Toàn Cầu Cao Võ

Chương 504: Bắc hành

Khi Phương Bình nhìn thấy những tin tức về võ giả tà giáo, cậu biết Hoa Quốc đang dẫn dắt dư luận.
Trước hết tung ra khái niệm võ giả tà giáo, để dân chúng có một đối tượng phát tiết, cũng khiến bọn họ dễ dàng tiếp thu, thế giới võ giả cũng không hề hòa bình. Bọn họ đang bảo vệ nhân loại, bảo vệ tất cả mọi người, đang chiến đấu với võ giả tà giáo.
Gia nhập võ đại đồng nghĩa với việc phải đối mặt với những người này, chém giết những người này, chứ học sinh võ đại không phải là giai cấp đặc quyền như mọi người vẫn nghĩ.
...
Ngày 2 tháng 7, đường nối địa quật được mở ra, di thể của nhóm nhân loại chết trận đầu tiên được đưa ra ngoài.
Ma Võ.
Cổng trường mở rộng!
Trước cổng, quốc kỳ và giáo kỳ đều được chậm rãi hạ xuống.
"Hành lễ!"
Đôi mắt già nua của Trần Chấn Hoa ngập đầy nước, gào to một tiếng, các đạo sư và học sinh đứng phía sau dồn dập hành lễ.
Bên ngoài cổng trường, cũng có rất nhiều người vây quanh.
Võ giả thương nhân tại Ma Đô, võ giả chính giới, võ giả quân đội, võ giả tự do… những người này không vào trường.
Ở ngoài trường, rất nhiều người cũng cúi đầu chào, lệ rơi như mưa.
Bọn họ, có vài người tốt nghiệp từ Ma Võ.
60 năm cần mẫn, học sinh Ma Võ trải khắp thiên hạ, 60 năm thủ hộ, đến hôm nay, rốt cuộc cũng có một kết thúc rồi.
Kim thân nát tan, hài cốt không còn.
Cường giả nhân loại, không một ai được chết tử tế!
Thiên thu ngàn đời ai là hiệp sĩ?
Chỉ có đời này!
Không cầu trường sinh bất tử, không ỷ mạnh hiếp yếu, không chuyên quyền độc đoán...
Dám chiến, tử chiến, vĩnh viễn không bao giờ khiếp chiến!
Không chỉ võ giả, còn có những quân nhân yên lặng thủ vệ địa quật kia nữa, những người này, mới thật sự là hiệp sĩ.
...
Ở khu Nam, di thể các đạo sư lần lượt được mai táng.
Di thể của các học sinh cũng bắt đầu được hỏa táng.
Có một số người, ngay cả di thể cũng không có, chết ở địa quật, chôn ở địa quật, chỉ lưu lại một cái tên nhỏ bé không đáng kể, vài năm sau, cũng lại chẳng còn ai nhớ đến tên bọn họ nữa.
Ngay cả hiệu trưởng già cũng chỉ có một chiếc áo quan trống.
Ở khu Nam, có một số người xa lạ đến, Phương Bình thực ra nhận ra được rất nhiều người, nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ bước đến, thấy sang bắt quàng làm họ, thiết lập quan hệ.
Nhưng lúc này cậu lại không có tâm tư đó, đứng trước bia mộ, ngơ ngác thất thần.
Không chỉ có mình cậu thất thần, rất nhiều người cũng mơ mịt.
Cường giả cấp tám kim thân, nói chết là chết, vậy bọn họ thì sao?
Phải chăng tương lai không xa, bọn họ cũng sẽ lưu lại một nắm đất vàng?
...
Chiều ngày mùng 2 tháng 7, Phương Bình và một đám học viên bắt đầu chạy ngược chạy xuôi, đi làm người báo tang cho các gia đình.
Có người không thể chấp nhận được sự thật này, có người tan vỡ khóc đến mất tiếng, có người lại cực kỳ bi thương, có người nghẹn ứ nói không nên lời.
Nhìn những cảnh tượng ấy, Phương Bình lẩm bẩm trong lòng: "Mình không hy vọng có một ngày, có người đưa tro cốt của mình về cho người nhà."
"Mình chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, mạnh hơn nữa, mạnh đến mức không ai có thể giết mình!"
"Mình không hy vọng cha mẹ tuyệt vọng khóc thút thít, cũng không hy vọng em gái mình mắt chứa đầy hận thù..."
"Mình của trước đây, rất thiếu động lực, mình của hiện tại, không thiếu nữa rồi."

Rời khỏi căn nhà báo tang cuối cùng, trong đầu Phương Bình đã rõ ràng, sáng tỏ, biết mục tiêu của mình là gì.
Trở nên mạnh mẽ!
"Mình, Phương Bình, sắp trở thành võ giả cấp ba vô địch, cấp bốn vô địch, mãi cho đến cấp chín vô địch. Một ngày nào đó, mình sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức không ai có thể giết mình, không người có thể giết mình, chỉ có mình giết người!
Một ngày nào đó, tất cả nỗi phẫn hận của mọi người đều sẽ có một cái kết thúc!"
Ngày hôm đó, Phương Bình lái xe về Dương Thành.
Đi về thăm nhà, thăm người nhà xong, chính cậu cũng nên bước lên con đường cần phải vượt qua rồi.

Mới vào đầu tháng 7 thời tiết đã vô cùng nóng bức.
Từ trên xe bước xuống, trong tiểu khu cũng không nhìn thấy các bác gái hay tụ tập tám chuyện, trời cực nóng, giờ này chưa phải lúc các bà tám ông tám ra ngồi nói chuyện phiếm.
Thành phố nhỏ như Dương Thành trước sau như một, vẫn luôn hòa bình như vậy.
Võ giả, tà giáo, địa quật...
Những chuyện này đều không liên quan đến bọn họ, trừ phi có con cái chuẩn bị thi khoa võ.
...
Lách cách.
Mở cửa phòng, trong phòng khách, Phương Viên đang cầm điện thoại nói chuyện, nhìn thấy Phương Bình, vội vàng nói: “Anh chị trở về rồi, có gì em tự xử lý, chị tắt máy đây!”
Nhìn cũng có chút phong phạm của lão đại.
Một câu “Tự xử lý”, hiện rõ dáng vẻ lão đại cầm đầu hơn ba ngàn người.
Phương Bình nhếch miệng, gia đình nhỏ của mình là đây!
Gia quốc thiên hạ, trong lòng mình trước phải có gia đình mới có quốc gia, ích kỷ cũng được, tư lợi cũng được, vị trí góc độ hoàn cảnh mỗi người khác nhau mà.
“Anh!”
Phương Viên tắt điện thoại, đầu tiên là vui mừng, sau đó đột nhiên xụ mặt: “Phương Bình, anh còn dám trở về!”
Phương Bình đặt ba lô xuống, trường đao bây giờ không cách nào thu vào được, nên đành đặt xuống một bên, đưa hai tay ra cười nói: “Đến đây, cho anh nhéo nhéo mặt chút nào, anh trai em bây giờ ngay cả một chút hưởng thụ này cũng không thể nào thỏa mãn anh được nữa rồi.”
“Còn lâu nhé!”
Phương Viên thẳng thắn từ chối, chẳng lẽ không cần thể diện sao?
Cũng may là ở nhà, ở bên ngoài anh dám nhéo mặt em, thì em làm sao có thể làm lão đại.
“Còn dám từ chối?”
Phương Bình ha ha cười lớn, khẽ động bước chân, người đã xuất hiện trước mặt Phương Viên, hai tay nhéo lấy hai bên má của cô bé, bắt đầu kéo về hai bên.
“Phương… Bình!”
Phương Viên vừa trưng ra bộ mặt tức giận, lại bị nhéo mạnh hơn!
Phương Bình nhéo má cô bé như nặn kéo một cục cao su dẻo, kéo lên kéo xuống rồi lại sang trái sang phải một hồi mới hả lòng hả dạ, tha cho Phương Viên, sau đó lười biếng tựa vào sofa.
“Nghỉ hè rồi?”
“Ừm.”
Phương Viên vẫn còn đang hờn dỗi, không biết lấy đâu ra gương nhỏ, nhìn thấy mặt mình bị nhéo đỏ bừng, trong lòng ai oán không thôi, Phương Bình thật quá đáng!
“Thung Công đạt tới cảnh giới Thực Trạm chưa?”
“Chưa.”
Phương Bình lập tức cau mày, khiển trách mắng: “Một năm rồi, từ tháng 6 năm ngoái bắt đầu dạy em Thung Công, đứng tấn một năm rồi, em luyện kiểu gì đấy?”
Phương Viên chu mỏ giải thích nói: “Sắp rồi, chỉ thiếu một chút xíu thôi, nhanh chóng có thể đạt tới rồi.”
Phương Bình trừng mắt nhìn cô bé, lại nói: “Cơ sở chiến pháp đã tu luyện chưa?”
“Luyện rồi, lần trước một cước đá bể bao cát, đã rất lợi hại rồi...”
Phương Viên có hơi đắc ý, Phương Bình cạn lời, có gì mà phải đắc ý chứ?
Không nói thêm gì nữa, liền ném một bình Khí Huyết Đan cho Phương Viên, Phương Bình lại nói: “Chăm chỉ tu luyện, sớm trở thành võ giả.”
Bản thân cậu đã sớm nghèo rớt mồng tơi rồi, bây giờ gần như không một xu dính túi, chỗ thuốc này là mượn điểm thưởng mua được, có điều mấy chục điểm thưởng đó Phương Bình cũng chẳng để trong mắt.
Phương Viên không nhìn thuốc, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền vội vàng nói: “Phương Bình, mấy ngày trước anh đi đâu?”
“Làm nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Em quan tâm nhiều như vậy làm gì!”
“Nhưng mà anh lại… lại giết người rồi...” Phương Viên chu mỏ: “Còn gặp được võ giả cấp sáu, anh mới năm nhất, làm sao phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy?”
“Thiên tài đương nhiên không giống người thường, em không hiểu, anh của em có lẽ nhanh chóng trở thành võ giả cấp bốn rồi, em cảm thấy anh có thể giống người khác sao?”
Phương Bình khoe khoang một câu, cười nói: “Yên tâm đi, không có nguy hiểm, nói là gặp được võ giả cấp sáu, nhưng thực ra trường anh cũng có võ giả cấp sáu, nếu không anh bây giờ sao có thể nói chuyện với em?”
“Nhóc con, chăm chỉ tu luyện, những nhiệm vụ như vậy sau này cũng không ít, khoảng thời gian này còn tính là ít, mới mười ngày, lần sau có lẽ phải đi một tháng, ba tháng, nửa năm…
Anh không ở nhà, em cũng không cần lo lắng, cố gắng chăm sóc tốt cho ba mẹ, đừng gây chuyện khiến ba mẹ phiền lòng.”
Phương Viên gật đầu cũng không nói gì.
Hai anh em nói với nhau mấy câu thì Lý Ngọc Anh cũng đã mua đồ ăn về.
Nhìn thấy Phương Bình, đôi mắt Lý Ngọc Anh đột nhiên đỏ lên, vứt đồ ăn xuống đi đến trước người Phương Bình sờ soạng, Phương Bình bật cười, bất lực nói: “Mẹ làm gì đó!”
Lý Ngọc anh không nói, đến khi vén tay áo lên nhìn thấy mấy vết thương trên tay trái của Phương Bình, bỗng nhiên nghẹn ngào.
Ngày đó trên vai trái của Phương Bình bị đâm xuyên qua nhiều lần, đến hôm nay cũng chưa tới mấy ngày, mặc dù miệng vết thương đã khép lại, nhưng vết sẹo lại không dễ dàng biến mất như vậy.
Phương Viên cũng vừa nhìn thấy liền kéo áo Phương Bình lên.
Phương Bình vội vàng đẩy cô bé ra, dở khóc dở cười nói: “Mọi người làm gì vậy, con là võ giả, trên người có vết sẹo cũng là bình thường, có võ giả nào mà không có mấy vết sẹo trên người, không cần ngạc nhiên đâu.
Mẹ, đừng khóc nữa, người ta không biết sẽ tưởng con làm gì nữa.”
“Cái thằng nhóc này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận