Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1084

Phương Bình và Vương Kim Dương mỗi người một câu, nói đến mức khiến Lý Hàn Tùng và Tần Phượng Thanh sững sờ một lúc vẫn chưa tỉnh được.
Quỷ quái như vậy sao?
Cấp chín nhiều như chó?
Hai người bọn họ đi một mạch tới đây, đừng nói cấp chín, cấp tám cũng không gặp được, nhưng có gặp phải yêu thú cấp bảy, truy đuổi hai người bọn họ.
Theo ý của Phương Bình thì hai tên này hình như gặp phải rất nhiều cấp chín?
Lý Hàn Tùng hiện vẫn luôn nhớ thương Giới Vực, hắn cũng muốn làm rõ chuyện này, vội vàng hỏi hai người bọn họ đã trải qua những gì.
Khi Vương Kim Dương kể lại, Lý Hàn Tùng trợn mắt há miệng.
Hai tên này, gặp phải nhiều chuyện như vậy?
Còn nữa, cửa sinh mệnh của lão Vương cũng đã được đóng kín!
Nghĩ tới đây, Lý Hàn Tùng bỗng nhiên nói: "Lão Vương, nơi đây không phải nhà của chúng ta, ngươi nói xem, nhà của hai đứa mình ở đâu? Bên này là nhà của bạn ta, vậy ngươi nghĩ xem, Giới Vực phía đông hay là Giới Vực ở vực Nam Thập mới là nhà ta?"
Vương Kim Dương hơi chùn chân lại... Nói vậy, Đầu Sắt thật sự vững tin nhà bọn họ ở nơi này?
Ngay cả từ "Nhà mình" cũng có thể nói ra, có thể thấy được, hắn ta tin tưởng không nghi ngờ gì!
Vương Kim Dương nghẹn lời, Phương Bình thì lại cười híp mắt nói: "Không vội, sớm muộn cũng tìm thấy, 108 vực, chúng ta mới đến một Giới Vực mà thôi, còn 107 chỗ nữa."
Nói xong, Phương Bình lại cau mày nói: "Có điều nói đi cũng phải nói lại, trong mấy anh em chúng ta, e là có người bị cướp nhà rồi."
Lý Hàn Tùng vội vàng nói: "Bị cướp sao?"
"Ừm."
Phương Bình gật đầu nói: "Người của vùng cấm, hoặc là nhân loại chúng ta đã có người vào Giới Vực, ta cảm giác bọn họ rất quen thuộc nơi này. Giới Vực ở Thiên Nam địa quật có lẽ được phòng thủ tương đối nghiêm ngặt, phong cấm uy lực rất lớn, ngay cả tuyệt đỉnh cũng khó mà phá được.
Những nơi khác thì chưa chắc.
Bằng không, nếu thật sự không biết gì cả, mọi người sẽ không hiểu rõ Giới Vực như vậy.
Tần Phượng Thanh không phải đã nói rồi sao? Tưởng Siêu chưa từng tới Giới Vực nhưng vì sao lại có hiểu biết về nơi này, chút kiến thức này đương nhiên là đến từ thành Trấn Tinh.
Ta nghi ngờ, trong số các tuyệt đỉnh lão tổ của thành Trấn Tinh, có người cũng đã vào Giới Vực, không phải Dương gia lão tổ, mà là người khác.
Đúng rồi, trước đây không phải nói Tư lệnh Lý cũng từng vào Giới Vực sao?
Vì vậy nhất định nhà của anh em chúng ta bị người ta cướp rồi."
Lý Hàn Tùng nghe vậy cảm thấy khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhà ta sẽ không bị đốt chứ?"
Hai người đang nói chuyện, Vương Kim Dương có chút đau đầu nói: "Hai vị, đừng nhà tôi nhà anh nữa, đề tài này kết thúc tại đây! Hiện tại tình hình thế nào cũng chưa biết rõ, cung đình ở đây kéo dài hơn ngàn dặm, các người chắc chắn đây là nhà của một ai đó sao?"
Vương Kim Dương vẫn không tin!
Cung điện lớn như vậy kéo dài hơn ngàn dặm, đây là khái niệm gì?
Độ dài của Giới Vực rất dài, độ rộng cụ thể bao nhiêu thì không biết, có thể chỉ rộng 1000 mét... Trên thực tế không thể chỉ rộng từng ấy, vậy cũng quá không hợp lý.
Có lẽ, rộng gần chục ngàn mét.
Nếu tính như vậy thì diện tích Giới Vực ít nhất cũng mấy ngàn kilomet vuông.
Mà Ma Đô, cũng chỉ có mấy ngàn kilomet vuông.
Một Giới Vực lớn tương đương với Ma Đô là nhà của một người nào đó sao?
Vương Kim Dương kỳ thực không tin, điều này nếu là thật, vậy năm đó đám người kia rốt cuộc quyền thế đến mức nào?
Hắn không tin, Lý Hàn Tùng phản bác: "Vậy tại sao ta có thể vào được? ngươi thì không? Theo lý thuyết, chúng ta đều là cổ võ giả sống lại, nếu như đều ở cùng một chỗ, vậy ta vào được thì ngươi cũng vào được mới đúng."
Vương Kim Dương không có gì để nói, được rồi, Đầu Sắt triệt để rơi vào trong ảo tưởng của bản thân rồi, nhận thức sai lệch mất tiêu rồi.
Hiện tại nói thế nào, hắn ta cũng sẽ không tin, trừ khi Phương Bình nói.
Cho dù lời Phương Bình nói có rất nhiều lỗ hổng, nhưng nói trúng trọng điểm của hắn, e là Đầu Sắt cũng sẽ không quan tâm những lỗ thủng này rồi.
Vương Kim Dương cũng lười nói tiếp, đi được một lúc, hắn nhìn Phương Bình, bất an hỏi: "Nhiều người như vậy, có thể đi qua sông không?"
Hiện tại, không chỉ là hai người bọn họ.
4 người bọn họ, cộng thêm 4 người bán sống bán chết, tổng cổng 8 người!
Phương Bình suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Thế này đi, em bay đến giữa hồ, các anh mỗi người mang theo một người, đợi hai người trước qua sông, thì người sau qua tiếp."
Hệ thống của hắn, che đậy khí tức, cộng thêm 1 người, gấp 10 lần.
Mang theo 7 người, là trăm tỷ 1 phút, hiện tại, điểm tài phú của Phương Bình tổng cộng chưa đến trăm tỷ, chưa đến một phút đã phá sản.
Đương nhiên, hắn cũng không có cách nào che giấu khí tức cho hai vị cấp tám.
Cũng may, hai người này hiện tại gần như là người chết, trước đó Phương Bình và Vương Kim Dương đều cho rằng bọn họ đã hoàn toàn chết rồi.
Nếu như không phải không gian chứa đồ không thu vào được, Phương Bình cũng cho rằng bọn họ đã chết.
Với trạng thái này, thì cũng không khác người chết là mấy, Phương Bình cảm thấy không che lấp khí tức cũng không sao.
Phương Bình nói như vậy, mọi người cũng không có ý kiến.
Vương Kim Dương cõng lấy lão sư của hắn, Lý Hàn Tùng cõng vị võ giả cấp sáu khác,Tần Phượng Thanh ôm theo hai bộ xương khô, bắt đầu chuẩn bị qua sông.
Phía trước, lão Vương và Đầu Sắt qua sông, không có vấn đề gì, vô cùng thuận lợi.
Đến lượt Tần Phượng Thanh... đi được nửa đường, lông tóc tiếp tục dài ra, hắn không kịp cắt, tóc lại dài chạm tới nước!
Tóc vừa chạm xuống nước, dưới sông bắt đầu có động tĩnh!
Phương Bình thấy thế kịp thời vung đao cắt đứt tóc của hắn.
Sau đó, mặt nước gợn sóng, tóc lập tức biến mất trên mặt nước.
Lần này, dọa Tần Phượng Thanh mặt đều tái xanh, không dám phát ra tiếng, nhanh chóng mang theo hai bộ xương khô bay qua sông bờ bên kia.
Khi Phương Bình bay tới, Tần Phượng Thanh sắp khóc rồi, hắn buồn bã nói: "Rốt cuộc đất này là thứ gì? Tóc dài quá nhanh rồi."
"Ta làm sao biết được."
Phương Bình chẳng muốn nhiều lời, nhíu mày nói: "Mấy vị, bây giờ phải suy nghĩ làm sao để trở về! Quá nhiều người, ta không có cách nào giúp tất cả mọi người che giấu khí tức, bởi vậy, không thể đi Cực Tây, cách duy nhất chính là đi biên giới Cấm Kỵ Hải.
Đầu Sắt, lúc các ngươi đi có thuận lợi không?"
Lý Hàn Tùng lập tức nói: "Rất nguy hiểm, gặp phải yêu thú cấp bảy trong biển nhảy lên truy sát bọn ta một đoạn. Có điều bọn ta phát hiện được hành tung của đám người thành Trấn Tinh, bọn họ ở phía trước giải quyết một vài chỗ nguy hiểm, bọn ta đi theo con đường của bọn họ mới đến bên này.
Bây giờ đã qua mấy ngày, có nhiều chỗ yêu thú đã bị tiêu diệt nhưng chưa chắc an toàn."
Bên cạnh, Vương Kim Dương không hề lo lắng, từ trong lồng ngực lấy ra một tấm lệnh bài, phía trên khắc một chữ "Trấn", mở miệng nói: "Đây có lẽ chính là tín vật mang theo khí tức của tuyệt đỉnh mà trước đó Phương Bình suy đoán."
Thứ này là ta tìm được trong chiến trường, có lẽ có tác dụng."
Phương Bình cầm lấy lệnh bài nhìn một cái, một lát sau, lắc đầu nói: "Có còn hơn không, có chút tác dụng, nhưng có lẽ sẽ không có tác dụng với cấp chín, bọn họ vượt qua Cấm Kỵ Hải, có lẽ dùng gốc cây nhỏ kia và lệnh bài chữ "Trấn" này.
Lúc này, Phương Bình đã biết những cấp cao này làm sao mà qua sông rồi.
Mang theo những thứ đó, yêu thú cấp chín cảm giác nhạy bén, nhất định không dám diệt trừ đối phương.
Trước đây hắn còn cho rằng đám yêu thú dưới nước rất ngu ngốc, chỉ một chút khí tức đã bị dọa cho sợ.
Cấp chín có trí khôn rất cao.
Bây giờ xem ra, đối phương cũng không kẻ ngu, hai loại đồ vật kia, thật sư đủ sức trấn áp bọn họ.
Yêu thú cấp cao có cảm ứng với nguy hiểm, càng mạnh càng có thể cảm nhận được.
Nói xong, Phương Bình mở miệng nói: "Vậy thì đi dọc theo biên giới Cấm Kỵ Hải, vốn còn chuẩn bị trở về làm nổ thêm một tòa thành, hiện tại thì thôi vậy, vẫn còn cơ hội. Lần này mọi người đều có thu hoạch, lão Vương và Đầu Sắt cũng đã đến cấp sáu, lần này ba chúng ta trở về có lẽ có thể thử đột phá lên cấp bảy rồi!"
"Cấp bảy... Vẫn còn quá sớm!"
Lý Hàn Tùng nghe nói như vậy, hắn rất kinh ngạc, Phương Bình tự tin ghê.
Hắn mới đóng kín được một cánh cửa, nên chưa dám nghĩ nhanh chóng tiến vào cấp bảy, Phương Bình thế mà đã nghĩ tới rồi.
Phương Bình cười nói: "Chưa chắc đâu nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận