Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1116

Cảm thán một câu, Phương Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này tính sau đi vậy, hiện tại, tạm thời ta cũng không có cách nào tăng lực lượng tinh thần. Thứ duy nhất ta biết mà có thể giúp tăng lực lượng tinh thần lên nhiều hẳn là hạt hướng dương của thành Yêu Quỳ, nhưng để xem sao đã.
Chờ ngài cũng thành Tông sư, vậy Ma Võ có 7 vị Tông sư rồi.
Cũng không biết các vị viện trưởng khác còn mất bao lâu nữa mới đột phá. Trước đây ta từng nói, trước khi tốt nghiệp phải giúp số lượng Tông sư của Ma Võ đạt hai chữ số. Dù tính cả ta nữa thì cũng chỉ mới 8 người, các vị viện trưởng vẫn nên sớm ngày đột phá mới tốt, nếu không, ta chẳng còn mặt mũi nào nhìn mọi người."
La Nhất Xuyên trầm mặc không nói.
Móa nó, nói chuyện với thằng nhóc này mệt não quá!
Cuối cùng ông cũng đã hiểu cảm giác của những người khác rồi, thằng nhóc này nói chuyện ngông cuồng không biên giới. Cái gì mà số lượng Tông sư hai chữ số, hai ba năm nữa mới thành Tông sư thì quá lâu, quả Uẩn Thần không đáng giá... Những câu này, mỗi một câu đều như một đao đâm vào tim người nghe, sốc đến tận óc.
La Nhất Xuyên không muốn nói thêm điều gì, Phương Bình cũng chỉ tùy tiện hỏi thăm tình hình trường học gần đây. Xác định không có chuyện gì lớn, Phương Bình cũng không trò chuyện với La Nhất Xuyên nữa.
...
Chờ mấy người La Nhất Xuyên rời đi, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên xông ra, kích động nói: "Hai cân tinh hoa sinh mệnh!"
Lúc nãy, cổ động bợ đỡ Phương Bình, hắn đã thỏa thuận được giá cả mình muốn. Phương Bình nhìn hắn, khó hiểu hỏi: "Ngươi tỉnh ngủ chưa vậy? Ta nói là 20 ngàn, cái gì mà 2 cân tinh hoa sinh mệnh?"
"20... ngàn?"
"Chứ gì, chỉ nói một câu, được 20 ngàn, còn chê ít nữa à? Ngươi có tin không, ta bỏ ra 20 ngàn có thể gọi được 100 người đến khen nịnh ta, ngươi còn muốn như thế nào?"
Tần Phượng Thanh tức giận gần chết, 20 ngàn... nếu biết là 20 ngàn, ta đã không thèm chơi với ngươi rồi!
Phương Bình cũng mặc kệ hắn nghĩ gì, nhìn Tần Phượng Thanh một hồi, trầm ngâm nói: "Đừng để tóc tai từ sáng đến tối dài ra hoài như vậy, nhìn như quỷ ấy, ngươi định giả làm con gái hả?"
"Ta..."
"Đừng nói nhảm, hẳn là do năng lượng quá nhiều, ngươi nên sớm bế quan tu luyện, hấp thu tiêu hóa năng lượng này. Lần này, nói không chừng thời tới, có thể đột phá cấp năm cao kỳ. Tái tạo kinh mạch là một loại công phu sống, 200 kinh mạch lận đấy. Nhưng ta thấy tóc ngươi dài và bền chắc vô cùng, thử rèn kinh mạch xem sao, hiệu quả chắc cũng không tệ đâu.
Dù sao cũng là huyết nhục hỗn tạp của cổ nhân, có lẽ còn lẫn cả vật chất bất diệt..."
Nói đến tu luyện, Tần Phượng Thanh ngược lại không nói gì nữa, nhưng vẫn nài nỉ: "Này, không phải ta còn 3 tỷ thu hoạch sao? Ngươi đổi hết thành tinh hoa sinh mệnh cho ta đi..."
Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Không còn!"
"Đổi cho ta đi mà, lần trước ở phòng tu luyện lực lượng thiên địa, ta cảm giác tốc độ tu luyện đã nhanh hơn nhiều, nhưng nội phủ bị thương không nhẹ, không có tinh hoa sinh mệnh, ta lo..."
Nói xong, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên dừng một chút, đột nhiên mở miệng nói: "Phương Bình, cho ta chút lực lượng thiên địa đi!"
"Hả?"
"Nào, đưa một ít lực lượng thiên địa vào cơ thể ta thử... Ít thôi ba, mẹ nó, ngươi muốn ta banh xác phải không?"
Tần Phượng Thanh thấy trong tay Phương Bình là một quả cầu lực lượng thiên địa lớn, hắn sợ xanh mặt, ta chỉ cần một chút, ngươi muốn làm gì, nổ chết ta chắc?
Phương Bình hù hắn một chút, vẫn đưa một ít lực lượng thiên địa vào cơ thể hắn.
Một lát sau, sắc mặt Tần Phượng Thanh đầu tiên là trắng bệch, sau đó lại ửng hồng, sau đó, khóe miệng hơi chảy máu, trên mặt lại mừng vui nói: "Thì ra là vậy... Tóc dài ra là ta đã biết sức sống mạnh mẽ hẳn!
Quả nhiên bị ta đoán đúng rồi! Ta không cần tinh hoa sinh mệnh nữa, nắm đất kia hình như cũng có thể làm tinh hoa sinh mệnh
Bỏ lại lời này, Tần Phượng Thanh chạy lẹ. Tên này lại chuẩn bị tìm đường chết rồi.
Không phải võ giả trung cấp nào cũng có thể chịu nổi lực lượng thiên địa, dù cường giả tinh huyết hợp nhất có thể ngưng tụ lực lượng thiên địa, nhưng cũng không dám thử nghiệm thường xuyên, bởi làm vậy dễ xảy ra chuyện, ảnh hưởng đến cơ thể, lực lượng tinh thần bị tổn hại.
Tần Phượng Thanh chuẩn bị dùng lực lượng thiên địa rèn lại kinh mạch và cơ thể. Lần trước, hắn dùng tinh hoa sinh mệnh chữa thương mới nhặt lại được cái mạng này.
Lần này, hắn cảm thấy hiệu quả của nắm đất kia cũng không tệ, không biết lần này muốn tự hành hạ mình bao lâu. Phương Bình cũng mặc kệ hắn, ở trong trường, dù Tần Phượng Thanh có tìm đủ mọi cách để chết cũng không thật sự chết được.
Lúc này, Phương Bình đang nghĩ đến nhóm người Trần Vân Hi. Lúc hắn rời đi, Trần Vân Hi đã rời đi trước hắn, cô nói cô về Kinh Nam.
Lần này, chuyện lớn như vậy mà cô ấy cũng không xuất hiện, xem ra là chưa về, cũng không biết có vấn đề gì hay không.
"Để lát gọi điện thoại hỏi xem sao. mình còn chưa đưa tinh hoa sinh mệnh cho lão Trần, cháu gái không ở trước mặt, để ông ấy cảm thấy bản thân chẳng có thành tựu gì..."
Phương Bình lẩm bẩm mấy câu, nếu Trần Vân Hi có mặt ở đây, hắn định nói trước mặt cô rằng, hắn sẽ cho lão Trần mượn một chút. Bây giờ Trần Vân Hi không ở Ma Võ, thương thế của lão Trần cứ để đó thêm mấy ngày nữa đi, dù sao chờ thêm vài ngày cũng không sao.
...
Trong phòng làm việc tại hội võ đạo.
Phương Bình dựa vào ghế, không còn sự cợt nhả láo lếu như trước, vẻ mặt lộ sự mệt mỏi.
Hắn cũng rất mệt.
Lần này xuống địa quật, lần lượt đánh cược mạng sống mình, lần lượt bị thương nặng. Lần nào xuống địa quật cũng đều ngấp nghé bên bờ sinh tử.
Võ giả xuống địa quật, mạng không còn trong tay mình nữa.
Ngồi lẳng lặng trong phòng một hồi, Phương Bình miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cầm điện thoại bấm một dãy số.
"Tắt máy..."
Điện thoại di động của Trần Vân Hi tắt máy rồi, hẳn là xuống địa quật.
Lão Trần chắc cũng mới trở về, không hẳn đã biết chuyện của Trần Vân Hi, Phương Bình suy nghĩ một chút, không gọi nữa. Gửi một tin nhắn, Phương Bình cũng không tiếp tục ở trường.
Hắn muốn về nhà, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Chờ mấy người lão Vương xử lý xong chuyện, rồi hắn về cũng không muộn.
...
Khu biệt thự Hải Loan Hoa Viên.
Phương Bình thu lại sự uể oải. Phần lớn võ giả chinh chiến nơi địa quật đều vì để người nhà hưởng thụ yên vui. Ở địa quật, dù có phải chảy nhiều máu và nước mắt đến đâu thì sau khi trở về mặt đất, bọn họ đều là cường giả võ đạo mạnh mẽ không gì sánh bằng. Không ai sẽ thể hiện sự tuyệt vọng, bi quan trước mặt người nhà... Thế giới này vốn đã đủ tuyệt vọng rồi, cần gì phải khiến những người bình thường không thể thay đổi thế cục này phải chịu thêm đau khổ.
"Anh, anh trở về rồi!"
Khi Phương Bình xuất hiện, Phương Viên đang chơi đùa ngoài sân cỏ trước nhà vui mừng chạy đến.
Không chỉ Phương Viên, Phương Bình còn nhìn thấy con gái của Tống Doanh Cát, còn có một nữ sinh khác.
Phương Viên không vội giới thiệu với hắn, cô nàng kiểm tra khắp người Phương Bình một phen, lúc này mới vui vẻ ra mặt nói: "Anh, mấy ngày nay anh đi là nhiệm vụ hả?"
"Ừm."
Phương Bình khẽ gật đầu, thuận tay véo gò má của cô bé, cười nói: "Không giới thiệu bạn em cho anh à?"
Phương Viên chưa kịp mở miệng, Tống Nhã nhỏ nhẹ nói: "Anh Phương... em là Tống Nhã."
"Lần trước chúng ta từng gặp."
Phương Bình cười cười, lần trước Tống Nhã cũng theo cha mình đến tiệc Tông Sư.
Nhìn thấy Tống Nhã, Phương Bình chợt nhớ ra, lần này trở về không thấy Tống Doanh Cát, không biết là đi xuống địa quật rồi hay là bế quan nữa, hắn cũng không hỏi kỹ.
Lúc này, nữ sinh nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút cũng nhẹ giọng nói: "Chào anh Phương, em tên Lý Hồng Ngọc."
Phương Viên vội vàng bổ sung: "Anh, bạn ấy chính là người mà lần trước anh bảo em đánh..."
Ánh mắt Phương Bình không hiền lành trừng Phương Viên, Phương Viên cười trộm, lập tức sửa lời: "Chính là cháu gái của Lý lão sư ở Ma Võ á, là học sinh lớp 12 của trung học phụ thuộc Ma Võ."
"Cháu gái của Lý lão sư..."
Phương Bình khẽ gật đầu, hắn nhớ ra rồi. Lão Lý không có con cháu, ông cũng không kết hôn, nhưng vẫn có một người anh. Anh trai của ông cũng không phải võ giả, qua đời từ rất sớm, chỉ để lại một đứa con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận