Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3093: Thế Giới Quạnh Hiu (2)

Chương 3093: Thế Giới Quạnh Hiu (2)Chương 3093: Thế Giới Quạnh Hiu (2)
Trong đường nối, Phương Bình vẫn đi về phía trước, đi rất lâu. Hắn cảm giác mình đã đi rất lâu!
Đường nối vẫn đang được xây dựng, vẫn được nối với thế giới bản nguyên của hắn, nên ít ra Phương Bình không cảm thấy thể bản nguyên bị tan biến.
Phía sau, Thương Miêu hơi mất kiên nhẫn, kỳ quái nói: "Xa ghê! Đường này dẫn tới đâu?"
Vũ trụ bản nguyên rất lớn, lối đi này tương đương với đường hầm không gian. Theo lý thuyết, có xa đến đâu cũng có thể nối đến.
Nhưng họ đã đi bao lâu rồi?
Phương Bình cũng sửng sốt, tiêu hao nhiều quá, gần 5 tỷ điểm tài phú. Hắn chưa bao giờ gặp chuyện gì lạ như vậy.
Ngay vào lúc này, một người một mèo bỗng nhiên mừng rỡ.
Phía trước... có một tia sáng hiện ral
"Mèo lớn, ngươi cảm thấy bản nguyên của Vương Nhược Băng thế nào?"
Thế giới bản nguyên của Vương Nhược Băng ở phía trước sao?
Nếu lúc chiến đấu mà hắn cũng tốn gian dài như vậy để tìm đường đến bản nguyên của người khác, chắc kim thân của hắn đã bị đánh nổ rồi!
Lúc chiến đấu, đột nhập bản nguyên của kẻ địch là chuyện trong chớp mắt.
Phương Bình vừa đi, vừa cười khổ nói: "May là lúc này, chứ đang chiến đấu mà gặp chuyện như này, chắc ta ngủm củ tỏi mất!"
Kẻ địch cũng không phải người chết!
Hình như đến điểm cuối rồi!
Hắn không thể mạo hiểm ở nơi này, nếu thể bản nguyên tan biến ở đây, dù không chết, lần này cũng trọng thương. Hiện tại, Phương Bình không có nhiều thế giới chữa thương.
"..." Phương Bình cạn lời, muốn đập chết con mèo này ghê, suốt ngày chỉ biết ăn thôi. Bản nguyên của ngươi mới giống cá khô ấy!
Chẳng muốn hỏi mèo nữa, ánh mắt Phương Bình trịnh trọng hơn, truyền âm cho Thương Miêu: "Một lát nữa mà gặp phải nguy hiểm, lập tức mang ta rời đi!"
Thương Miêu không hiểu, hiểu lầm ý hắn, nó nói: "Giống cá khô?"
Càng bước về phía trước, ánh sáng phía trước ngày càng rõ hơn. Ngay sau đó, Phương Bình và Thương Miêu bước vào một thế giới nhỏ!
"Thể bản nguyên thôi mà cũng nặng như heo..." Phương Bình bất lực mắng nó!
Hắn vỗ đầu Thương Miêu, con mèo này ăn uống kiểu gì mà thể bản nguyên nặng như vậy chứ. Chẳng trách nó có thể bay khắp vũ trụ bản nguyên mà không bị tan biến, nặng như vậy, sắp thành thực thể luôn rồi, tan biến kiểu gì được.
Thấy Phương Bình nghiêm túc, Thương Miêu vội vàng gật đầu, suy nghĩ một chút, nó biến nhỏ lại, leo lên vai Phương Bình. Phương Bình hơi khựng lại, xém chút bị mèo đè chết.
"Chỗ này..." Phương Bình kinh ngạc ngây người!
Khi hắn bước vào cuối lối đi, đập vào mắt cũng không phải là thế giới bản nguyên như tưởng tượng... Mà là... Tổ ong! Hắn từng nhìn thấy thế giới bản nguyên của rất nhiều người, đa số đều giống nhau, trông như hình cầu, chỉ có kích thước to nhỏ khác nhau thôi.
Đây là nơi nào? Thế giới bản nguyên của Vương Nhược Băng sao? Đây tính là gì?
Khi hắn đặt chân đến cuối đường nối, hắn kinh ngạc không nói nên lời.
Thế giới bản nguyên của hắn và Thương Miêu cũng như thế.
Đúng vậy, là kinh ngạc đến ngây người.
Đúng, tổ ong!
Lúc này đây, Phương Bình đang dựng một đường nối đi vào một cái lỗ của tổ ong đó.
Thế giới bản nguyên vô cùng lớn lại trông như cái tổ ong, bốn phương tám hướng đều là cửa động. Lúc này, những cửa động khác tối đen như mực, không biết dẫn về đâu.
"Đây là thế giới bản nguyên của Vương Nhược Băng sao?"
Phương Bình kinh ngạc, mình đến đúng nơi không vậy? Đây mà là thế giới bản nguyên sao?
Một thế giới bản nguyên bị lủng lỗ như tổ ong, mà hình như còn không có đại đạo!
Nếu có đại đạo thì nhiều lỗ hổng có thể tương ứng với vô số đại đạo. Nhưng thế giới bản nguyên này hoàn toàn khác. Ít nhất, Phương Bình không cảm ứng được khí bản nguyên và bản nguyên tăng cường.
Thế giới này như một thế giới chết, bốn phương tám hướng như nhà dột lọt gió.
Thế giới này rất lớn!
Long Biến nói ông ấy từng tra xét, thế giới bản nguyên của Vương Nhược Băng yếu đến mức gần như không tìm được, dù sao thì thực lực cô ấy cũng rất yếu. Nhưng bây giờ nhìn lại, nếu nơi này đúng là thế giới bản nguyên của Vương Nhược Băng, thì nơi này không hề nhỏ chút nào.
"Đến cùng đi đúng chỗ không nhỉ?"
Phương Bình không chắc, hắn cũng không biết vì sao đường nối lại thông đến chỗ này.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích... Có lẽ là đến đúng chỗ rồi! Ngay khi bước vào bên trong lỗ hổng, hắn có cảm giác, những lỗ hổng đen ngòm kia hình như đều đang hấp thu cái gì đó, có lực hút nhẹ.
"Trong thế giới bản nguyên, chắc phải có thể bản nguyên... Dù nhỏ yếu, dù vô ý thức, nhưng hẳn là có.
Phương Bình nhìn chung quanh, không thấy Vương Nhược Băng.
Phương Bình hơi nhíu mày, bước hẳn vào vùng thế giới quạnh hiu này.
Nơi này yên tĩnh không một tiếng động! Như một vùng đất chết!
"Này là sao?"
Thế giới bản nguyên của người bình thường dù có tối tăm thì ít nhiều vẫn có sức sống, dù sao khí bản nguyên cũng được sinh ra từ nơi này.
Nhưng nơi này không cói
Đây là một thế giới chết, không có gì cả, lạnh như băng, dù thế giới bản nguyên rất lớn, nhưng cũng như không tồn tại, quạnh hiu, không có sinh mệnh, thiếu sức sống.
Ngay vào lúc này, Phương Bình như cảm ứng được gì, hắn nhanh chóng đi về phía trước.
Rất nhanh, Phương Bình đi đến biên giới của thế giới, nhìn thấy những cửa động màu đen!
Vừa nhìn, Phương Bình hơi thay đổi sắc mặt, nghiêng đầu nhìn Thương Miêu, thấp giọng nói: "Mèo lớn, cảm ứng xem đây là cái gì?"
Giờ khắc này, trên cửa động màu đen, có một lớp màng mỏng như máu, nhưng nhìn có vẻ tàn tạ. Thương Miêu khịt mũi ngửi ngửi... Phương Bình rất muốn nói với nó rằng nó không phải chó, đừng ngửi như thế.
Thương Miêu không quan tâm nhiều, ngửi ngửi một chút, nó vò đầu, ngây ngô nói: "Mùi này ngửi thấy quen quen..."
"Lực lượng khí huyết!"
Phương Bình lạnh lùng nói: "Lực lượng khí huyết của Chiến Thiên Đết Ta hiểu vì sao trước đó có thể ngăn được việc mất sức sống của Vương Nhược Băng rồi. Bởi vì những cửa động này bị chặn lại. Bị lực lượng khí huyết chặn lại!
Nên thế giới này không còn lỗ nào để hút lực lượng sinh mệnh của cô ấy. Nhưng hiện tại, nút chặn bị phá rồi."
Không chỉ là phá nát! Phương Bình bỗng đưa tay ra sờ sờ, vùng không gian phía trước cửa động như có thực thể, hắn có thể chạm tới.
Phương Bình nhìn một chút, rồi nhìn những cửa động màu đen xung quanh, nhíu mày nói: "Vốn cửa động không lớn như vậy, hiện tại chúng to hơn trước! Trước đó, lực lượng khí huyết chặn được cửa động nhỏ, nhưng sau này, cửa động to ra, lớp màng chặn cửa không đủ lớn, nên đã bị phá."
Phương Bình tiếp tục đi dọc theo xung quanh, quả nhiên, những cửa động còn lại đã chứng thực suy đoán của hắn.
Có một vài cửa động bị bọc lại bởi một màng khí huyết mỏng, kích thước vừa vặn để chặn cửa, nhưng một số khác thì đã bị phá nát vì cửa động mở rộng ra.
Nơi màng khí huyết bị phá nát, cửa động khá là lớn, nghĩa là, trước đây, mấy cái cửa động này cũng không lớn, còn bây giờ thì chúng đang to ra, cho nên, màng khí huyết không chặn được nữa.
Cửa động to ra, lực hút càng mạnh hơn, đó cũng là lý do Vương Nhược Băng bị mất sức sống nhanh hơn.
Phương Bình đi đến trước một cửa động đen ngòm mà màng khí huyết đã bị phá nát. Lúc này đây, cửa động có lực hút nhẹ, không mạnh, nhưng Phương Bình cảm nhận được, thể bản nguyên của hắn cũng có thể bị hút vào.
"Hấp thu lực lượng sinh mệnh của cô ấy... để mở rộng cửa động?"
"Hay là vì cửa động mở rộng, nên cô ấy mới bị hút sinh lực?"
Phương Bình không biết.
Hắn chỉ biết, vì những lỗ hổng này mà Vương Nhược Băng mới xảy ra chuyện.
Một thế giới bản nguyên lủng trăm ngàn lỗi
Phương Bình nhìn vào cửa động màu đen, vừa nhìn... Phương Bình bỗng dừng lại một chút.
Thương Miêu thò đầu ra, cũng nhìn vào cửa động đen tối, nhìn một chút, nó tò mò nói: "Tên lừa đảo, cửa động này có lối đi dẫn về nơi xa... Nơi đó, hình như có thứ gì đó?"
"Phương Bình liếc mắt nhìn theo, ánh mắt hơi hốt hoảng, rất nhanh, hắn hoàn hồn: "Không phải là thứ gì đó, là đạo! Ta thấy một con đường, một con đường dài, phía cuối nối với một cánh cửa... Ngươi có thấy không?”
"Đạo? Không có, bản miêu nhìn thấy đầu cá..."
"..." Phương Bình bó tay với nó: "Ngươi chỉ biết mỗi ăn! Cái này... Ta có ấn tượng. Căn phòng chứa Bản Nguyên của Thạch Phá có tác dụng như vậy, giúp ngươi nhìn thấy điểm cuối đại đạo...
Đương nhiên, Bản Nguyên của Thạch Phá rất dỏm, vừa nhìn là biết đó là giả, là ảo giác. Nhưng cái này... Ta thấy hơi giống thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận