Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2409: Thiên Phần Mở Ra

Hôm nay, Cấm Kỵ Hải sôi trào. Trên 33 tiên đảo hải ngoại vẫn có người sinh sống, ai cũng nơm nớp lo sợ. Trời đất thay đổi rồi! Cấm Kỵ Hải chưa từng có ngày nào như hôm nay, sóng biển ngập trời.
Đây không phải sóng biển bình thường! Trong điều kiện bình thường, một số yêu tộc hoàn toàn có thể sinh tồn dưới đáy biển, nhưng hôm nay lại không ngừng bị nước biển hất bay hoặc ăn mòn, vô SỐ yêu tộc kêu thét thảm thiết, chết như ngả rạ, hòa vào trong biển. Nước biển cũng càng ngày càng đỏ như máu.
"Phù.."
Chiến Vương kịch liệt thở dốc, hiện ông đang vác theo Trương Đào, thấy mặt Trương Đào không còn chút máu, có chút tiều tụy vì lo lắng.
"Nhóc, còn chịu được không?"
Trương Đào không để ý đến ông, hình như đang tính toán gì đó, nhanh chóng nói: "Cần bao lâu nữa mới có thể chạy đến nơi phát nổ?"
"Khoảng 10 phút."
Dù sao Chiến Vương cũng không thể so với đám Thiên Vương kia, muốn chạy tới đó cần có thời gian.
"Sau 9 phút, đi vòng qua nơi vừa xảy ra nơi phát nổ!"
Trương Đào truyền âm một câu. Ông sẽ không đến chỗ vừa phát nổ ban nãy, có lẽ hiện tại đã có rất nhiều cường giả chạy tới, ông cũng không muốn bị người ta nhốt lại đánh. Nghĩ tới đây, Trương Đào bỗng nhiên nhớ tới Thương Miêu, ông từng căn dặn Thương Miêu là trước khi bọn họ chạy tới chỗ đó, cần phải bạo phát lần thứ hai. Còn Thương Miêu có thể làm được hay không, ông không quan tâm, dù sao con mèo này cái gì cũng làm được, lão Trương vẫn lựa chọn tin tưởng nó. Phía sau, Mệnh Vương không ngừng tấn công cường giả nhân loại. Đám người Long Biến Thiên Đế cũng đang bận rộn chống lại.
Mắt thấy bọn họ sắp đuổi tới nơi, Long Biên Thiên Đế bỗng nhiên nhìn về phía Trương Đào, truyền âm nói: "Nếu lần này nhân loại không diệt, các ngươi phải giúp lão phu chăm sóc người của Long Biên Thiên, Võ Vương, thế nào?"
Trường Đào nhìn thấy tử khí trong mắt hắn, truyền âm nói: "Đế Tốn không cần phải làm vậy, còn chưa tới mức nhất định phải chịu chết! Mặc kệ kết quả lần này của nhân loại là gì, chỉ cần nhân loại còn sống, chúng ta chắc chắn sẽ cố hết sức để báo đáp!"
E là Long Biến Thiên Đế đã sớm chuẩn bị tâm thế phải hy sinh. Giết Thường Dung xong, ông cũng đã hết sức, ông hiện tại đã càng ngày càng già, e là tuổi thọ cũng không còn bao nhiêu. Có lẽ sau khi trận chiến này kết thúc, tuổi thọ của ông cũng sẽ đến giới hạn cuối cùng.. Nếu đã như vậy, là cường giả cấp bậc Thánh Nhân, lúc sắp chết, ông cũng có thể bạo phát một lần. Trường Đào không để ông đoạn hậu, dù đó là ý kiến do chính Long Biên Thiên Đế tự mình nói ra. Nhưng đã đến mức này rồi, nhân loại cũng sẽ không để cường giả trợ chiến đoạn hậu. Nếu thật sự cần phải tự bạo... Trương Đào đột nhiên nhìn về phía Lý Chấn đang trầm mặc kế bên, truyền âm nói: "Nếu rơi vào tình huống nguy hiểm, ngươi đoạn hậu!"
Lý Chấn nhanh chóng nói: "Được!"
"Đừng quên nói, ngươi là hậu duệ của Trấn Thiên Vương!"
Nói xong, lại nói: "Lần này... Người bạo con đường thứ hai!"
"Hả?"
"Dù sao đi một lúc hai đại đạo cũng không phải là chuyện tốt, dù có bị thương nặng, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu! Có lẽ ngươi vẫn có thể đi quy nhất đạo của ta!"
"Trương Đào..."
"Đừng có nói nhảm! Tuy ngươi không phải lãnh tụ nhân loại, nhưng người có thân phận, thực lực cũng không yếu, những người khác có thể đều sẽ phải chết, nhưng xác suất sống sót của ngươi là cao nhất! Nhớ kỹ, nếu cạm bẫy mất đi hiệu lực, không thể nhốt được người, ngươi không được tiếp tục tham chiến, phải bảo vệ hy vọng cuối cùng của nhân loại!”
Trương Đào nói rất rõ ràng, ngươi không phải là lãnh tụ, nhưng thân phận của ngươi đủ cao, ngươi là hậu duệ của Trấn Thiên Vương. Lần này e là Trấn Thiên Vương cũng sẽ không chết, dù nhân loại có thua thảm bại. Nếu đã như vậy, xác suất hậu duệ của ông bị giết cũng không lớn. Đám người kia cũng sẽ không điên cuồng đến mức muốn giết hậu duệ của Trấn Thiên Vương, hơn nữa Lý Chấn còn là cường giả có thực lực gần cấp Đế. Trấn Thiên Vương không chết, kẻ nào dám ra tay đều phải nhận hậu quả. Lý Chấn ngữ khí nặng nề: "Biết rồi!"
"Đừng có qua loa với ông đây!"
Trương Đào không nhịn được, nhanh chóng nói: "Trước khi kết giới Thiên Nhân mở ra hoàn toàn, trước khi bọn họ quyết định có nên huyết tế nhân loại hay không, người vẫn còn hy vọng bảo vệ nhân loại! Cố gắng chịu đựng vài năm...”
"Vậy ngươi..."
"Lắm lời, nếu cạm bẫy mất hiệu lực, ta không chết thì ai chết?"
Trương Đào nói rất thản nhiên, cạm bẫy vô hiệu, dù tất cả mọi người đều có thể sống sót, ông nhất định phải chết. Võ Vương, quá mạnh! Võ Vương, quá ác! Người như thế mà không chết, ai có thể yên tâm được?
"Còn đám Phương Bình nữa, nếu lần này thất bại, bảo bọn họ đừng trở về Trái Đất! Cứ lang thang bên ngoài đi, chừng nào mạnh lên thì hãy trở về".
"Cứ thế, cố gắng bảo tồn thực lực tuyệt đỉnh của nhân loại, đừng để toàn quân bị diệt"
Lý Chấn trầm mặc, không hề trả lời. Trường Đào cũng không nói nữa, ông chỉ còn một ít thực lực, còn phải trấn áp lão già cổ xưa trong cơ thể, e là lần này sẽ không giết được quá nhiều người. Nhưng hôm nay cũng đã giết gần đủ rồi, chỉ có tiếc nuối là không thể giết mấy tên lãnh tụ bên phía địa quật.
"Có lẽ... Vẫn còn có thể!"
Trương Đào nhìn Cửa Ánh xạ trong tay mình, bên trong thứ này còn đại đạo sót lại sao? Nếu có, ông có thể cưỡng ép dung đạo, có lẽ có thể bạo phát một lần nữa. Nhưng nếu làm như vậy, quy nhất đạo của ông sẽ hoàn toàn bị phá hủy, nếu cái bẫy thành công, ông cũng sẽ phế bỏ, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
"Trừ phi cạm bẫy thất bại, dùng Khốn Thiên Linh nhốt bọn họ lại rồi chém giết, cũng không uổng công mình sống trên đời!"
Ông chuẩn bị dùng Khốn Thiên Linh để khóa không gian chiến trường, nhưng nếu không có cơ hội để dùng thì lấy ra để nhốt người cũng được, có thể sẽ tiêu diệt được mấy tên. Trương Đào quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Mệnh Vương, cười lạnh nói: "Mệnh Vương, hề ơi! Hôm nay truy sát vui vẻ nha, cẩn thận không sống được tới cuối cùng, mà lại phải chôn cùng Trương Đào ta đấy!".
Mệnh Vương lạnh lùng nói: "Ngươi không chết, bản vương sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi giết, nếu người thật sự có khả năng kéo bản vương chôn cùng, vậy bản vương cũng không hối hận!"
"Ngươi cũng sáng suốt đấy!"
Trương Đào cười nói: "Thật ra ta có điều này không hiểu lắm, nhân loại và Thiên Mệnh Vương Đình cũng không có bao nhiêu lần giao chiến hay mâu thuẫn, tại sao Mệnh Vương nhất định phải nhắm vào chúng ta?"
Mệnh Vương không nói. Trương Đào cười cười, cũng không nói nữa, tiếp tục nhìn về phía trước. Phía trước, sóng biển dâng trào mãnh liệt, loáng thoáng có bóng cường giả lóe lên. Đám người Mệnh Vương cũng nghiêm túc nhìn về phía đó, hiện đã có không ít cường giả lục đục chạy tới. Thậm chí có cả những cường giả chưa bao giờ xuất hiện. Trong khoảnh khắc đó, trên bầu trời Cấm Kỵ Hải xuất hiện một cái khe, vị lão giả từng xuất hiện ở đầm lầy đứng thẳng trong hư không, liếc mắt nhìn đám người Trương Đào, cũng không quay đầu lại, bay thẳng đến phía trước. Thấy hắn xuất hiện, phía sau đoàn người, Bình Dục Thiên Đế biến sắc, thấp giọng nói: "Thiên Khôi Thánh Nhân!"
Đệ nhất thánh trong 36 Thánh! Năm đó, từng được ngợi xưng là cường giả sở hữu thực lực ngang cấp Thiên Vương. Thiên Khôi Thánh Nhân đã biến mất nhiều năm, hầu như chưa bao giờ xuất hiện, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, nào ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện! Bây giờ, đã qua hơn mười ngàn năm, thực lực của Thiên Khôi Thánh Nhân đã đến mức nào rồi? Thời khắc này, ba vị hộ giáo đang đánh nhau với Nguyệt Linh cũng hô khẽ nói: "Thiên Khôi!"
Tuy 36 Thánh thuộc về rất nhiều phe phái khác nhau, nhưng trên danh nghĩa, Thiên Khôi Thánh Nhân vẫn là thống lĩnh của bọn họ. Hiện tại, thấy Thiên Khôi xuất hiện, bọn họ kinh ngạc vô cùng Hắn chưa chết sao? Hình như lão nhân nghe thấy bọn họ, đã đi xa nhưng vẫn quay đầu lại nhìn ba đại hộ giáo, lạnh nhạt nói: "Lão phu không muốn dính đến những thứ này, 36 Thánh đã là chuyện quá khứ, chư vị không cần để ý đến lão phu".
Nói xong, ngay lập tức biến mất, ngay cả Nguyệt Linh cũng không nói gì. Nàng và Thiên Khôi Thánh Nhân không có màu thuẫn, hơn nữa lão già này... E là đã có thực lực cấp Thiên Vương, áp lực rất lớn. Dù nàng hiện đang cầm 2 thần khí, cũng chưa chắc có thể chiếm được chút lợi thế nào. Thiên Khôi Thánh Nhân lóe lên một cái rồi biến mất, sau một khắc, lại có cường giả đi ngang qua. Người này điên điên khùng khùng, không ngừng cười to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận