Toàn Cầu Cao Võ

Chương 588: Tuyển tập chiến pháp vỉa hè

"Đoán Thể Đan, Thập Nhất Đan, Hộ Phủ Đan, mỗi loại cho em 10 viên."
"Em lấy nhiều như vậy làm gì? Chuẩn bị rèn luyện trái tim à?"
Lão Lý hơi kinh ngạc, võ giả trung cấp tu luyện, chỉ có ba loại thuốc này dễ bán nhất.
Đoán Thể Đan và Thập Nhất Đan đều dùng để rèn luyện nội phủ, đương nhiên, Đoán Thể Đan chủ yếu dùng để rèn luyện thân thể. Thập Nhất Đan rèn lục phủ ngũ tạng. Hộ Phủ Đan bảo vệ nội phủ không bị thương tích.
Đoán Thể Đan và Thập Nhất Đan thực ra đều là thuốc cấp năm, trên thực tế, cũng có thể không cần phân chia cấp bậc, được xem là một loại thuốc đặc thù.
Võ giả cấp bốn và cấp năm rèn luyện nội phủ cần phải dùng thuốc phụ trợ.
Chân chính đến cấp sáu thì không cần dùng thuốc nữa rồi.
Đóng kín cửa tam tiêu cũng không phải là cứ dùng thuốc là được.
"Vâng, dù sao sớm muộn cũng phải mua."
Nói xong, Phương Bình hơi khó khăn nói: "Thầy à, có thể cho em gán nợ trước được không? Em hết điểm thưởng rồi."
Đừng hỏi tại sao Phương Bình không dùng tiền mặt mua. Phương Bình luôn cảm thấy mình bị thiệt thòi rất nặng. Hiện tại độ khó thu lấy điểm thưởng đã được hạ thấp xuống, Phương Bình cảm giác bây giờ dùng tiền mua đồ rất lỗ. Mà trên thực tế, một điểm thưởng vẫn tương đương với 30 ngàn, không có gì khác biệt.
Tiến vào cảnh giới trung cấp, rèn luyện ngũ tạng lục phủ, hệ thống vẫn chưa cho Phương Bình cơ hội bật hack.
Dùng điểm tài phú khôi phục khí huyết, tuy rằng có thể tăng thêm tốc độ tu luyện, nhưng mà dùng khí huyết rèn luyện lục phủ ngũ tạng không có hiệu quả tu luyện cao.
Ngược lại, dùng thuốc đặc thù như vậy, hiệu quả sẽ cao hơn, phối hợp với khí huyết vô hạn của cậu, nếu thật sự bắt đầu rèn luyện lục phủ ngũ tạng chắc chắn sẽ đẩy nhanh tốc độ rèn luyện.
Lão Lý liếc cậu một cái, ha ha cười, không tiếp lời.
Phương Bình thở dài, thực ra dùng tiền cũng như nhau cả, nhưng vì sao cứ cảm thấy mình bị lỗ nặng vậy không biết?
"Hồi Mệnh Đan 200 điểm/viên, Đoán Thể Đan 200 điểm/viên, Thập Nhất Đan 200 điểm/viên, Hộ Phủ Đan cấp bốn 150 điểm/viên..."
"7500 điểm thưởng, em xác định em muốn mua nhiều như vậy?"
Lão Lý trực tiếp tính tiền, mỗi loại 10 viên, đều là thuốc trung cấp, Hồi Mệnh Đan lại càng là loại thuốc không đẳng cấp.
Võ giả đỉnh cấp năm đến mua thuốc cũng không mua 10 viên một lần như Phương Bình.
"Mua nhiều thuốc như vậy, nếu em tu luyện thuận lợi, đủ để đột phá cấp năm luôn đấy. Hồi Mệnh Đan cũng không cần mua nhiều như vậy. Thực ra Hộ Phủ Đan không mua cũng được, em cường tráng như yêu thú ấy, còn mua Hộ Phủ Đan làm gì."
"Nội phủ không đủ mạnh mẽ..."
"Nội phủ mạnh nữa thì em đã là nửa kim thân rồi, còn tu luyện cái khỉ khô gì!" Lão Lý mắng một câu, cái thằng này thật không biết thế nào là đủ.
Phương Bình bĩu môi, 7500 điểm thưởng, thầy bóp cổ em chết cho rồi, hơn 200 triệu tiền mặt chứ ít.
"Vậy cho em lấy 5 viên Hồi Mệnh Đan... Đoán Thể Đan em không lấy nữa..."
Lão Lý khó hiểu, thằng nhóc này không muốn lấy Đoán Thể Đan mà muốn Hộ Phủ Đan. Mẹ nó, sợ chết đến mức nào cơ chứ?
"4500 điểm thưởng, trả tiền mặt 135 triệu..."
Phương Bình than nhẹ, hơi oán giận nói: "Trường học không phải đã giảm giá sao? Làm sao vẫn mắc như thế chứ..."
"Đó là chỉ điểm thưởng, không nói tiền mặt."
Điểm thưởng là do học viên tự kiếm được, không thể bỗng dưng xuất hiện. Nhưng tiền thì khác, có vài học viên sẽ trực tiếp dựa vào tiền bạc rủng rỉnh trong nhà để mua đồ.
Hơn nữa, còn phải phòng ngừa loại người chuyên đầu cơ thuốc như Phương Bình. Hiện Ma Võ vẫn chưa lấy được quyền kinh doanh dược phẩm, chỉ có thể cho học viên cơ hội kiếm điểm thưởng, không thể dễ dãi với tiền mặt.
"Có giảm giá không thầy?"
"130 triệu."
"Em là hội trưởng hội võ đạo, em chảy máu vì Ma Võ, em tranh giành phúc lợi cho Ma Võ, em còn..."
"Câm miệng, không mua thì cút đi nhé!"
Phương Bình trong lòng thầm mắng, lão Lý bây giờ chẳng đáng yêu chút nào, nào giống lúc trước, cò kè mặc cả còn có thể tặng thêm chút phúc lợi.

Bước ra khỏi phòng hậu cần, trên người Phương Bình nhiều thêm một đống thuốc cấp năm.
Tổng cộng có 6 viên Hồi Mệnh Đan, 10 viên Hộ Phủ Đan, 10 viên Thập Nhất Đan.
Tiền mặt chỉ còn dư lại 45 triệu.
"Nên mua một căn nhà, mua nhà ở Ma Đô, nếu tình hình Nam Giang không ổn thì bảo ba mẹ chuyển đến đây ở."
Phương Bình trầm ngâm chốc lát, hiện tại cậu cũng không định đầu tư thêm vào công ty.
Công ty đi vay là được, tiền của mình mình dùng trước rồi tính.
Mỗi một lần xuống địa quật, bất kể làm gì, đó cũng có thể là lần cuối cùng của võ giả. Cho nên trước khi vào địa quật, nên sắp xếp và an bài tất cả.
Dù là Tông sư, cũng phải làm tốt dự định như vậy.
...
Xế chiều hôm đó.
Khu Nam Phụng.
Hoa Viên Hải Loan.
Đây là một trong những khu biệt thự lớn nổi danh nhất tại Ma Đô, cũng cực kỳ dễ bán, hơn nữa, còn có một điểm đặc biệt, không bán cho người không nổi danh.
Nơi này, rất gần lối vào Ma Đô địa quật.
Cho nên, nồng độ hạt năng lượng ở nơi đây cũng đậm hơn những nơi khác, hoàn cảnh tốt, tu luyện nhanh, khiến khu biệt thự Hoa Viên Hải Loan trở thành nơi có tiền cũng chưa chắc mua được.
Một số đạo sư Ma Võ thực ra không ở trong trường học mà mua nhà ở đây.
Nơi này cũng không quá xa Ma Võ, lái xe cũng chỉ mất 20 phút.
Văn phòng kinh doanh của khu biệt thự, à, cũng không thể gọi đó là văn phòng kinh doanh.
Một người không biết gì như Phương Bình lúc mới đi đến văn phòng kinh doanh còn tưởng mình đi nhầm chỗ, nơi này nhìn cứ như nhà hàng ấy.
Vừa vào cửa đã có người tiếp chuyện, dẫn đến bàn ngồi, sau đó có người dâng trà, sau đó có một cô gái xinh đẹp đến ngồi tán gẫu.
Nhân viên tiếp thị không giới thiệu nhà mà đi hỏi chuyện gia đình, hỏi đời sống sinh hoạt và nhu cầu...
Phương Bình cảm thấy nói chuyện với phụ nữ thật phiền!
"Người đẹp à, tôi chỉ muốn mua một căn nhà!"
Phương Bình ngắt lời của cô gái xinh đẹp đầy tri thức trước mặt, trực tiếp lấy thẻ võ đạo ra, mở miệng nói: "Tôi là Phương Bình, học ở Ma Võ. Trừ phi nơi này chỉ có Tông sư mới được mua, nếu không, tôi chắc chắn mình đủ tư cách.
Ngoài ra, phải giảm giá cho tôi, lấy giá rẻ nhất mua căn nhà tốt nhất, những cái khác, tôi không có yêu cần gì.."
Nữ nhân viên xinh đẹp tri thức mặc đồng phục khẽ nói: "Làm sao chúng tôi có thể không nhận ra Phương tiên sinh được cơ chứ. Lúc trước hành trình một đường lên Bắc khiêu chiến cường giả khắp nơi của anh nổi tiếng vô cùng. Lúc anh bước vào cửa là chúng tôi đã nhận ra ngay rồi…"
Đương nhiên cũng có liên quan đến những quảng cáo kia của anh. Mỗi ngày lên mạng đều có thể xem "Phương Bình dạy bạn đánh quái thú".
Lời này, nữ nhân viên xinh đẹp chỉ có thể giấu trong lòng.
Hỏi hỏi cũng chỉ là muốn biết nhu cầu của Phương Bình.
Rất nhanh, đối phương đề cử một căn biệt thự thanh tĩnh và độc lập.
Biệt thự có ba tầng, 6 phòng ngủ, 2 phòng khách và 4 phòng vệ sinh. Diện tích tổng là 580 mét vuông, có hồ bơi và tầng hầm, cộng thêm một khu vườn nhỏ. 60 ngàn/mét vuông, không chấp nhận trả giá.
So với thời kỳ giá nhà tăng cao, giá này không đắt.
Nhưng lúc này, 60 ngàn/mét vuông vẫn là một cái giá khá cao.
Phương Bình đi xem một vòng, chưa trang trí, nhưng loại phòng và vị trí địa lý không tệ, hơn nữa, người đẹp đi cạnh vẫn luôn tâng bốc thổi phồng cậu.
Cái gì mà "Lãnh tụ của Ma Võ", "Đệ nhất thanh niên thế hệ trẻ", "Anh đẹp trai rực rỡ ánh mặt trời"...
Đến khi ký hợp đồng, chuyển khoản, Phương Bình mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Tính luôn các loại thuế phí lung ta lung tung, thêm vào tiền nhà, tổng cộng hết 36 triệu, đã như vậy, đối phương còn khiến Phương Bình cảm thấy mình có lợi, điều này không nên.
Từ trước đến giờ chỉ có mình lừa người, kém chút bị người gạt rồi.
"Tôi chuyển cho bên cô thêm 4 triệu nữa, giúp tôi trang trí phòng ốc cho đàng hoàng, nhất định phải trang trí cho đẹp, nếu không tôi sẽ tính sổ với mấy người."
Phương Bình cũng mặc kệ đối phương có vui hay không, trực tiếp chủ động ra giá và đe dọa.
Toàn bộ người ở phòng kinh doanh đều kinh ngạc ngây người.
Anh xác định 4 triệu có thể trang trí hết căn nhà đó sao?
Phương Bình mặc kệ bọn họ, vừa quẹt thẻ vừa nói: "Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị của nơi này cũng là cựu sinh viên tốt nghiệp từ Ma Võ, cường giả đỉnh cấp sáu. Có thể phát triển được sự nghiệp lên như diều gặp gió như thế này thì chăm sóc đàn em một chút có lẽ cũng không thành vấn đề.
Nói thật, tôi cảm thấy, tôi không trả tiền cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng đều là người trong nhà, chuyện không trả tiền Phương Bình này cũng không làm được, cứ như vậy đi.
Tốn 40 triệu mua một căn nhà... Xa xỉ."
Phương Bình chế giễu một câu, không biết là tự giễu mình hay là giễu người khác.
Quản lý nơi đây cũng là người có kiến thức rộng rãi, nghe vậy cười cười, lắc lắc đầu với những người khác, 4 triệu thì 4 triệu.
Như lời Phương Bình nói, nếu cậu thật sự không trả tiền, Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị cũng chưa chắc sẽ nói gì.
Ở Ma Đô, muốn phát triển chuyện làm ăn như diều gặp gió, thực ra có rất nhiều dây mơ rễ má với Ma Võ.
Đối với nhân vật thiên kiêu đời này của Ma Võ, đừng nói là 40 triệu, không đưa tiền cũng phải nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận