Toàn Cầu Cao Võ

Chương 159: Không làm cái quái gì thì thật có lỗi với cậu

Lúc Đường Tùng Đình tiếp tục tìm kiếm đồng bạn hợp tác, một bên khác, mấy nữ sinh tụ tập cùng nhau.
Dương tiểu Mạn khí khái hào hùng bừng bừng nói: “Nữ sinh chúng ta luôn bị coi thường, đều nói con gái luyện võ nhất định không bằng con trai! Nhưng Dương Tiểu Mạn tôi không tin!
Lần này, ba người chúng ta liên thủ, khiến cho bọn con trai mở mang kiến thức một chút, con gái cũng không phải là dễ trêu chọc!
Nếu ai dám khiêu khích chị em chúng ta, nhất định phải đánh cho hắn mặt nở đầy hoa!"
Nói xong, Dương Tiểu Mạn bỗng nhiên nói: "Trần Vân Hi, có thể đừng trưng ra bộ mặt nhu nhược này được không, vừa nhìn liền cảm thấy chúng ta dễ bị bắt nạt!
Cậu hãy học một ít dáng vẻ hung thần ác sát của Triệu Tuyết Mai đi, hù chết những nam sinh kia!"
Hai nữ sinh bị gọi đến tên, Trần Vân Hi vô tội nở nụ cười, Triệu Tuyết Mai thì tức giận nói: "Nói tôi xấu cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng làm gì!"
"Không nói cậu xấu, võ giả muốn đẹp làm gì, có thực lực là được..."
Dương Tiểu Mạn tái nhợt vô lực giải thích một câu, Triệu Tuyết Mai cũng không thèm để ý, mỉm cười nói: "Không sao, tôi không để ý.
Tiểu Mạn nói không sai, võ giả chỉ nhìn thực lực!
Tiểu Mạn là võ giả tôi cốt lần thứ hai, Vân Hi cũng vậy, tôi nghe nói có tổng cộng 4 võ giả tôi cốt lần hai, nữ sinh chúng ta tuy ít người, nhưng không yếu hơn so với đám con trai!
Trong đám con trai, cũng có Triệu Lỗi và Phó Xương Đỉnh là võ giả hoàn thành tôi cốt lần thứ hai, những người khác, tôi cũng không rõ bọn họ lắm!”
“Ba người chúng ta liên thủ, không có ai dám đụng vào!”
Triệu Tuyết Mai cả mặt tự tin, Trần Vân Hi thấp giọng hỏi: “Cái tên Phương Bình kia, có phải là tôi cốt ba lần?”
“Thôi đi, cũng không phải là võ giả chính thức, ba lần tôi cốt chỉ có thể nói rõ tốc độ đột phá sẽ nhanh hơn một chút, thực chiến có thể cũng không thấy mạnh bao nhiêu.
Hơn nữa ba lần tôi cốt, còn có thời gian tu luyện chiến pháp không?
Các cậu cảm thấy sao?”
Dương Tiểu Mạn tán thành nói: “Không sai, lần này là dựa vào năng lực chiến đấu, không phải nhìn vào công phu bốc phét, cậu ta với tên Phó Xương Đỉnh kia miệng bốc phét như nhau, thực chiến thế nào còn khó nói.”
Mấy nữ sinh đang nói chuyện, đột nhiên bên cạnh truyền tới môt tiếng quát lớn.
“Cút xuống dưới đi!”
Đại sảnh lầu bốn, tổng cộng lầu bốn chỉ có hai cửa lớn, lúc này, trước cánh cửa lớn có một võ giả chính thức quát lớn: “Lầu bốn không phải là nơi các người có thể tới!”
Bị cậu ta quát là một nhóm nam sinh bốn người, nghe thấy người này không khách khí quát mắng, có người tức giận nói: “Mỗi tầng có thể tiếp nhận 400 người, bây giờ mới có mấy người, cậu đừng có quá đáng!”
“Quá đáng? Nhìn rõ thực tế đi!”
Võ giả sinh viên hừ một tiếng, cũng không nhiều lời, trong ta cầm một cây đao dài bằng gỗ, một hai không nói chém vào bả vai đối phương!
Bị chọn làm đối tượng lập uy, chính là cái tân sinh viên vừa mới phản bác kia.
Võ giả, rốt cuộc cũng không phải là người mà một sinh viên bình thường có thể đấu lại được, bốn người một nhóm rất rõ là khu bốn ký túc xá sinh viên.
Khu bốn, vốn là những sinh viên khó khăn lắm mới vào Ma võ, khí huyết khoảng 130 cal, cho dù có qua mấy tháng, cũng không phải mỗi người đều sẽ có tiến bộ lớn.
Võ giả khí huyết mạnh, động tác nhanh, sức lực mạnh, đã chính thức bước vào giai đoạn tôi cốt.
Đao lập uy chém xuống, đối phương căn bản không có kịp tránh, đám người nghe thấy một tiếng “két”.
“A...”
Một tiếng kêu thảm, thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Chỉ thấy người kia ôm lấy bả vai, sắc mặt tràn đầy đau đớn, trong miệng không ngừng hét thảm.
"Cút!"
Người ra tay nhìn cũng không nhìn, nhìn những người còn lại quát to một tiếng, một đám hạn chót mà cũng đòi tới cướp chỗ, thật cho rằng lầu bốn là nơi ai cũng có thể tới!
"Cậu... cậu thật quá đáng, tất cả mọi người là bạn học..."
Bạn cùng phòng với sinh viên kia vẻ mặt phẫn nộ cùng uất ức, vừa mới nói xong liền thấy tên võ giả lại muốn cầm đao lên.
Lần này, mấy người đó không dám kêu nữa. Ba người còn lại mặt tràn đầy uất ức không cam lòng, dìu lấy người bị thương kia đi xuống lầu.
“Đều thấy rồi đấy, lầu bốn khí huyết phải từ 140 cal trở lên thì mới được phép vào bên trong!”
Võ giả lập uy quát to một tiếng, khiến không ít sinh viên còn đang đi trên hành lang nghĩ lại vẫn còn sợ.
Rất nhiều tân sinh viên mặt mũi càng mờ mịt, làm sao lại như vậy!
Những người này vậy mà thật sự sẽ động thủ!
Một đám sinh viên từ hiện đại xã hội mới vào Võ đại, giống như cừu non không biết gì, bước vào thế giới tràn ngập ngang ngược tàn bạo hung hiểm.
Đại sảnh, rất nhiều người võ giả nhịn lại liếc qua không quan tâm nữa, có người mong muốn quét sạch phiền phức, bọn họ cũng vui vẻ đến nhàn rỗi.
Bằng không, không có cánh cửa, đợi chút nữa ai cũng đều đến mới là rắc rối.
Võ giả lập uy cũng không nói nữa, tìm một nơi trống ngồi xuống, lập uy không phải nhàn rỗi không có gì làm, mà là thể hiện bản thân, phát triển thực lực.
Hắn cũng không phải loại phế vật chỉ có khí huyết!

Lầu hai.
Phương Bình chậm rãi đi dạo.
Cậu cũng không rảnh rỗi như vậy, chỉ là muốn xem trình độ của sinh viên Ma Võ đại học năm nhất.
Đối với tiêu chuẩn của mình, đặc biệt là thực chiến tiêu chuẩn, Phương Bình vẫn là không có gì cân nhắc được.
Cậu không tiếp xúc nhiều với võ giả chỉ quen biết một vài võ giả, Vương Kim Dương là phi nhân loại, Đàm Chấn Bình là võ giả thuần khí huyết, Hoàng Bân chết nhanh, Trương Vĩnh là một quyền đánh nổ tung đầu người ta.
Chỉ có duy nhất một lần đã giao thủ, tên tà giáo võ giả kia, là một tên đánh đấm cùi bắp chết được, ngoại trừ là đối tượng thể hiện một quyền của Trương Vĩnh mạnh mẽ, ngoài ra chẳng có tác dụng gì.
Vì vậy cho dù đến bay giờ, Phương Bình đối với thực lực của mình cũng không có một định nghĩ rõ ràng nào.
Cậu biết mình tôi cốt lần ba, có lẽ sẽ không quá yếu, nhưng yếu hay không cũng phải xem là so với ai.
So với lão Vương, người ta chỉ giơ một tay đã đánh mình đến đầu cũng ngóc lên không được.
Lầu một, lầu hai, tương đối hòa bình.
Lầu một hầu như không có gì tranh đấu, lầu hai cũng cực kỳ ít, riêng lẻ vài người trừng mắt nhìn nhau tranh đấu, cũng là công phu mạnh miệng chém gió.
“Cậu cũng tới rồi?”
“Ừm, tôi tới rồi.”
“Cậu tới làm gì, cậu đi lầu một được rồi.”
“Cậu tới thì tôi cũng có thể tới, dựa vào cái gì mà tôi không tới?”
“...”
Loại đối thoại ấu trĩ này Phương Bình mới vừa nghe được, cho dù Phương Bình đi qua bên cạnh bọn họ hai người cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Đi thẳng đến lầu ba, Phương Bình mới thấy trận đấu đầu tiên.
Hoặc có thể nói trận đấu không phù hợp cho lắm, hai người khí huyết cao hơn so với người bình thường đánh nhau, bên cạnh là một đám đang ăn dưa hấu đùa bỡn.
Khí huyết cao có hai lợi ích, nhịn đánh, bền bỉ!
Cậu một quyền tôi một quyền, đánh quên trời quên đất, lúc này lợi ích của việc khí huyết cao được thể hiện ra, đánh trên người không phải quá đau, sức lực tiêu hao cũng không lớn, dựa vào tiết tấu của hai người này có thể đánh đến lúc tòa nhà mở cửa.
“Đánh kiểu này, một mình tôi có thể cùng lúc đánh mười người...”
Phương Bình trong lòng có phán đoán, hai người có lẽ không đến khí huyết cực hạn, nói cách khác là thấp hơn 149 cal khí huyết.
Chiến pháp xem như là có luyện cũng chỉ là khua chân múa tay, không nên gọi là chiến pháp.
Loại này ở tầng ba cũng dám trắng trợn động thủ, những người khác còn làm biểu tình như đang xem kịch lớn, hiển nhiên, thực lực sinh viên tầng ba cũng chỉ là bình thường.
“Võ giả hầu như một người cũng không thấy, phi võ giả đột phá cực hạn cũng nhìn không thấy, hẳn là đều đi lầu bốn rồi.”
“Đi lầu bốn xem, có một ví dụ mẫu thì có thể cơ bản nhận xét một chút trình độ của người khác.”
Bản thân Phương Bình cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, người trẻ tuổi thiếu nhiệt huyết, nhưng tư duy theo quán tính, làm cho cậu luôn luôn thích tính toán rõ ràng rồi động thủ.
“Phải thay đổi!”
Phương Bình quyết định chủ ý, thật ra cậu không phải cảm thấy như vậy không tốt, nhưng có lúc do dự thiếu quyết đoán quá mức chưa chắc là chuyện tốt.
Còn hơn Phó Xương Đỉnh những người này, cậu luôn có chút không buông ra được cũng không phải quá hòa hợp.
Thở ra một hơi, Phương Bình bước lên lầu bốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận