Toàn Cầu Cao Võ

Chương 787: Dẫn Đầu Cải Cách (3)

Phương Bình nói rất nhiều, mọi người một mực yên lặng lắng nghe.
Nhóm người Vương Kim Dương nghe thấy rất có lý, nhưng Trương Định Nam lại hơi cay đắng.
Nói là nói như thế, cũng là đạo lý này, quan trọng là: khó mà thực hiện được.
Thực lực tổng quan của Nam Giang vốn không mạnh, muốn thực hiện được tự cung tự cấp cũng không đơn giản như vậy.
Hít sâu một hơi, Trương Định Nam trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Những điều kiện của ngươi, ta đáp ứng, nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ cho kỹ, nếu làm như thế, Ma Võ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!"
Phương Bình lơ đãng nói: "Muốn bản thân mạnh mẽ, nhất định sẽ đụng chạm đến một vài lợi ích của một số người, nhưng ta tin tưởng, trung ương chính phủ hiểu được điều này, thực ra chính phủ có lòng muốn cải cách, ta tin rất nhiều người nhìn ra được điều này.
Muốn toàn dân học võ, muốn có càng nhiều võ giả, càng nhiều cường giả, điều quan trọng nhất chính là giảm giá thành bồi dưỡng võ giả xuống, đây là điều tất nhiên.
Cho dù chúng ta không cạnh tranh với bọn họ, trong tương lai, các công ty lớn cũng phải hạ giá sản phẩm. Ma Võ chỉ là người tiên phong đi đầu, nếu như các công ty lớn cảm thấy như vậy đã đụng chạm lợi ích với bọn họ, chạm vào vảy ngược của bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ chẳng dám làm gì, cùng lắm là âm thầm gây chuyện mà thôi.
Nhưng Ma Võ cũng không sợ, chẳng lẽ bọn họ lại thật sự khai chiến với chúng ta hay sao?
Nếu đã không thể, vậy thì chỉ có thể chèn ép chúng ta trên thương trường, ví như giảm lượng cung cấp hằng năm cho Ma Võ… Tuy nhiên, thật đến lúc đó, Ma Võ cũng không để ý đến sản lượng cung cấp của bọn họ nữa.
Thực ra cũng chỉ là mấy con cọp giấy mà thôi, trừ khi coi trời bằng vung, trực tiếp xuống tay với chúng ta. Quan trọng hơn cả, Ma Võ là Đệ Nhất Danh Giáo, bọn họ cũng phải suy nghĩ hậu quả như thế nào!"
Trương Định Nam sâu xa nói: "Vậy ngươi thì sao?"
"Ta?"
Phương Bình khẽ cười nói: "Muốn xuống ta với ta thì cũng phải cân nhắc trước hậu quả. Ta cũng không dễ bị giải quyết như vậy, hơn nữa, cho dù có thể, bọn họ cũng phải cân nhắc xem có thể tiếp nhận được lửa giận của các vị Tông sư hay không?"
Nói xong, Phương Bình nghiêng đầu: "Viện trưởng Lý đột phá, sắp tới Viện trưởng Đường cũng sẽ đột phá, đạo sư của ta cũng vậy, ngoài ra còn có hiệu trưởng Trần của Kinh Nam, ba vị Tông sư của Ma Võ và một số học trưởng đã tốt nghiệp từ Ma Võ, cùng với Tổng đốc Trương ngài nữa, mọi người đều là cường giả có lòng muốn thay đổi, lẽ nào sẽ thờ ơ không động lòng?
Phương Bình ta không là gì cả, nhưng giải quyết được ta, sẽ còn nhiều người khác đứng ra.
Đây cũng không phải chuyện cá nhân, mà là chuyện liên quan đến toàn bộ giới võ đạo.."
Đường Phong trầm giọng nói: "Đây là chuyện của Ma Võ, không phải là chuyện cá nhân, ai dám động thủ, vậy đừng trách chúng ta không để ý đại cục! Võ giả ở tiền tuyến ăn bữa nay lo bữa mai. Năm đó là năm đó, các chiến sĩ ở tiền tuyến trả giá cao một chút, đó là chuyện đương nhiên, bởi như vậy nhằm xây dựng võ đạo hưng thịnh như hôm nay!
Nhưng bây giờ nên thay đổi rồi!
Nếu chi phí tu luyện võ đạo không hạ thấp xuống, làm sao có nhiều võ giả mới xuất hiện được?
Một gia đình bình dân nuôi dưỡng một vị võ giả khó khăn đến mức nào!
Địa quật cũng đã xuất hiện 23 lối vào rồi, cũng không phải chỉ một hai lối vào như năm đó. Nếu chính phủ đã chuẩn bị kế hoạch toàn dân học võ và công khai sự tồn tại của địa quật, vậy thì cũng phải để bá tánh bình dân có hy vọng trở thành võ giả, chứ không phải chỉ công khai tin tức mà không làm gì cả!
Một viên Khí Huyết Đan phổ thông có giá nguyên liệu bao nhiêu đâu chứ? Dù có thêm các loại chi phí khác, cuối cùng cũng sẽ không quá 30.000/viên!
Bây giờ giá thị trường bán ra lại là 100.000/viên!
Có bao nhiêu gia đình có thể mua nổi?
Ma Võ bồi dưỡng võ giả, cũng không phải chỉ bồi dưỡng cho các gia đình truyền thống là võ giả, chúng ta càng hy vọng có thật nhiều học viên xuất thân từ gia đình bình dân, là võ giả bình dân! Võ giả không nên là giai cấp đặc quyền! Chuyện cải cách là chuyện bắt buộc phải làm!"
Phương Bình không nhịn được nghiêng đầu nhìn. Ồ, Đại Sư Tử thật biết cách nói chuyện nha, trước đây hắn cũng phát hiện điều này, Đại Sư Tử chắc trước giờ không phải đang giả ngu đấy chứ?
Trương Định Nam nhìn nhóm người Ma Võ, cũng không nói thêm lời nào, Ma Võ có lòng thay đổi cải cách là chuyện tốt với giới võ đạo.
Các công ty lớn cân nhắc như thế nào thì chuyện này không liên quan đến hắn rồi.
Ma Võ cũng không dễ trêu chọc, trong trường vốn có vài vị Tông sư, Tông sư tốt nghiệp từ Ma Võ cũng không ít, mà càng hung hăng hơn Nam Giang nhiều.
Trương Định Nam cảm thấy xác suất các công ty lớn nín nhịn cũng không nhỏ, không nhịn, chẳng lẽ lại thật sự khai chiến với Ma Võ sao?
Nếu vậy thì không cần Ma Võ ra tay, trung ương chính phủ và Quân bộ sẽ diệt bọn họ.

Song phương nhất trí, đồng nghĩa rằng, Nam Giang chính thức hợp tác với Ma Võ.
Trương Định Nam vẫn chưa ký kết bất cứ thỏa thuận nào với Ma Võ, trên thực tế cũng không cần, những việc này, mọi người dùng hành động thực tiễn chứng minh là được, cũng không cần phải gióng trống khua chiêng làm gì.
Nhóm người Trương Định Nam nhanh chóng rời đi.
Bọn họ vừa đi, nhóm người Đường Phong cũng không ở lại, không lâu sau cũng rời đi.
Lúc này, Lữ Phượng Nhu mới cau mày nói: "Ngươi thật sự nghĩ mình là hiệu trưởng rồi? Những việc này cứ để cho người khác ra mặt, ngươi ra mặt làm bia đỡ đạn làm gì?"
"Ma Võ là nhà ta, mọi người cùng nhau phát triển mà."
"Bớt nói mấy lời nhảm nhí này với ta!"
Lữ Phượng Nhu mắng một câu, bà vô cùng bất mãn.
Rảnh quá!
Tự chuốc lấy phiền phức!
Phương Bình cười híp mắt nói: "Ma Võ hiện tại ta cảm thấy thực lực của mọi người bây giờ còn quá yếu, bất kể là thực lực võ đạo hay là thực lực kinh tế, bao gồm cả sức ảnh hưởng!"
"Mấy chuyện đó không có liên quan gì tới ngươi hết!"
"Sao lại không liên quan chứ?" Phương Bình phản bác: "Ta là hội trưởng hội võ đạo, là người cùng lãnh đạo Ma Võ với ban lãnh đạo nhà trường!"
"Ngươi không cân nhắc đến nguy hiểm trong đó sao?" Lữ Phượng Nhu nghiêm mặt nói: "Đừng nghĩ nhân tình thế thái quá vĩ đại, đúng là nhân loại bây giờ đang có kẻ địch tồn tại, các võ giả cũng đều xông pha tiền tuyến, không màng sống chết, nhiệt huyết chiến đấu!"
"Nhưng cũng đừng nghĩ ai cũng là anh hùng. Dù là anh hùng cũng chưa chắc sẽ không có góc tối, không có tâm tư riêng! Ai dám nói mình không có tâm tư riêng? Cũng không ai dám!"
"Ngươi có không? Ta có không? Những vị Tông sư chết trận kia có không? Tất cả đều có!"
Phương Bình gật đầu nói: "Ta đương nhiên không ngốc như vậy, ai cũng có tâm tư riêng, nhưng bên ngoài, sẽ không ai dám đụng đến ta, bọn họ sẽ không dám mạo hiểm như vậy.
Còn việc đi vào địa quật… Nói thật, vào địa quật rồi, còn không biết ai hố ai đâu nha.
Trừ khi bọn họ hợp tác với võ giả địa quật, nếu không, bọn họ mà dám có ý đồ với ta, ta sẽ hố chết bọn họ!
Ta cũng sẽ không bất cẩn như vậy, vào địa quật, ngoại trừ người quen, ta không dễ dàng tin tưởng ai cả.
Dù là người quen ta cũng sẽ không thật sự tin tưởng hoàn toàn mà không đề phòng."
Lữ Phượng Nhu hừ nói: "Ngươi tự lo cho mình đi, chết rồi đừng trách ta không nhắc nhở."
"Cô yên tâm ạ, ta đã là võ giả cấp năm rồi, lần sau vào địa quật có thể lẽ lên cấp sáu, hoặc lên thẳng Tông sư luôn ấy chứ.
Nếu thật sự trở thành Tông sư, trừ phi là cấp chín, nếu không, ai có thể giết được ta?"
"Hừ!"
Lữ Phượng Nhu lại lần nữa hừ mạnh!
Cấp năm... Nghe rất khó chịu.
Ta hiện tại vẫn là cấp sáu đây này!
Tốc độ lên cấp của Phương Bình thật khiến người khác khó chịu, không thể nào vui mừng nổi, tốt xấu gì ngươi cũng phải chờ ta trở thành cấp bảy rồi hẵng đột phá chứ?
Nếu như mình còn không đột phá, qua thêm vài ngày, hai cô trò đều là cấp sáu… Người ngoài mở miệng khen một câu, Lữ Phượng Nhu thật biết cách dạy, trò giỏi hơn thầy… Nghe câu này, liệu có ai nghĩ đến cảm nhận của bà không?
Quá đau lòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận