Toàn Cầu Cao Võ

Chương 625: Quá coi trọng mình rồi! (2)

Buổi tối 9 giờ.
Trên xe.
Phương Bình vẫn luôn nhắm mắt, bỗng nhiên mở mắt hỏi: "Đến đâu rồi?"
"Thành phố Kiến An."
"Vậy cũng sắp rồi, qua khỏi Kiến An là vào địa phận Nam Giang rồi."
Nói xong, Phương Bình mở cửa sổ xe, gió đêm ùa vào chen chúc vài hơi lạnh.
"Lần này đi Nam Giang, địa quật..." Phương Bình đang nói bỗng ngừng một chút nói: "Ngồi đây nói chuyện này không sao chứ?"
"Không sao, lão Trần biết địa quật."
"Vậy thì tốt." Phương Bình tiếp tục nói: "Dưới góc nhìn của em, địa quật không phải là vấn đề quan trọng nhất. Địa quật còn chưa xuất hiện, việc này không vội, ngược lại là tà giáo, đây mới là mối họa trong lòng.
Nếu như Nam Giang liên thủ với Ma Võ, việc đầu tiên cần phải làm là lại quét dọn tà giáo ở Nam Giang..."
Trương Vũ Cường gật đầu nói: "Vấn đề này, Tổng đốc cũng rất coi trọng, nhưng bây giờ tà giáo ẩn núp sâu quá, hội trưởng Phương, em cũng biết, những người này cũng là người bình thường, có một số người thậm chí còn thân phận vỏ bọc khác, rất khó tra rõ..."
"Phải xem có tận tâm tra xét hay không, kiểu gì cũng sẽ có manh mối. Nam Giang xuất lực, Ma Võ cũng sẽ hỗ trợ, thậm chí liên hệ với một số đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp, bọn họ cũng có thân phận và chức vụ cao ở các nơi. Mọi người cùng liên thủ giăng thiên la địa võng, một đám hề chẳng lẽ còn có thể chui xuống nền đất hay sao?"
Nói đến đây, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Đây là đường cao tốc An Giang phải không? Sao lại yên tĩnh như vậy?"
Trương Vũ Cường ló đầu nhìn một chút, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Là đường cao tốc An Giang, buổi tối ít người là chuyện bình thường."
Phương Bình vẫn hơi cau mày, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhướn người ra khỏi cửa sổ, bật người nhảy lên đứng trên mui xe.
"Thầy Lưu, thầy có ở đây không?"
"Thầy Lưu?"
Phương Bình hô vài tiếng, sau một lát, trong bóng tối, một bóng người từ trên trời giáng xuống, Lưu Phá Lỗ xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Phương Bình dường như thở nhẹ một hơi, nhỏ giọng nói: "Thầy Lưu, không gặp nguy hiểm chứ ạ?"
"Không có chuyện gì, tôi ở ngay phía sau đây, tà giáo cũng không có lá gan lớn như vậy."
"Vậy làm phiền thầy Lưu rồi, xong việc em mời thầy uống rượu."
Lưu Phá Lỗ cười cười, bóng người lại lần nữa nhảy lên một cái, biến mất ở trong bóng tối.
Phương Bình xoay người trở vào bên trong xe, cười nói: "Tự mình hù mình thôi, không sao, có thầy Lưu đi theo sau, có một vị cường giả theo bảo vệ, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều.
Nói thật lòng, hiện tại em không dám ra khỏi Ma Đô. Một ngày chúng ta chưa giải quyết vấn đề tà giáo, một ngày em không quá an tâm.
Em thậm chí đã nghĩ đến chuyện bảo gia đình chuyển lên Ma Đô sống, Nam Giang không còn quá an toàn nữa rồi."
"Hội trưởng Phương, em nghĩ nhiều rồi, ở Nam Giang cũng có an toàn nhất định, hơn nữa, cường giả cao cấp của tà giáo cũng không nhiều, cường giả của bọn anh cũng kiểm tra nghiêm ngặt lắm, bọn họ cũng không dám ló đầu…"
Trương Vũ Cường còn chưa nói hết, Phương Bình bỗng dưng la lớn: "Chạy!"
Tiếng hét còn chưa dứt, Phương Bình đã phóng thẳng ra khỏi xe nhanh như một cơn gió, không hề ngừng lại, chân vừa chạm đất đã chạy như bay, chớp mắt đã biến mất ở nơi xa.
Trương Vũ Cường trên xe cũng phản ứng khá nhanh, nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ chạy!
Hai người vừa mới rời khỏi xe, kính xe bỗng nhiên vỡ tan, chiếc xe như biến thành bột mì, bị ép mỏng lại thành một cái dĩa.
Tài xế trên xe không thể chạy ra, thậm chí ngay lúc chiếc xe bị ép đã bỏ mình.
"Chạy không thoát đâu!"
Giữa không trung, một tiếng cười khẽ vang lên, không hề ngừng lại, tiến thẳng đến Phương Bình.
Phía sau, Lưu Phá Lỗ vừa định xuất hiện thân, bên cạnh có tiếng người cười nói: "Anh Lưu, chúng ta tâm sự một chút thì sao nào..."
Lưu Phá Lỗ chợt quát lên: "Thật can đảm, lại dám điều động hai vị
cấp bảy!"
"Tụi bây đều đáng chết, Ma Võ không lo hoạt động ở Ma Đô, chạy đi tọa trấn Nam Giang, thằng oắt con kia cũng dám giương nanh múa vuốt, lần này giết hai đứa bây để xem Ma Võ còn dám ra mặt hay không!"
Trong bóng tối, bóng người chớp mắt xuất hiện giữa trời, một tia sáng lóe lên, đánh thẳng vào đầu Lưu Phá Lỗ.
...
Cũng trong lúc đó.
Phương Bình quát lên một tiếng và nhảy ra xa hơn mấy chục mét, thất khiếu chảy máu đầm đìa, cách xa mấy chục mét, cậu miễn cưỡng chống lại được sự áp lực từ lực lượng tinh thần của đối phương.
"Hửm… Không thể để mày sống!"
Giữa không trung, cường giả tà giáo khẽ ồ lên một tiếng, hiển nhiên hơi bất ngờ. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng Phương Bình có thể chống lại lực lượng tinh thần áp chế của hắn, vậy thì không đơn giản rồi.
"Đại lão ơi, các vị đâu rồi!"
Phương Bình điên cuồng chạy trốn, lớn tiếng gầm thét.
Còn có ba vị cường giả nữa mà, người đâu rồi?
"Đến đây!"
Giọng của Điền Mục từ xa xa truyền đến, chỉ trong chớp mắt, ông ấy đáp từ trên trời xuống, cách không đấm một quyền vào cường giả tà giáo lơ lửng giữa không trung kia.
Ầm ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, không chỉ ở chỗ này.
Trần Diệu Đình cũng nhanh chóng đạp không đến, ha ha cười lớn: "Nhóc Phương, cậu được lắm, lại có thể dụ ra một vị cấp tám, hai vị cấp bảy đến lấy mạng chó của cậu, chậc, tà giáo lần này đúng là dốc hết vốn liếng rồi!"
Phương Bình đã chạy ra xa hơn nghìn mét, sắc mặt trắng bệch, cả giận nói: "Tà giáo khốn kiếp, mấy người chờ đó, giết ông đây mà cần phải điều động nhiều cao cấp vậy sao?"
"Hừ!"
Một tiếng hừ mạnh vang vọng từ phía chân trời.
Phương Bình tự đánh giá cao mình rồi!
Lần này, tà giáo điều động một vị cấp tám, hai vị cấp bảy, giết Phương Bình chỉ là một trong những mục tiêu mà thôi, mục tiêu còn lại, chính là Lưu Phá Lỗ.
Ma Võ có bốn vị Tông sư, cường giả cấp tám - hiệu trưởng Trương đã chết trận, nếu cường giả đỉnh cấp bảy Lưu Phá Lỗ cũng chết, vậy thì Ma Võ chỉ có thể cố thủ tại Ma Đô, không thể làm nên sóng gió gì nữa.
Phương Bình cảm thấy ba vị cao cấp đến chỉ vì giết cậu, thật nực cười.
"Khấu Biên Cương, Điền Mục, Trần Diệu Đình... Được lắm, không ngờ lại rơi vào bẫy của mấy người, nhưng mấy người nghĩ như vậy là thắng chắc rồi ư?"
Trên không trung, tà giáo cường giả lạnh lùng quát lên, lực lượng tinh thần lập tức phóng thích, toàn bộ đất trời dường như tĩnh lặng tại giây phút đó.
"Giết!"
Một âm thanh già nua nhưng sát phạt quyết đoán vang vọng đất trời, xa xa, Khấu Biên Cương ở giữa không trung như biến thành Phật Đà kim thân, cả người tỏa ra ánh vàng lấp lánh, ánh sáng lóe lên rồi biến mất, giống như thuấn di, chớp mắt xuất hiện trên đỉnh đầu của người vừa mới nói chuyện.
Bên này, Điền Mục cũng quát lên một tiếng lớn, nắm đấm vàng xuất hiện giữa trời, như thể xé rách bầu trời, chiếu sáng một vùng trời giữa đêm đen.
"Điền Mục!"
Vị cường giả tà giáo lúc trước đang truy sát Phương Bình hét lên một tiếng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tấm khiên, lực lượng tinh thần hóa hình!
Sau một khắc, Phương Bình còn đang lao nhanh ở phía xa xa nghe vang lên tiếng "răng rắc" lanh lảnh.
Điền Mục đấm ra một quyền, giống như đấm vào tấm khiên kim loại vậy, chớp mắt đánh tấm khiên chia năm xẻ bảy.
"Lão Trần, đi giúp lão Lưu!"
Trần Diệu Đình cũng không do dự, Điền Mục hoàn toàn áp chế được đối phương, nhưng Lưu Phá Lỗ bên kia bị người khắc chế rồi.
"Hôm nay chém giết ba người chúng mày, để tao xem tụi bay có bao nhiêu người để giết!"
Điền Mục điên cuồng cười một tiếng, kim thân bắn ra hào quang rực rỡ, chiếu rọi chu vi xung quanh sáng sủa lên hẳn.
...
Cùng lúc đó.
Phương Bình đã chạy ra xa gần 2000m, cậu dừng bước, lẩm bẩm chửi một tiếng.
Ba cường giả cao cấp!
Còn có một cường giả kim thân cấp tám.
Nếu không phải mình mời hai vị cường giả cấp tám đến bảo vệ, mình chỉ có nước chờ chết, ngay cả Lưu Phá Lỗ cũng phải chết.
Lần này Trương Định Nam chỉ bỏ ra một thanh đao, trao đổi này ổng lời quá rồi.
Bốn vị cường giả này, hầu như đều là do Phương Bình mời tới, bao gồm cả Lưu Phá Lỗ, đó là hiệu phó danh dự của Ma Võ.
"Ầm ầm!"
Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời.
Sóng năng lượng mạnh mẽ dao động, dù ở xa như vậy, Phương Bình vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn.
Khi thấy hai thân người ánh vàng bay gần tới chỗ mình, Phương Bình lập tức sợ hết hồn, la làng lên: "Ông Khấu à, đừng qua đây, đừng tới gần!"
Vừa gào thét, Phương Bình vừa chạy như điên qua hướng bên cạnh.
Kết quả, phía trước là nơi ba vị cường giả cấp bảy đang đánh nhau, đánh đến mức mặt đất nứt toác, đá văng tung tóe. Phương Bình cắn răng, lại chuyển hướng, chạy đi chỗ khác.
Trước sau bảy vị cường giả cao cấp, ba vị cường giả kim thân cấp tám, lúc này, dù ko tham chiến, Phương Bình cũng cảm nhận được nguy cơ và áp lực lớn vô cùng.
Hơi bất cẩn một chút, bị dư chấn lan đến, kết quả là: chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận