa để nghiệm chứng cũng không muộn.
Lý Hàn Tùng đợi mọi người lui xuống vài bước, mới đi dọc theo bậc thang, đi thẳng đến cửa điện.
"Két..."
Khi Lý Hàn Tùng bắt đầu đẩy cửa, cánh cửa đồng cổ to lớn rung lên một chút, nhưng không mở ra.
Phương Bình quan sát một chút, mở miệng nói: "Hắn là cần lệnh bài, động thiên quả nhiên nghiêm ngặt."
Dứt lời, Phương Bình cũng không tránh nữa, bước lên bậc thang, kích hoạt khí huyết, lệnh bài phát ra hào quang nhỏ yếu.
"Két..."
Có lẽ vì đã lâu không ai mở cửa, cửa điện kêu lên ken két, rung động một hồi, hai cánh cửa mới dần dần mở rộng ra.
Khi cửa điện mở ra, khe hở xộc ra một mùi mục nát. Phương Bình và Lý Hàn Tùng đều lui lại vài bước, không vội đi vào mà đứng hai bên cửa chờ đợi một lát.
"Có ai không?"
Phương Bình hô lên một tiếng, sau đó cao giọng nói: "Chúng ta võ giả nhân loại, võ giả Trái Đất! Nhân loại sắp diệt vong, con cháu đời sau đến tìm kiếm sự trợ giúp từ cường giả tiền bối trong động thiên..."
Hô vài câu, Phương Bình mở miệng nói với người mình: "Đi vào thôi, trước tiên chào hỏi một tiếng, tránh trường hợp bên trong có người, nói chúng ta không mời mà tới."
Dứt lời, Lý Hàn Tùng vẫn là người vào trước, nhóm người Phương Bình cảnh giác vô cùng, đồng thời bước vào trong cung điện.
...
"Thất bại rồi sao?"
"Không! Sẽ không!"
"Tông chủ đâu? Chín vị Chân Thần trưởng lão đâu?"
"Chư vị huynh đệ, theo ta mở đường máu xông ra, tông chủ sẽ trở về!"
"..."
Ngay khi nhóm bốn người bước vào đại điện, trong đại điện trống trải, âm thanh nỉ non vang vọng bên tai mọi người.
Lúc này, mọi người dường như chìm vào không gian mấy ngàn năm trước. Trước mắt xuất hiện những hình ảnh của năm đó.
Cường giả ở Huyền Đức động thiên xuất chinh, đến vùng cấm tiêu diệt đại địch, song cuối cùng, không ai trở về, vô số cường giả mạnh mẽ xông đến, đánh vào động thiên.
Trong Nghênh Tân Cung, một số con cháu của các phá tuyệt vọng, không dám tin tưởng, dưới sự dẫn dắt của một số người, xông ra ngoài chiến đấu đẫm máu với kẻ địch.
Tiếng nói mê bên tại nhanh chóng tiêu tan.
Phương Bình nhẹ nhàng chạm vào một cây cột lớn trước mặt, nơi này có vài vết lờ mờ, có lẽ là vết máu.
"Hình như năm đó... cũng từng xảy ra đại chiến ở đây."
Phương Bình biết, vừa rồi cũng không phải ảo giác của bọn họ, mà là tiếng rống giận dữ không cam lòng của những người trong cung điện, giống như một chút chấp niệm của người đã khuất, vang vọng trong cung điện này mấy ngàn năm nay!
Nơi này, có lẽ từng là nơi các võ giả cấp bảy trở lên ngã xuống, bởi lực lượng tinh thần của võ giả cấp bảy có lẽ sẽ được giữ lại sau 2 khoảng thời gian ngắn.
Cảm thán một tiếng, Phương Bình sờ sờ cây cột, nhẹ giọng nói: "Cột kim loại... độ rắn chắc có thể so với hợp kim cấp A, không, có lẽ còn mạnh hơn một chút! Võ giả cổ xưa thật giàu quá!"
Ngước mắt nhìn một vòng, trong đại điện có khoảng mấy chục cây cột như vậy! Trên cột được điêu khắc hình ảnh tinh xảo, xa hoa mà khiêm tốn.
"Ôi, toàn bộ đều là tiền!"
Phương Bình lại cảm thán một câu!
Hiện tại, hắn đã xem như lĩnh ngộ được sự xa hoa của động thiên phúc địa!
Nếu so với bọn họ, võ giả hiện đại... thật sự nghèo không ngẩng được mặt lên. Tuyệt đỉnh như lão Trương lại nghèo đến mức đáng thương.
Trong khi đó, nơi tiếp khách này lại xa hoa như vậy, nếu hủy đi, có lẽ có thể mua được mấy chục thanh thần binh của hắn, à không, có lẽ còn nhiều hơn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận