Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2730: Diệt Hai Chân Thần Cho Vui

Cách đó không xa, Ngô Khuê Sơn đau đầu, Phương Bình rốt cuộc đang làm gì?
Làm vậy khác nào cố ý dụ người ta ra tay với mình?
Hoặc là đang cố ý dụ người vào bẫy, hoặc là... Phương Bình bị điên rồi!
Ngô Khuê Sơn cảm thấy Phương Bình không ngốc đến mức khiêu khích tất cả mọi người lúc này, nói vậy là... hắn có tự tin?
Hắn muốn thả lưới bắt hết đám người căm thù hắn?
"Thiên Cẩu chưa đi sao?"
Trong đầu Ngô Khuê Sơn nhảy ra suy nghĩ này.
Những người khác lúc này cũng rục rịch, nếu Phương Bình không lớn lối như vậy, mọi người có lẽ sẽ ra tay với hắn, nhưng hắn càng hung hăng, mọi người càng sợ.
Mỗi lời nói, cử động của Phương Bình đều đang khiêu khích người khác, ép mọi người ra tay với hắn! Phương Bình mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, lại điểm danh Bằng Dược: “Ê chim, ta muốn cái cánh còn lại của ngươi, đưa ta! Con giun dài kia, mọi người thường nói gan rồng tuỷ phượng, ngươi, tự móc gan ra cho ta!
Côn Vương, ngươi to gan đấy, không sợ bị Khôn Vương thật giết à? Ta muốn một cái đầu cá của ngươi! Giải Vương, tháo hai cái càng của ngươi xuống cho ta!
Tên kia... bản thể của ngươi là bạch tuộc phải không? Tự cắt mấy cái xúc tu xuống cho ta ăn thử nào!"
Phương Bình lúc này bá đạo điên cuồng không ai bằng, người không biết còn tưởng hắn đã thành Thiên Vương rồi!
Dưới ánh mắt của nhiều vị Chân Thần, Phương Bình chỉ vào từng người một. Có yêu tộc địa quật, cũng có yêu tộc trong biển.
Chỉ mặt gọi tên ai, là muốn đối phương cắt cái gì đó trên người đưa cho hắn.
Cuối cùng, Phương Bình nhìn về phía Hữu Thần tướng, lạnh nhạt nói: "Bảo lão già Thiên Du gửi vài Thánh Quả đến đây, đừng ép ta đích thân đi lấy!"
Sắc mặt Hữu Thần tướng âm trầm, lạnh lùng nói: "Phương Bình, có năng lực thì ngươi tự đi mà lấy!"
"Ta không muốn phải đi một chuyến, sợ phiền phức!" Phương Bình khinh bỉ nói: "Lúc ta mới vào cấp tám, ta đã đến một lần, lần đó, nơi mà các ngươi gọi là hoàng thành kém chút bị hủy diệt! Bây giờ ta sắp cấp Đế, ngươi có chắc muốn để ta tự đi lấy không? Cổ Xuyên, ngươi không sợ Lê Chử trở về, sẽ nhìn thấy tà giáo thứ hai sao?" Hữu Thần tướng biến sắc, biểu cảm trên mặt thật sự thay đổi. Đấu võ miệng với Phương Bình thường không có kết quả tốt.
Lúc hắn cấp tám đã đến hoàng thành, lần đó nhốn nháo đến mức kém chút nữa đã gọi Chân Vương về tiêu diệt tất cả mọi người trong thành. Bây giờ Phương Bình đã có thực lực phá bốn, nếu lại đi...
"Ha ha!"
Phương Bình cười trào phúng, tuy không phải là người mạnh nhất ở đây, nhưng lại hung hăng càn quấy đến mức Minh Đình cũng xấu hổ vì không bằng.
"Một đám tôm tép mà thôi, mục tiêu của ta không phải là các ngươi, mà là đám lão già nhiều tuổi hơn các ngươi!
Đừng ép ta, nếu ta cuống lên, các ngươi cũng chẳng có kết quả tốt đâu!" Phương Bình lạnh nhạt nói: "Khi nhóm người Trấn Thiên Vương còn ở đây, họ đã ước định tuyệt đỉnh không vào ngoại vực! Bây giờ, ta không có nhiều thời gian chơi đùa với các ngươi, ai chán sống rồi thì báo tên đi. Không muốn chết thì an phận một chút!
Kể từ hôm nay, vẫn quy tắc cũ, tuyệt đỉnh không vào ngoại vực!
Ai muốn phá quy tắc thì cứ hỏi xem Phương Bình ta có đồng ý hay không, không sợ chết thì cứ thử xem!
Ta hiện tại muốn đào tạo ra vài tuyệt đỉnh, một thời gian sau sẽ tấn công vào Thiên Phần, làm thịt chỗ dựa của các ngươi, các ngươi còn chưa đủ lọt mắt ta!
Đã nói đến nước này rồi, ta không còn gì để nói, ta hỏi lại lần cuối, có ai muốn ra tay với ta hay không?"
Hiện trường trầm mặc như trước, Phương Bình tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Đúng lúc này, Minh Đình Chân Quân vẫn luôn im lặng lên tiếng, lạnh lùng nói: "Như vậy, lời nói cùng nhau diệt trừ Thần Giáo, cướp đoạt bảo vật Thần Giáo đều là giả dối?"
Phương Bình cười nói: "Ta nói dối ư? Tà giáo không phải có kim thân Thiên Đế đó sao? Thiên Đế chẳng phải còn sống đó sao? Tà giáo có ba vị Đế Tôn, mười vị Thần Chủ, Thánh Nhân Lệnh cũng là vật mà ta cướp được ở tà giáo...
Ta nói dối lúc nào?
Ta tiêu diệt Địa Tuệ, các ngươi bảo ta nghĩ cách tìm tổng bộ tà giáo, chẳng phải ta đã làm được rồi sao? Nhưng ai biết tà giáo yếu như vậy, ta tiện tay đã tiêu diệt mất tiêu, chẳng lẽ lúc này ta còn phải chạy ra dẫn các ngươi vào chia chác?
Minh Đình, ngươi cũng tuyệt đỉnh lâu năm, đừng ngây thơ như vậy chứ?"
Nghe những lời này, Hòe Vương cách đó không xa hơi giật giật khóe miệng.
"Tà giáo yếu như vậy, tiện tay tiêu diệt", lời này... Lời này thật chói tai!
Minh Đình Chân Quân khẽ thở một hơi, đương nhiên lão không ngây thơ như vậy, lão cũng không ngờ Thần Giáo cứ như thế đã bị tiêu diệt rồi.
Đương nhiên, trong suy nghĩ của mình, lão cho rằng việc này hẳn có liên quan đến chuyện Thiên Đế khôi phục.
Nhưng, Thần Giáo phế quá!
Nhiều cường giả như vậy mà để Phương Bình trà trộn vào, mà vào được bao lâu đâu chứ?
Lại còn để Phương Bình khôi phục cho Thiên Đế!
Không cần bất kỳ ai nói, mọi người đều có chung suy đoán, chuyện Thiên Đế khôi phục chắc chắn có liên quan đến Phương Bình, bằng không, không sớm không muộn mà lại khôi phục vào lúc này, thế thì quá khinh thường Khôn Vương rồi.
"Nhân Vương nói không sai!"
Minh Đình bình tĩnh trở lại, không còn điên cuồng như trước, nhưng ánh mắt hơi đỏ lên, nói: "Nhưng đại nạn của lão phu đã sắp tới! Bây giờ không nghĩ được nhiều như vậy! Nhân Vương có thể uy hiếp người khác, nhưng không thể uy hiếp được lão phu!
Ám sát hay trực tiếp giết cũng được, lão phu không để ý, dù sao sớm muộn cũng chết!
Binh khí, dù là thần khí, lão phu cũng không để ý!
Lão phu chỉ muốn biết, Thần Giáo có bảo vật nào kéo dài tuổi thọ không, hoặc là vật nào để chứng đạo thành Đế không!"
Lão ta không bị Phương Bình uy hiếp! Đến mức này, vì mạng sống, lão cũng chẳng còn gì để mất.
Thần Đình tồn tại tám ngàn năm, lão không tin không có bảo vật kéo dài tuổi thọ.
Phương Bình có sao?
Minh Đình toát ra khí cơ, hiển nhiên là đã quyết định, mặc kệ Phương Bình nói gì lão cũng mặc kệ. Bây giờ, Phương Bình rất có thể là cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà lão có!
Lão có hành động, mấy vị Chân Thần khác cũng rục rà rục rịch.
Có người đi đầu thì mọi chuyện dễ hơn rồi!
"Ra tay với ta, ngươi có chắc ngươi có thể kéo dài tuổi thọ, có thể chứng đạo?" Phương Bình cân nhắc: "Cướp bảo vật, cũng không phải là lựa chọn tốt! Ta cho ngươi cơ hội, giúp ta giết vài người, có lẽ ta có thể giúp ngươi chứng đạo!"
"Có thật không!" Ánh mắt Minh Đình Chân Quân sáng như tuyết!
Giết người đoạt bảo không phải là hành động mang lại thành công 100%. Giết cường giả, lúc sắp chết, đối phương có thể hủy diệt tất cả, đây mới là cường giả võ đạo bình thường. Trừ khi bị ám sát, bằng không, khó mà lưu lại bảo vật.
Nhưng nếu là Phương Bình thì thật sự có thể...
"Chớ tin hắn!"
Nhóm người Hòe Vương gầm lên, Minh Đình là người mạnh nhất nơi đây, nếu ngay cả lão cũng bị lừa thì phiền phức lắm!
Phương Bình bật cười: "Mấy tên này muốn ngăn cản ngươi, Minh Đình, ngươi nghe bọn họ hay là nghe ta?"
"Câm miệng!"
Hai mắt Minh Đình Chân Quân đỏ như máu, nhìn về phía mấy người kia, tỏ vẻ nếu ai dám lên tiếng, lão sẽ lập tức ra tay, điều này khiến mấy người này biến sắc.
Phương Bình nở nụ cười: "Ngươi cũng là tuyệt đỉnh lâu năm, sống gần mười ngàn năm, có bao giờ nghe qua Bản Nguyên chưa?"
Nghe Phương Bình nói thế, có người kinh ngạc thốt lên.
Người này không phải là ai khác, là Thanh Họa!
Minh Đình Chân Quân cũng hơi nhíu mày, hình như từng nghe qua Bản Nguyên.
Nhưng có người nghe không hiểu, Bản Nguyên chẳng phải là cấp chín sao?
Thanh Họa nhìn về phía Phương Bình, hắn nhanh chóng hiểu ra, Thủ Tuyền Nhân đã đi ra, Bản Nguyên của đối phương xuất hiện cũng không có gì là chuyện lạ.
Sắc mặt Hòe Vương biến đổi, khẽ quát: "Bản Nguyên hậu hoạn vô cùng."
"Ầm!"
Minh Đình Chân Quân lập tức đột phá hư không, đấm ra một quyền, khí thế vô cùng mạnh mẽ, Hòe Vương không kịp lui tránh, cũng đánh ra một chưởng, nhưng lại bị một quyền kia đánh nát bàn tay bằng thịt! Nhóm người Hữu Thần tướng dồn dập ra tay, Minh Đình Chân Quân đã thu tay lại, lạnh lùng nhìn mấy người bọn họ: "Không cần các ngươi nhắc nhở lão phu!"
Sau đó, lão nhìn về phía Phương Bình, ánh mắt sáng quắc nói: "Lão phu biết Bản Nguyên! Năm xưa khi Thủ Tuyền Nhân còn ở tam giới, từng cho người đi vào Bản Nguyên thử một lần, nhưng đa phần đều là đạo giả.."
Phương Bình cười nói: "Đó là năm đó, trước đó chẳng phải ta đã nói rồi sao? Khôn Vương... giết không ít cường giả, nhưng nhưng không phải đạo của ai cũng nát"
Vù!
Hư không rung động, ánh mắt Minh Đình Chân Quân sáng quắc như muốn xuyên thủng hư không, lão nhìn về phía Phương Bình với ánh mắt nóng bỏng!
Hậu hoạn? Vậy có là gì?
Lão sắp chết đến nơi rồi, còn cần quan tâm hậu hoạn làm quái gì?!
1732 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận