Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1724

Đi được một đoạn, Phương Bình đang giả làm thi thể bỗng nhiên thầm chửi một câu! Cái tên đang vác mình đang làm gì đấy?
Người đang vác "xác" Phương Bình đang mò khắp người hắn, lần mò chốc lát bỗng nhiên thấp giọng nói: "Tên Ô Lực này, chết rồi cũng không có cái gì tốt trên người!"
Võ giả thứ hai vác cái xác còn lại thấp giọng cười nói: "Ai bảo ngươi giành thi thể của Ô Lực trước. Ta có chút thu hoạch nè."
"Hừ! Tên Ô Lực này bình thường không thấy hắn ra khỏi Vạn Đình Lâu bao giờ, chỗ hắn ở chắc là có chút thứ tốt, đồ của hắn là đồ của ta!"
"Đương nhiên."
Hai người nói chuyện, lại nhỏ giọng tán gẫu.
"Ngươi nghĩ kẻ trộm kia có còn ở Vạn Đình Lâu không? Ngay cả yêu thú cấp thống lĩnh mà hắn cũng giết dễ như ăn kẹo, tôn giả cũng có người chết, nếu hắn lại đến nữa, chắc chúng ta cũng tiêu luôn…"
"Tránh xa một chút là được, đối phương nhắm vào người của Thiên Mệnh vương đình, chúng ta cách họ xa ra, đừng lại gần, hẳn sẽ không sao."
"Hi vọng là vậy."
Hai người nói chuyện một hồi, rất nhanh, hai người đi đến trước một tòa đại điện, ngoài đại điện lúc này có vài vị võ giả đang đứng canh.
Nhìn thấy hai người vác thi thể đến, một vị võ giả cấp sáu than thở: "Ô Lực còn có người nhà, thống lĩnh đại nhân... không nói đưa trở về à?"
Người vác Phương Bình nhỏ giọng nói: "Đại nhân còn đang nổi giận, sao có thể quan tâm chuyện này. Chôn như vậy cũng tốt, cả đời lúc sống cũng chưa từng được vào mỏ quặng sinh mệnh tu luyện, chết rồi được hòa làm một thể với mỏ quặng, xem như không uổng phí một đời."
Vị chiến tướng canh gác lại thở lại, lời này cũng xem như an ủi người chết.
Nào có ai muốn sau khi mình chết còn bị lợi dụng? Nhưng võ giả chết đi, năng lượng trong người tràn ra ngoài, chôn dưới mỏ quặng cũng giúp mỏ sinh mệnh duy trì năng lượng.
Mấy người không nói nữa, vị chiến tướng kia sắp xếp cho hai người tiếp nhận thi thể, nhanh chóng mang thi thể vào trong đại điện.
Bên trong đại điện, vị chiến tướng kia mở một cánh cửa ra, mấy người đi vào bên trong, một đường đi xuống.
Phương Bình trợn mắt giả chết, cẩn thận quan sát xung quanh. Những người này vẫn chưa tùy tiện bỏ xác vào một nơi, mà đi về phía ngã ba.
Đi rất lâu, mãi đến khi đến cuối kiến trúc, cuối đường có một cái hố thủy tinh.
Hai vị võ giả vác xác tiện tay ném thi thể vào trong hố.
Bên ngoài, vị chiến tướng kia khẽ quát: "Lần sau nhẹ tay một chút! Tuy người đã chết rồi, sớm muộn cũng bị hòa và mỏ sinh mệnh, nhưng hôm nay là bọn họ, ngày sau có không chừng là chúng ta…"
"Đại nhân dạy bảo rất đúng!" Hai người vội vàng đáp lại.
Võ giả cấp chiến tướng than nhẹ một tiếng, không nói thêm nữa, nhanh chóng quay người đi.
...
Dưới hố, Phương Bình dùng lực lượng tinh thần kiểm tra một hồi, hắn đang nằm ở trong một cái hố có diện tích khoảng trăm mét. Hố không trống, mà có không ít hài cốt rải rác.
Nơi này hẳn là nơi Vạn Đình Lâu xử lý người chết, hoặc nên nói, người chết ở xung quanh đều được xử lý bằng cách này.
Võ giả dùng nhiều tài nguyên, thu nạp năng lượng, võ giả địa quật hầu như đều đi theo con đường năng lượng hóa cơ thể. Trong cơ thể họ là năng lượng.
Sau khi chết, năng lượng không còn bị khống chế, bắt đầu tràn ra ngoài. Ném người chết vào mỏ quặng cũng là một cách sử dụng năng lượng hiệu quả.
Phương Bình bỗng nhiên cảm thấy hơi chán ghét. Mẹ nó chứ, lần sau không dùng dịch năng lượng nữa, không, không dùng cả tinh hoa năng lượng luôn! Có trời mới biết mấy thứ đó liệu có ngưng tụ từ năng lượng của người chết hay không!
"Tình hình bây giờ không dễ hoạt động!"
Phương Bình thở dài trong lòng, Cơ Dao từng muốn tạo cơ hội, dụ hắn giết người, Phương Bình cảm thấy đề nghị của cô ta không tệ. Nhưng Cơ Nam đã từ chối, bây giờ, lực lượng tinh thần của hai vị thần tướng nằm dày đặc quanh Vạn Đình Lâu, một mình hắn đúng là không dễ xử lý.
Giờ phút này, nếu lại ra tay, một khi bị phát hiện thì cũng không thể tiếp tục giả làm người chết nữa.
Một lần còn được, làm hai lần thì quả là không bình thường.
Hơn nữa, cũng không thể ở đây quá lâu, ai biết những người này khi nào sẽ phản ứng lại.
Phương Bình liếc nhìn vách tường tinh thạch óng ánh bốn phía, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hay là đào mỏ rồi rời đi?
Nhưng hiện tại, thành Thiên Thực phong tỏa kín mít, không dễ rời đi.
"Trong khu mỏ này không ai tu luyện sao?"
Phương Bình lại đau đầu, trong mỏ quặng này, dường như không có ai vào tu luyện, nếu không, chọn một người để giả mạo cũng được.
Năng lượng ở khu mỏ quặng sung túc, cũng khá hỗn tạp, ở đây, cường giả có dùng lực lượng tinh thần tra xét cũng gặp khó khăn.
Hơn nữa, quặng mỏ là nơi tu luyện, các cường giả cũng sẽ không tùy tiện tra xét nơi này, sẽ quấy rầy võ giả đang tu luyện.
"Cơ Nam và Huyền Đồng vẫn chưa tra xét khu mỏ quặng, chắc là cảm thấy ta không dám xuất hiện ở đây."
Phương Bình hiểu suy nghĩ của họ, nơi này không phải mỏ quặng phủ Chân Vương, mỏ quặng nơi này có một chút lực lượng tinh thần của Thiên Du. Thiên Du Chân Vương đang ở trong thành, một khi bị phát hiện, bị Chân Vương bắt được hành tung, Phương Bình có muốn chạy trốn cũng khó.
Phương Bình không nghĩ thêm về điều này nữa, tiếp tục giả làm người chết, thuận tiện kiểm tra điểm tài phú của mình một hồi.
Điểm tài phú lại hơn 300 triệu.
Lúc ở phủ Hòe Vương, hắn không có đủ thời gian, cũng không đào nhiều, chỉ đào khoảng hơn 3000 cân đá năng lượng thì đã rời đi rồi.
Hiện tại, đá năng lượng bên trong không gian đã gần 20 ngàn cân.
"10 tấn đá năng lượng! Gần như đều là đá năng lượng cấp chín!"
"Mỏ năng lượng ở Ma Võ của ta cũng chỉ trị giá khoảng bốn, năm tấn đá năng lượng cấp chín!"
Phương Bình đơn giản tính toán một chốc, hiện hắn có gần 15 tấn đá năng lượng! Hơn nữa còn đều là đá cấp chín!
Mỏ quặng mà lão Trương đã đào ở vương thành ngoại vực khoảng 50 tấn, nhưng có lẫn tinh thạch và đá năng lượng cấp thấp. Lão Trương lấy 35 tấn, Ma Võ lấy 15 tấn. Mà trong 15 tấn này, phần của Phương Bình là một phần ba, lần đó, hắn không cần chiến lợi phẩm, nên đổi hết thành đá năng lượng.
"Nếu đổi 35 tấn đá của lão Trương thành đá năng lượng cấp chín, chắc sẽ bị mất giá, cùng lắm chỉ được 30 tấn đá cấp chín!"
30 tấn cũng là đã đánh giá cao độ tinh khiết của mỏ quặng ngoại vực rồi.
Nhiều tài nguyên như vậy, lão Trương còn phải nuôi quân Võ An, hơn nữa, ông không thể giữ cho riêng mình, mà còn phải chia cho ba bộ bốn phủ, đến cuối cùng, có lẽ ông chỉ giữ lại được khoảng 10 tấn.
"Vậy là… bây giờ mình giàu hơn lão Trương rồi?"
Dù sao cũng đang rảnh, thế là Phương Bình bắt đầu thống kê tài sản.
Đó là hắn còn chưa tính 30 quả cầu vật chất bất diệt, cũng chưa tính mấy thứ thiên tài địa bảo thượng vàng hạ cám nhét đầy trong không gian chứa đồ, cũng chưa tính 300 cân dịch năng lượng.
"Mình có 15 tấn đá năng lượng cấp chín, là 30 ngàn cân. Mỗi năm phát 3 cân đá năng lượng cho võ giả trung cấp cũng đã nhiều rồi. Tính ra, hiện tại mình có thể nuôi sống một đội quân 10 ngàn võ giả trung cấp rồi?
Quân Võ An có 38 ngàn người, không phải ai cũng là trung cấp, cùng lắm chỉ khoảng 10 ngàn người. Với đức tính keo kiệt bủn xỉn của lão Trương, đừng nói là một năm 3 cân, 3 lạng một năm cũng là quá nhiều.
Với đãi ngộ của lão Trương, mình ít nhất có thể nuôi sống đội quân 10 ngàn võ giả trung cấp trong 10 năm!"
Thống kê tài sản một hồi, tính toán thời gian một chốc, hiện tại gần như là 12 đêm. Còn khoảng 7 tiếng nữa trời sẽ sáng.
Mình còn 7 tiếng! Trong 7 tiếng này, mình nên làm gì đây?
Trên mặt đất có hai vị cấp chín đang tuần tra, trong lòng đất tuy rằng không có ai, nhưng có lực lượng tinh thần của yêu thực cấp Chân Vương, cũng rất nguy hiểm.
"Trước đó hình như Triệu Hưng Võ ra tay, cố ý yểm trợ giúp mình, hay là vì điều gì khác?"
"Nếu phía Triệu Hưng Võ xảy ra chuyện, Chân Vương yêu thực còn có tinh lực quan tâm đến chuyện xảy ra trong mỏ quặng sao?"
Phương Bình trầm ngâm chốc lát, hiện tại có lẽ mọi người đều sẽ canh chừng Vạn Đình Lâu. Không phải tìm không ra hắn thì họ sẽ từ bỏ tìm kiếm.
"Mình phải rời Vạn Đình Lâu! E là không thể giết Huyền Chân rồi."
"Những người này đều cho rằng mình nhất định sẽ nhắm vào người của Thiên Mệnh vương đình… Nếu mình xuất hiện trong hoàng cung… Lấy mạng Phong Diệt Sinh hoặc Hoa Vũ, liệu sẽ có ai dám tin không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận