Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1247

Võ giả địa quật đứng xung quanh không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mà Tư lệnh Chu... càng khó hiểu!
Tưởng Siêu đã làm gì?
Thằng nhóc kia chỉ là cấp sáu cao kỳ, thực lực cũng bình thường, hơn nữa, trước đây nghe nói hắn nhát gan sợ phiền phức, lần này đến Vương Chiến Chi Địa cũng là bất đắc dĩ, sao lại chọc cho phía địa quật nổi giận đến vậy?
Với biểu cảm và ngữ khí hận không thể ăn tươi nuốt sống Tưởng Siêu của Phong Cửu Thành, quả thực còn căm thù phẫn nộ hơn cả khi nhắc đến "Tưởng Hạo".
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Tư lệnh Chu hơi khó hiểu, cũng hơi lo lắng, anh em nhà họ Tưởng không thể yên tĩnh một chút sao?
Đúng lúc này, trong cung đình, mấy vị võ giả cấp bảy đột nhiên bay ra, sau đó nhanh chóng đi vào đường nối. Mấy người này vừa mới đi ra không lâu, vẫn đang tu dưỡng khôi phục, nhưng hiện tại, mấy người này đều đi thẳng vào khu vực cấp bảy.
Hàng chân mày của Tư lệnh Chu nhíu chặt, người của Yêu Thực vương đình trở về, Phong Cửu Thành giận dữ, võ giả cấp bảy của Yêu Thực vương đình dồn dập bước vào khu vực cấp bảy, vì chuyện gì?
Không chỉ cấp bảy, Tư lệnh Chu nhanh chóng phát hiện, một ít võ giả cấp sáu cũng đang đi vào khu vực cấp sáu.
Nhóm người này, ai nấy đều sục sôi sát khí!
Phía sau, Phong Cửu Thành đạp không mà đến, chợt quát lên: "Mộc Tề Na, ngươi đi vào cùng với bọn họ!"
"Đại nhân!"
Mộc Tề Na run rẩy, hắn sợ chết, nếu hắn không sợ chết, hắn đã không đi ra báo tin. Bởi vì sợ chết, nên mới đồng ý đi ra báo tin. Bây giờ đại nhân lại muốn hắn đi vào, vào đối mặt với mấy vị sát thần kia...
"Ngươi dám kháng lệnh!"
Sắc mặt Phong Cửu Thành tái xanh, Mộc Tề Na bị kinh sợ, cũng không nói nữa, vội vàng đi vào đường nối.
Bọn họ tiến vào, Phong Cửu Thành thì như điêu khắc, vẫn đạp không đứng lơ lửng giữa trời, cũng không còn hung hăng ngông cuồng như trước nữa, ánh mắt chỉ còn sát ý lạnh lùng!
Hơn trăm vị thiên kiêu tử trận!
Lần này, làm người trấn thủ vương đình, hắn gặp phiền phức lớn rồi. Nếu không giết được hậu duệ Chiến Vương thì lại càng phiền toái.
Nhiều người như vậy, dính dáng đến nhiều thế lực, không chỉ có một hai người có quan hệ với Chân Vương. Lần này, có hơn 30 võ giả có quan hệ với Chân Vương. Hiện nay, tất cả đều chết ở Vương Chiến Chi Địa.
"Tưởng Siêu, ngươi đáng chết!"
Phong Cửu Thành đột nhiên quát lạnh một tiếng, sát khí nghiêm nghị!
Trên đài quan sát bằng đá cao lớn, Tư lệnh Chu đau đầu muốn chết, ôi mẹ ơi, Tưởng Siêu rốt cuộc đã làm gì?
Trêu chọc Phong Cửu Thành gần như phát điên lên, hắn gần như sắp mất đi lý trí rồi, đây không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa, có người vào khu vực cấp bảy, có người vào khu vực cấp sáu, e là muốn hợp lực vây giết Tưởng Siêu.
"Phải thông báo với Bộ trưởng, Chiến Vương... cũng nên làm gì đó rồi..."
Tư lệnh Chu thật sự bất đắc dĩ, nhìn trạng thái của Phong Cửu Thành lúc này, ông lo sẽ xảy ra chuyện lớn. Ở nơi này, nhân loại chỉ có 6 vị cấp chín.
Hơn nữa, anh em nhà họ Tưởng là kẻ gây sự, đến lúc bọn họ đi ra, những người này chưa chắc sẽ đứng ra bênh vực, lỡ như Tưởng Siêu bị giết ở bên ngoài Vương Chiến Chi Địa, Chiến Vương nổi giận dấy lên cuộc chiến tuyệt đỉnh...
Tư lệnh Chu rùng mình một cái, vậy thì điên mất!
Cuộc chiến tuyệt đỉnh... Nếu có thể tránh thì nên tránh, tuyệt đỉnh khai chiến, chiến tranh toàn diện cũng sẽ bị khơi mào. Nhân loại vẫn còn đang trì hoãn, không thể xuất hiện biến cố như vậy.
Nghĩ đến đây, Tư lệnh Chu nhìn những người còn lại, trầm giọng nói: "Ta muốn đi Ngự Hải Sơn!"
Mọi người cũng nghĩ đến rất nhiều hệ lụy, lúc này đều gật đầu, có người không nhịn được nói: "Các ngươi... Có thể bảo Chiến Vương dẫn anh em nhà họ Tưởng đi được không?"
Bọn họ chịu đủ rồi!
Cũng không biết cậu thanh niên nhỏ nhà họ Tưởng kia đã làm gì trong đó, tên này hình như còn có năng lực gây sự mạnh hơn cả anh hắn nữa, chẳng lẽ hắn giết Phong Diệt Sinh rồi?
Vừa nghĩ đến đó, mấy người liếc mắt nhìn nhau, không đến nỗi chứ? Nếu Tưởng Siêu có thể giết được Phong Diệt Sinh thì cũng là chuyện khó mà tin được! Hay là, hắn đã giết nhân vật quan trọng nào khác?
...
"Hắt xì!"
Bên trong hang núi, Tưởng Siêu ngây người, xoa xoa mũi, khó hiểu nói: "Cơ thể này của ta... ốm yếu vậy, sao lại hắt xì?"
Ta là võ giả cấp sáu mà!
Sao có thể nhảy mũi, chẳng lẽ là cơ thể bị thương quá nặng, cơ thể kém đề kháng?
Lý Hàn Tùng nói như thật: "Ngươi bị người khác ghim rồi, cường giả nhắc đến ngươi, trong cõi u minh có cảm ứng hết đó, ngươi, tiêu đời!"
"Không đến nỗi chứ, tiêu diệt mấy tên tinh huyết hợp nhất thôi mà, bọn họ đều chết rồi, cũng chẳng ai biết ta là ai..."
Phương Bình đã sớm quên lời nói dối về thân phận mình, hắn ở bên cạnh, nghe vậy, thuận miệng nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì, mọi người chữa thương xong rồi thì... Lão Diêu này, tốc độ khôi phục lực lượng tinh thần của ngươi chậm quá. ngươi nhìn ta này, bị thương nặng như vậy, hiện tại cũng đã tốt lên rồi."
Diêu Thành Quân không có gì để nói, thật sự không lời nào để nói.
Lực lượng tinh thần của Phương Bình gần như bị hủy diệt, nhưng bây giờ hắn lại tung tăng như chẳng bị gì, nhìn như chưa bị thương vậy.
Còn lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân đến hiện tại còn chưa khôi phục được một nửa, vừa so sánh đã thấy buồn.
Phương Bình cũng không tiếp tục đả kích hắn nữa, nhìn mọi người một chút, bỗng nhiên nói: "Không thể đều giả trang thành võ giả địa quật được, bên kia không có nhiều võ giả trung kỳ như vậy, mập mạp, ngươi và ta với lão Vương giả thành võ giả địa quật, Đầu Sắt, ngươi và lão Diêu giả làm tù binh."
Lý Hàn Tùng buồn phiền nói: "Ta giả làm tù binh... Hay là cho ta đổi với lão Vương đi?
"Bớt lảm nhảm, ngươi ra tay là ánh kim xán lạn tỏa khắp chốn, nổi như bóng đèn ấy, không vào vai được."
Phương Bình mặc kệ hắn, căn dặn thêm vài câu, sau đó cười nói: "Đi, đi ra ngoài. Nhớ kỹ, khi gặp phải võ giả địa quật, thứ nhất, nhìn số lượng thần binh đối phương mang theo.
Thứ hai, nhìn nhân số.
Thứ ba, nhìn thực lực, nếu có hơn 3 vị tinh huyết hợp nhất trở lên, không vội ra tay..."
Dặn dò một hồi, cuối cùng, Phương Bình giơ tay đánh vào mặt Tưởng Siêu, mập mạp vội vàng né, nhưng vẫn bị Phương Bình đánh vào mặt một phát rõ đau.
Ầm!
Tiếng động trầm thấp vang lên, huyết nhục nổ tung, Tưởng Siêu sợ hãi gần chết, giết người diệt khẩu hả?
Sớm biết thanh thần binh đó không nên lấy! Thế mà mình lại nhận lấy thần binh, mấy tên này vì thần binh, có thể giết người như ngóe...
Khi hắn còn đang sợ hãi, cân nhắc xem làm sao chạy trốn, Phương Bình cũng tự cho mình một đấm, mặt bị đấm bầm xanh tím loang lổ, nhìn mặt như bị đánh dẹp vào.
Lần này, Tưởng Siêu thật sự ngây người rồi.
Vương Kim Dương bên cạnh tuy không khiến huyết nhục nứt toác trên mặt, nhưng cũng cho gương mặt tô thêm mấy vệt máu.
Lý Hàn Tùng quá quen với những chuyện này, cũng tự cho mình vài đấm, tự đánh bản thân máu me khắp người, khí tức yếu ớt.
Đây là lần đầu tiên Diêu Thành Quân làm chuyện này, nhưng hắn cũng không ngỡ ngàng, rất tự giác rập khuôn làm theo.
Thấy mập mạp ra vẻ có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, Phương Bình tức giận nói: "Ẩn giấu dung mạo một hồi, võ giả đã gặp qua sẽ nhớ rất lâu... Ngươi nên giả làm tù binh, nhưng chỉ có một mình ta là cao kỳ, các ngươi làm tù binh quá nhiều thì không được.
Bớt nói lại, nhìn là được!
Ngươi không nỡ ra tay, ta giúp ngươi một tay, không có ý kiến gì chớ?"
Tưởng Siêu cười khổ, xoa xoa gò má có phần bị đánh rách toác thịt, hít vào một ngụm khí lạnh, đậu móa, cần phải tự ác với bản thân vậy sao? Mấy tên này ra tay thông thạo như vậy, hẳn là thường xuyên làm những chuyện này.
Phương Bình cũng mặc kệ hắn, thay đổi khí tức của mình, lão Vương và mập mạp, ba người áp giải Lý Hàn Tùng và Diêu Thành Quân ra ngoài.
Tưởng Siêu thấy thế nói: "Chúng ta bây giờ đi đâu?"
"Quay ngược trở về, ta nhớ Yêu Thực vương đình ít đi một số tinh huyết hợp nhất, bọn họ hẳn là tìm nơi đột phá. Phong Diệt Sinh nhất định cũng sẽ đi qua bên kia, chúng ta đuổi theo.
À phải rồi, trên đường đi, có giết thì cũng không cần giết hết... Thả mấy tên yếu yếu chạy, có lẽ còn có trò hay để nhìn! Tốt nhất nên loạn cào cào, ta thích rối loạn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận