Toàn Cầu Cao Võ

Chương 280: Trên võ đài, chỉ phân sinh tử!

"Hàn Húc trước đó đánh với Tôn Minh Vũ một trận, bị thương không nhẹ, không hẳn có thể thắng được Bạch Ẩn." Trần Tuyết Diễm nói tiếp.
Nhưng Lưu Hoa Vinh lập tức phủ định nói: "Không chắc nha, Bạch Ẩn từ lúc bắt đầu đến giờ, đã bổ ra 8 đao, đao nào cũng sử dụng toàn lực!
Tiêu hao hơn 200 cal khí huyết, hiện tại đã là cung giương hết đà."
"Tình trạng Hàn Húc cũng tương tự chứ?"
"Khí huyết của Hàn Húc mạnh hơn, hơn nữa, sử dụng bộ pháp cũng tiêu hao ít hơn một chút…"
"Vậy anh cảm thấy ai có thể kiên trì đến cuối cùng?"
"Hàn Húc, nhưng mà cho dù có thắng, cũng không còn sức thực lực tham gia trận thứ ba rồi."
"..."
Không thể không nói, khả năng quan sát của Lưu Hoa Vinh cũng khá tốt.
Qua thêm 20, 30 giây, Bạch Ẩn bổ ra một đao cuối cùng, lớn tiếng nói: "Nhận thua!"
Cậu ấy vừa dứt tiếng, cả người cũng đứng không vững, lảo đảo một hồi, kém chút ngã chổng vó.
Mà sắc mặt Hàn Húc cũng trắng bệch, dừng động tác lại, khẽ hừ một tiếng không lên tiếng.
Mới vừa rồi, Bạch Ẩn vẫn có mấy đao quẹt vào người cậu, Hàn Húc lúc này cũng không thể thong dong nữa, quần áo trên người có không ít vết chém, phần da thịt lộ ra ngoài cũng có không ít vết máu.
Trọng tài không cho hắn thời gian, lập tức hỏi: "Hàn Húc, có tiếp tục không?"
"Dạ không."
Hàn Húc không lựa chọn tiếp tục nữa, nhặt lên trường thương trên đất lên, trực tiếp đi xuống võ đài.
Trước sau hai trận chiến, ba người đều bị thương.
Tôn Minh Vũ bị thương nặng nhất, Hàn Húc cũng không thoải mái gì, ngược lại, Bạch Ẩn cũng bị thương nặng một chút. Một chiêu đâm kiếm sau lưng đó cũng khá nghiêm trọng.
...
Dưới đài, trong đám người.
Sắc mặt Ngô Chí Hào trắng bệch nói: "Đây chính là thi đấu giao lưu sao?"
Chỉ hai trận chiến mà thôi, mọi người đều cảm nhận được nguy hiểm và máu lạnh trong đó.
Hàn Húc chặt đứt bàn tay Tôn Minh Vũ, không chút do dự.
Bạch Ẩn dùng thân thể làm mồi nhử, quay người một đao bổ vào Hàn Húc, cũng không hề nương tay, nếu không phải do Hàn Húc nhanh nhẹn, chắc cũng bị chém thành hai khúc rồi.
Sau đó trận thứ ba, Kinh Đô Võ Đại phái ra Lý Nhiên.
Đây là một nữ sinh, nhưng là nữ sinh lúc trước xếp trên Phó Xương Đỉnh, đối phương cũng là cường giả sử dụng kiếm.
Lần này, võ giả xuất chiến của Liên minh Võ Đại hơi yếu, bị Lý Nhiên một kiếm đem bàn chân đóng ở trên võ đài!
Đối phương kêu thảm không ngừng, rất nhanh bị nhấc xuống võ đài.
Lúc này, Phương Viên ngồi ngay hàng đầu sắp khóc tới nơi rồi, đưa mắt tìm kiếm bóng người của Phương Bình!
Cái tên lừa gạt kia, dám lừa cô, nói là không nguy hiểm!
Bởi vì được Phương Bình cho vé, bọn họ đều ngồi ở hàng ghế đầu.
Từ đầu đến cuối, cô bé đầu nhìn thấy rất rõ ràng, trận chiến đầu tiên, bàn tay Tôn Minh Vũ bị chém, cô thậm chí còn thấy bàn tay rơi xuống đất rồi vẫn còn cử động.
Tiểu Linh bên cạnh đã sớm sợ đến nhắm mắt không dám nhìn rồi.
Phương Viên cũng không dám nhìn, nhưng không tìm được Phương Bình, lại càng thêm sốt ruột.

Phương Bình lúc này đang chuyên tâm quan sát trận đấu, đúng là quên mất chuyện em gái mình.
Trận chiến thứ tư, Lý Nhiên đối đầu với một võ giả to con của Liên minh Võ Đại.
Trước đó Phương Bình không nhớ được tên của người này. Nhưng bây giờ thì nhớ kỹ rồi!
Bạn cùng trường của Tôn Minh Vũ, đội viên đội chủ lực, là người đứng thứ nhì khi đậu vào trường Bắc Cương Võ Đại - Lương Nguy Diệu!
Có lẽ là vì báo thù cho Tôn Minh Vũ, đấu pháp của Lương Nguy Diệu cực kỳ hung tàn!
Cậu ta không dùng vũ khí, mà sử dụng một đôi găng tay.
Chớp mắt, khi Lý Nhiên xuất kiếm, cô bị Lương Nguy Diệu đánh một quyền trúng ngực, bay ngược ra hơn 10 mét. Cả người đều là máu, máu trong miệng cũng không ngừng chảy ra. Khiến người khác cho rằng cô đã bị một quyền đấm chết rồi.
Dưới khán đài, lại lần nữa có chút huyên náo.
"Đây là nữ sinh a..."
"Đừng nói, đúng là nữ sinh, nhưng mới vừa rồi cô gái này cũng đã một kiếm đâm thủng bàn chân của người khác đó…"
"Nhưng mà hiện tại, đây không phải luận bàn luận võ sao? Làm sao lại đánh thành như vậy!"
Có vài người rất khó tiếp thu!
Quá tàn nhẫn rồi!
Lúc này, 6 người lên đài, hầu như không một ai không bị thương, hơn nữa, thương thế đều không nhẹ. Lý Nhiên và Tôn Minh Vũ đều bị thương nghiêm trọng.
Kinh Võ còn lại 3 người, Liên minh Võ Đại còn lại 2 người, người cuối cùng lên đài chính là võ giả cấp hai Trần Gia Thanh.
Lưu Hoa Vinh lúc này không lo được nhiều đến những nghị luận kia, ngược lại hiếu kỳ nói: "Đội KInh Võ, Hàn Húc và Lý Nhiên người trước kẻ sau rời khỏi võ đài, tuy rằng tuyển thủ chưa lên đài nhiều hơn Liên minh Võ Đại một người, nhưng Liên minh Võ Đại còn có một võ giả cấp hai, ai thắng ai thua?
Hiện tại có thứ đáng xem, không biết là Trương Chấn Quang của Kinh Võ đánh bại Lương Nguy Diệu trước, để 3 người bọn họ đấu với Trần Gia Thanh, hay là Lương Nguy Diệu vàTrần Gia Thanh sẽ dương danh cho Liên minh Võ Đại?"
"Trương Chấn Quang xuất thân từ Trương gia, không theo chiến pháp mạnh mẽ, mà là theo thái cực nhu hoà, lấy nhu thắng cương chăng?" Trần Tuyết Diễm tiếp lời.
"Trận đấu đầu tiên ngày hôm nay quả là bất ngờ, Tôn Minh Vũ thua quá nhanh, Hàn Húc cũng xuống đài quá nhanh…
Những học sinh mới này, tại sao tôi lại có cảm giác đấu pháp của bọn họ còn mạnh mẽ hung hãn hơn cả tôi? Già rồi, thật sự già rồi."
"Võ giả vốn nên như vậy, ngay cả dũng cảm liều chết cũng không có, vậy không xứng đáng thành võ giả!" Trần Tuyết Diễm lạnh lùng nói.
Sắc mặt khán giả dưới khán đài vô cùng phức tạp, đây mới là võ giả sao?
Những chuyện như nắm quyền thiên hạ, đứng đầu một tỉnh, đêm về có mỹ nhân đầu ấp tay gối, chẳng lẽ chỉ là do bọn họ phán đoán thế thôi?
Dưới tâm tình phức tạp của mọi người, tuyển thủ thứ ba của Kinh Võ đã bước lên võ đài rồi!
Trận này, không đánh nhanh, cũng không hung tàn như những trận trước.
Trương Chấn Quang chủ yếu né chiêu, giao thủ với Lương Nguy Diệu, cũng là vừa tiếp xúc sẽ lùi lại ngay.
Mọi người thấy không quen cho lắm, so với mấy trận trước, trận này khác quá xa rồi.
Những đến cuối cùng, khi Lương Nguy Diệu khí huyết không đủ, mọi người mới biết, bọn họ cả nghĩ quá rồi!
Trương Chấn Quang vẫn chậm rì rì né chiêu, đột nhiên nắm lấy tay phải của Lương Nguy Diệu, sau đó mạnh mẽ bẻ gãy tay phải của cậu ta, tiếng gãy xương rõ ràng đến mức mấy người ngồi hàng ghế đầu đều có thể nghe được!
Liên minh Võ Đại, bốn người, đánh bốn trận đều bị thương nghiêm trọng.
Hai vị Tông sư của Liên minh Võ Đại ngồi trên lầu hai, giây phút này, sắc mặt đã đen đến mức rỉ máu.
Đám Phương Bình cũng rơi vào yên lặng, Hoàng Cảnh chẳng biết khi nào đã đi lại gần, lạnh nhạt nói: "Buổi chiều, hãy xem như đánh một trận chiến sinh tử, phải đánh chết!
Em không đánh chết bọn họ, bọn họ cũng sẽ đánh chết em!"
"Dạ vâng."
Phương Bình khàn khàn đáp lại một câu, trước còn ôm ấp ảo tưởng, nhưng bây giờ nhìn cảnh tượng máu tanh thế này, nếu cậu còn nghĩ chỉ cần đánh bại mà không đánh chết, chính là mình muốn chết rồi.
Lúc này, trong đầu Phương Bình vang lên lời của Lữ Phượng Nhu.
"Không có luận bàn, lên võ đài, đều là cuộc chiến sinh tử!"

Trong lúc tâm tình của mọi người vẫn còn rất phức tạp, tuyển thủ của Liên minh Võ cũng đã lên đài rồi.
Trần Gia Thanh, võ giả cấp hai, tân sinh viên của Đông Lâm Võ Đại tân sinh.
...
Lầu hai.
Sắc mặt Triệu Tuyết Mai hơi phức tạp nói: "Cậu ấy là thủ khoa đại học tỉnh Đông Lâm."
Phương Bình lúc này mới nhớ ra, Triệu Tuyết Mai xếp thứ ba toàn tỉnh Đông Lâm lúc thi đại học.
"Cậu biết cậu ta?"
"Gặp qua một lần, Đông Lâm Võ Đại đã từng hy vọng những thí sinh võ giả như bọn tớ có thể ở lai tỉnh Đông Lâm.
Lúc đó tớ một lòng một dạ muốn đến hai trường danh giáo nên đã không nhận lời.
Lúc đó, tớ đã gặp Trần Gia Thanh, cậu ấy… Cậu ấy hy vọng bọn tớ có thể ở lại. Cậu ấy nói hy vọng người Đông Lâm có thể góp chút sức lực vì Đông Lâm.
Khi đó tớ không hiểu… Hiện tại tớ nghĩ tớ đã hiểu rõ rồi, có lẽ cậu ấy đã biết trước chuyện địa quật…
Ở Đông Lâm, có lối vào địa quật."
Phương Bình không nói thêm gì nữa, nếu như lời Triệu Tuyết Mai là thật, vậy thì Trần Gia Thanh ở lại Đông Lâm Võ Đại không phải đơn thuần là vì đãi ngộ tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận