Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1501

Tầm mắt Phương Bình đảo qua bảo tọa to lớn, khóe mắt khẽ liếc nhìn hai hàng bảo tọa nhỏ hơn một chút ở hai bên, phía trên cũng có chút lấp lánh, óng ánh, nhưng không chính diện, Phương Bình nhất thời cũng không biết có phải là yêu hạch trang trí hay không.
Ngay khi Phương Bình còn đang chấn động vì sự xa hoa này, uy thế lại bạo động.
Lần này, bạo động có phần lợi hại.
Có lẽ là do ánh mắt của Phương Bình thể hiện sự thèm thuồng quá rõ ràng, ngay một khắc sau, uy thế mạnh mẽ trực tiếp giam hai người lại.
Hai người không hề có sức chống cự!
Uy thế mạnh mẽ mang hai người trực tiếp vào bên trong cung điện lớn.
Phương Bình muốn quay đầu nhìn... phát hiện mình không thể động đậy. Chỉ có thể nhìn thẳng bảo tọa phía trước!
Lý Hàn Tùng cũng như vậy, hai người đều không thể phóng thích lực lượng tinh thần.
Uy thế mang hai người vào trong đại điện, đối diện bảo tọa, sau đó, Phương Bình cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn truyền lến, mạnh mẽ ép hắn cúi người xuống...
"Muốn chúng ta quỳ xuống sao?"
Phương Bình nghiến răng nghiến lợi, chưa cho công pháp mà, quỳ cái con khỉ!
Lần này, uy thế không có ý ép buộc, chỉ đè bọn họ cong lưng, đến một nửa thì dừng lại.
Cả hai người đều duy trì tư thế khom lưng, cũng không thể ngẩng đầu lên.
Phương Bình phát hiện mình hình như có thể nói chuyện, mở miệng nói: "Đầu Sắt..."
"Nghe."
Lý Hàn Tùng đáp một tiếng, rầu rĩ nói: "Bắt chúng ta quỳ xuống kìa, làm sao bây giờ?"
"Đầu gối đàn ông là vàng! Dù là lão Trương, lão Lý, vì nhân loại chinh chiến nhiều năm cũng chưa từng bắt người khác quỳ xuống, tiền bối thành Trấn Tinh tọa trấn Ngự Hải Sơn mấy trăm năm, cũng không bắt ai quỳ trước mặt mình..."
"Nhưng nếu không quỳ... có lẽ sẽ không cho chúng ta công pháp."
Lý Hàn Tùng tiếp tục lẩm bẩm: "Ta và bọn họ nói không chừng là ngang hàng, biết đâu bối phận ta càng cao hơn, đời này... đúng là chưa quỳ trước ai."
"..."
Hai người nói thầm vài câu, Phương Bình bỗng nhiên cười nói: "Quỳ một chút cũng không chết người, thời cổ võ có lẽ là như vậy, nhận ân huệ của người khác, quỳ lạy một cái là chuyện thường.
Chúng ta được lợi mà còn ra vẻ, nếu như công pháp có tác dụng, quỳ một lần có thể lấy được, vậy thì chúng ta kiếm bộn rồi!
Đầu Sắt, nhanh lên, quỳ lạy một cái!"
"Ngươi trước đi!"
"Không thành ý!" Phương Bình mắng một tiếng, cười nói: "Vãn bối thành tâm thực lòng quỳ lạy tiền bối, nói những câu này là vì võ giả hiện đại không quá quen thuộc quy tắc này, bởi vì thời gian trôi qua lâu, những quy tắc này đã không còn, không phải không muốn quỳ, mong tiền bối đừng hiểu lầm."
Dứt lời, Phương Bình quỳ xuống đất, đầu gối nặng nề chạm đất, nhẹ giọng nói: "Xin tiền bối truyền cho ta phương pháp tu luyện, ngày sau, Phương Bình có thành tựu, sẽ báo đáp lại gấp trăm lần!"
Bên cạnh, Lý Hàn Tùng cũng quỳ lạy.
Đại điện yên tĩnh dọa người. Không có bất kỳ thanh âm gì, không có bất cứ động tĩnh gì.
Hai người giữ tư thế như vậy rất lâu.
Phương Bình cùng Lý Hàn Tùng cũng không nói một lời, tiếp tục quỳ lạy.
Không biết qua bao lâu, đại điện như có tiếng gió truyền ra, hai người muốn ngẩng đầu, nhưng không thể ngẩng đầu lên.
Nhưng cả hai đều có cảm giác... trong đại diện có cái gì đó xuất hiện.
Không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì!
Có lẽ không phải người, hoặc do thực lực quá mạnh mẽ, hai người căn bản không thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.
Thời gian trôi qua từ từ, Phương Bình và Lý Hàn Tùng cũng không lên tiếng, tiếp tục chờ đợi.
Uy thế nơi này vô cùng mạnh mẽ, muốn cưỡng ép cướp lấy công pháp, hầu như là điều không thể.
Dù lão Trương đích thân đến, cũng chưa chắc có thể, người khác không muốn, dù lão Trương có mạnh hơn đối phương, cũng chưa chắc lấy được, không thể cưỡng cầu.
Ngay khi hai người Phương Bình còn đang chờ đợi, uy thế bỗng nhiên càng mạnh hơn.
Khóe miệng Phương Bình rỉ máu, Lý Hàn Tùng rên lên một tiếng, thất khiếu chảy máu.
Hai người vẫn không nói tiếng nào, đến mức này, sinh tử chỉ trong một ý nghĩ của đối phương, bọn họ không cách nào phản kháng.
Áp lực càng lúc càng lớn, còn lớn hơn cả lúc đi trên con đường dẫn vào đây. Áp lực lớn đến mức kim cốt của Phương Bình rung lên cọt kẹt, bị nghiền ép sắp vỡ vụn ra.
Tiếng cọt kẹt chậm rãi phát ra từ cơ thể hai người, áp lực này như muốn ép hai người thành bụi phấn. Máu tươi, thịt vụn, mảnh xương... dần dần bị bóc ra.
Phương Bình không im lặng nữa, cười cười nói: "Nếu tiền bối cảm thấy cần phải thử thách thêm, mong người thêm chút lực, như thế vẫn chưa đủ, những thứ khác chúng ta không có, nhưng võ giả thời tân võ, chút ý chí như này vẫn có, không tính là gì."
Lý Hàn Tùng cũng nhếch đôi môi rạn nứt, cười ha hả nói: "Võ giả thời đại tân võ không để ý đến chút thử thách này đâu. Nếu chỉ có như vậy, vậy xin tiền bối trực tiếp đưa công pháp cho chúng ta đi. Đừng nói là chúng ta, bất kỳ ai đến cũng có thể lấy được công pháp."
Hai người ngươi một lời ta một lời, một mặt lạnh nhạt.
Lúc này còn chẳng thấm vào đâu!
Lý Hàn Tùng gần như bĩu môi, lúc trước tu luyện, ông đây dùng lửa rèn kim thân, còn đau khổ hơn bây giờ rất nhiều.
Phương Bình cũng không quan tâm, bị đánh thành bộ xương khô nhiều lần, quen là được rồi, chỉ cần lưu lại một hơi thở, sau đó ta có thể hoạt bát như rồng như hổ.
Áp lực vẫn tiếp tục nghiền ép hai người.
Kim thân vừa mới áp súc của Phương Bình lại tan vỡ, lục phủ ngũ tạng đều bắt đầu rạn nứt.
Nhưng Phương Bình không quan tâm, hắn muốn ngẩng đầu nhìn, nhưng không thể, đành phải nhìn chằm chằm sàn nhà, vừa nhìn xuống, trong lòng Phương Bình hơi động, dưới sàn nhà sáng như tuyết mơ hồ có bóng dáng phản chiếu.
Phía sau hắn... dường như có bóng người mơ hồ!
Đúng là có người!
Nhưng ảnh phản chiếu quá mơ hồ, nhất thời, Phương Bình cũng không nhìn rõ, chỉ thấy một cái bóng.
Cũng không biết qua bao lâu, Phương Bình nhe răng trợn mắt, hơi bất đắc dĩ nói: "Tiền bối, người cứ thẳng tay ép chúng ta đến khi còn một hơi tàn luôn đi, chỉ cần không ép chết chúng ta, chúng ta thật sự không để ý.
Hiện tại tình huống bên ngoài nguy cấp, cường giả nhân loại đang khai chiến với cường giả địa quật ở vực Nam Thập Bát. Nếu ta không đến ngăn cơn sóng dữ kịp thời, có lẽ sẽ xảy ra chuyện mất..."
Lý Hàn Tùng cũng thở hổn hển nói: "Đúng vậy, tiền bối, tốn thời gian của nhau quá, nếu chúng ta không đi cứu viện, sẽ xảy ra chuyện lớn thật đấy. Hay là cứ thẳng tay ép chúng ta đến khi còn một hơi tàn, rồi tặng công pháp cho chúng ta đi..."
Phương Bình lúc này dường như nhìn thấy cái bóng phía sau bay bay hơi nhúc nhích một chút, cũng không biết qua bao lâu, một cuốn sách thủy tinh bỗng nhiên bay ra khỏi người Phương Bình.
Sách thủy tinh hơi rung lên, hồi lâu, có tiếng yếu ớt truyền ra: "Thật sự có cường giả thời cổ võ tồn tại... Vãn bối Trương Đào, Hoa Quốc... Rè rè..."
Phương Bình sửng sốt, bị mất sóng rồi?
Ôi đậu xanh! Cái này cũng được?!
Lão Trương có thể nói chuyện... Không, hình như là có thể! Lúc trước, bản phân hóa lực lượng tinh thần của Tùng Vương chẳng phải cũng có thể nói chuyện đấy sao? Nhưng sao nói được một nửa thì mất sóng rồi?
Lão Trương còn chưa giới thiệu xong, Phương Bình lập tức bổ sung: "Lão Trương... à không, Bộ trưởng Trương là một trong số thần bảo vệ nhân loại chúng ta, Hoa Quốc bây giờ... Tiền bối là nhân vật đầu thời Tần phải không?
Chúng ta chính là hậu nhân truyền thừa của thời kỳ đầu nhà Tần, Hoa Quốc bây giờ có 14 vị thần bảo vệ cấp tuyệt đỉnh, Bộ trưởng Trương chính là một trong số đó..."
Phương Bình nói nói một hồi, vẫn không có âm thanh truyền ra.
Lúc này, sách thủy tinh lại rơi vào trong lòng Phương Bình.
Một lát sau, Phương Bình cảm giác tinh thần của mình hơi hốt hoảng một hồi, sau đó, trong đầu dường như có người nói chuyện với hắn.
Phương Bình vui vẻ, vội vàng ghi nhớ lại.
Nhưng ghi nhớ một hồi, Phương Bình hoảng hốt, ngươi đang nói cái quái gì? Sao ta nghe không hiểu gì hết!
Bên cạnh, Lý Hàn Tùng cũng dại mặt ra, cũng có người đang nói chuyện với hắn, nhưng hắn nghe không hiểu.
Dù nghe không hiểu, hai người vẫn gắt gao ghi nhớ mọi chi tiết.
Cái này đại khái có lẽ chính là công pháp!
Thần thần bí bí, nghe cũng nghe không hiểu, nào bằng công pháp hiện đại, giải thích ghi chú rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận