Toàn Cầu Cao Võ

Chương 882: Xuất Phát (2)

Trần Vân Hi thấy sắp phải tách ra, bỗng nhiên gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống, trực tiếp nhét vào trong tay Phương Bình, quay đầu liền chạy.
Phương Bình sửng sốt một chút, tiếp liền nói: "Vân Hi, ngươi cho ta cái này làm gì!"
"Sợ ngươi không có tiền tiêu."
Tần Phượng Thanh xem thường, cười ha hả nói: "Lo ngươi đói bụng, cho ngươi sợi giây chuyền vàng, nói không chừng còn có thể vào địa quật đổi bữa ăn."
Phương Bình lườm hắn một cái, thấy Trần Vân Hi chạy nhanh như thỏ, hơi nhíu mày, quay đầu đưa dây chuyền cho Lương Phong Hoa nói: "Sư huynh thay ta trả lại cho cô ấy nhé."
"Phương sư đệ, cái này..."
Lương Phong Hoa hơi khó xử, thấp giọng nói: "Tâm ý của Trần sư muội, ngươi cứ nhận lấy, cô ấy cũng an lòng..."
Phương Bình lắc đầu, trầm giọng nói: "Cái này không phải dây chuyền."
"Hả?"
Lương Phong Hoa sửng sốt một chút, không hiểu lắm, Phương Bình chỉ mặt dây chuyền, hơi nhíu mày nói: "Hơi thở sự sống nồng nặc, có khả năng là thuốc bảo mệnh hoặc là quả năng lượng, ta không dùng được, hẳn là ông nội cho cô ấy, thay ta trả lại cô ấy đi."
Lương Phong Hoa chớp mắt hiểu rõ, Tần Phượng Thanh híp mắt lại, nuốt một ngụm nước bọt, có chút động lòng.
Đồ bảo mệnh?
Ta thiếu cái này nè!
Nhưng thấy Phương Bình cầm Bình Loạn Đao, tỏ vẻ nếu hắn dám động, lập tức đánh chết hắn, Tần Phượng Thanh đành phải trơ mắt nhìn Lương Phong Hoa cất dây chuyền đi.
"Lãng phí ghê!"
"Ôi, thật ra ta vẫn rất yêu thích loại nữ sinh thế này."
"Ôn nhu hiều lòng người, then chốt là còn có tiền..."
Tần Phượng Thanh lẩm bẩm, quay đầu liếc mắt nhìn Chu Kỳ Nguyệt, bỗng nhiên hô: "Cọp cái, nhà ngươi có tiền sao?"
Hắn muốn hỏi một chút, nếu là có tiền, hắn cũng chưa chắc không thể bán nhan sắc. Vì tăng cao thực lực, bán chút nhan sắc cũng không có gì, chịu thiệt một chút thôi.
Chu Kỳ Nguyệt đang kể lại sự tích ác liệt của Tần Phượng Thanh với đàn em, sắc mặt khó coi vô cùng.
Cái tên này gọi mình là gì?
Nàng còn chưa trả lời, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên than thở: "Thấy ngươi không giống người có tiền, quên đi, không hỏi nữa."
"Ngươi!"
"Được rồi, nhớ kỹ, đừng chạy về phía Đông, lần này Tần gia ta muốn đi phía Đông rừng Bách Thú, dẫn một số yêu thú cấp cao, không chừng sẽ đi ra mấy chục con, các ngươi đừng tìm đường chết!"
Ném xong lời này, Tần Phượng Thanh lập tức chạy trốn.
Chu Kỳ Nguyệt vốn còn muốn mắng vài câu, vừa nghe lời này, tức khắc sững sờ tại chỗ.
Tên đầu trọc này nói giỡn hay nói thật vậy?
Chu Kỳ Nguyệt còn đang sững sờ, Phương Bình cũng đã đi.
Rất nhanh, hai người biến mất ở cửa Bắc. Mà sau một khắc, trong thành Hy Vọng, tin tức truyền ra rồi.
Tần Phượng Thanh và Phương Bình đi Bách Thú Lâm gây họa rồi!

Bộ chỉ huy thành Hy Vọng.
Lúc Hứa Mạc Phụ nhận được tin, hắn dại ra trong chốc lát, không nhịn được nói: "Thật hay giả?"
Quân sĩ đến báo cáo tin tức lập tức nói: "Tần Phượng Thanh tự mình nói, thật giả khó phân, nhưng hắn thật sự đến Bách Thú Lâm..."
"Muốn chết sao?"
Hứa Mạc Phụ không nhịn được mắng một câu!
Thật ra trước kia Bách Thú Lâm không gọi là Bách Thú Lâm, danh xưng này, gần đây mới có.
Trước đây, rừng Bách Thú Lâm có tên là Vạn Yêu Lâm!
Bách Thú Lâm là cấm địa có nhiều yêu thú, yêu thực nhất trong Ma Đô, bên trong có cực kì nhiều yêu thú cao cấp, thậm chí từng có yêu thú cấp chín uy thế ngang trời, võ giả của thành Hy Vọng hầu như sẽ không qua bên kia, cũng không dám đi.
Đừng nói cường giả trung cấp sơ cấp, ngay cả cường giả cấp chín cũng sẽ không đi qua.
Nếu khiến yêu thú trong Bách Thú Lâm bạo động, cấp chín chưa chắc sẽ có kết quả tốt.
Bách Thú Lâm rốt cuộc có bao nhiêu cao cấp, đến nay không ai biết.
Biết Tần Phượng Thanh đi rồi, Hứa Mạc Phụ đau đầu vô cùng, không nhịn được mắng: "Hai tên Ma Võ khốn kiếp này, không có chuyện gì làm, xuống địa quật làm chi!"
Những võ giả khác không xuống địa quật, Hứa Mạc Phụ tuyệt đối sẽ bất mãn, sợ chết không phải là tác phong của võ giả. Nhưng Tần Phượng Thanh và Phương Bình, Hứa Mạc Phụ thật sự hận hai thằng nhóc đó, chỉ mong hai người đừng bao giờ đến.
"Tần Phượng Thanh trước đây chỉ mới cấp ba đã đi vòng vòng khắp địa quật, chuyện dẫn yêu thú ra cũng không phải một hai lần!"
Hứa Mạc Phụ nhổ nước bọt, không phải không có tiền lệ.
Nếu không có tiền lệ, hắn cũng không cần lo lắng, nhưng đừng thấy thực lực Tần Phượng Thanh không ra sao, ác danh lớn vô cùng, sớm ở cấp ba đã dẫn ra không ít yêu thú, nói đúng hơn là bị rất nhiều yêu thú truy sát không ít lần, không ít võ giả suýt bị hắn hại chết.
Nhưng cái tên này, bình thường đều là đến chỗ hoang vắng, cũng không thường hoạt động gần Hy Vọng Thành. Những người khác ở dã ngoại gặp hắn, chỉ có thể xem như mình xui xẻo.
Hiện tại, Tần Phượng Thanh đã lên cấp bốn rồi.
Lại thêm một Phương Bình, lúc ở Nam Giang địa quật, ngay cả yêu thực thủ thành cũng dẫn ra…
Hai người này hiện tại muốn đi rừng Bách Thú... Chỉ là suy nghĩ, nhưng Hứa Mạc Phụ cảm thấy đây là chuyện lớn. Nếu cuối cùng thật sự dẫn ra vô số yêu thú cao cấp... Hứa Mạc Phụ cũng không dám tưởng tượng sẽ phiền phức đến mức nào.
"Đi thông báo Điền tướng quân và Khấu lão một tiếng... Thôi, tự ta đi, còn phải nói cho Phạm lão một tiếng, đừng mơ mơ hồ hồ rồi bị yêu thú công thành!"
Hứa Mạc Phụ lại chửi một câu, lnói: "Nếu lần này hai thằng nhóc đó đưa tới yêu thú công thành, để Ma Võ giải quyết! Không giải quyết được, vậy để cho hai tên khốn này tự mình xử lý!"
Hứa Mạc Phụ đã quyết, nếu chuyện này thật sự xảy ra, Ma Võ chống không nổi, thì cứ để Phương Bình và Tần Phượng Thanh này ở ngoài thành!
Tự mà nghĩ cách giải quyết đi, nếu không giải quyết được, chết rồi cũng chết vô ích.
Không phải hắn máu lạnh, Hứa Mạc Phụ cũng không thể vì hai người này mà bỏ rơi toàn bộ Hy Vọng thành.
Hứa Mạc Phụ chửi mát, mấy vị Đô thống cấp tướng lĩnh lại là buồn cười nói: "Tướng quân, Tần Phượng Thanh nói thế thôi, huống hồ nếu thật sự chọc trúng yêu thú cao cấp trong rừng Bách Thú, hai người bọn họ còn có cơ hội trở về sao?"
Bách Thú Lâm cách nơi này tám trăm dặm, có vô số yêu thú yêu thực cao cấp, nếu thật sự chọc đối phương, hai võ giả trung cấp, làm sao có cơ hội sống sót trở về.
Hứa Mạc Phụ nghiêng đầu nhìn bọn họ, một lát sau mới nói: "Đề phòng trước vẫn hơn.”
...
Phương Bình và Tần Phượng Thanh đều không quá quan tâm đến chuyện này.
Tần Phượng Thanh chỉ là thuận miệng nói, lần này bọn họ không đi rừng Bách Thú, chỉ đi Vị Cẩu Lĩnh. Vị Cẩu Lĩnh hầu như không có cao cấp. Còn tại sao lại nói như vậy thì... nam nhân mà, phải có mặt mũi.
Chu Kỳ Nguyệt và sư muội của cô nói xấu hắn, hắn nghe thấy rồi.
Ở trước mặt phái nữ, Tần Phượng Thanh không cho người khác cơ hội yêu hắn, cũng không thể mất mặt, nhìn xem, nhắc đến "rừng Bách Thú" một tiếng, đám học sinh Ma Đô đều phải há hốc mồm.

Hai người ra khỏi thành, đi thẳng về phía Đông.
Trên đường, cũng gặp một số quân đội và võ giả rút từ tiền tuyến về.
Sau lần tham chiến trước, thành Yêu Quỳ đã trở thành đại địch của thành Hy Vọng, song phương đã triển khai vài trận đánh, các cuộc chiến khác cũng đã xảy ra hai lần, tử thương không ít.
Thấy không ít người đều bị thương trở về, còn có người cụt tay gãy chân, Phương Bình nhíu mày.
"Hàng năm đều có có rất nhiều võ giả hy sinh, nếu cứ tiếp tục như thế, võ giả sẽ tổn thất nhiều lắm.”
Tần Phượng Thanh xem thường nói: "Ngươi bận tâm cái này có ích gì? Xem mình là lãnh tụ nhân loại à? Trước tiên quản tốt chính ngươi đi, nếu thật sự muốn ấy, thì quan tâm ta, cho ta ba mươi, năm mươi triệu, để ta cũng hưởng thụ một hồi..."
Phương Bình hừ một tiếng, Tần Phượng Thanh lại nói: "Ngươi thật sự giết võ giả đỉnh cấp sáu? Còn có, bọn họ nói ngươi thuê mấy chục cấp tám chữa thương cho ngươi, mất bao nhiêu tiền?"
"Mấy chục tỷ."
Tần Phượng Thanh bỗng nhiên ôm tim, có chút đau, trong lúc nhất thời hầu như không thể thở nổi, bén nhọn nói: "Bao nhiêu?"
"Mấy chục tỷ mà thôi."
Phương Bình lạnh nhạt nói: "Sao, lại không phải tiền của ngươi, ngươi quản ta xài thế nào."
Tần Phượng Thanh cắn răng nghiến lợi nói: "Một ngày nào đó cướp của ngươi!"
Mẹ nó, tiểu tử này thật sự có tiền!
Một cái mỏ quặng nhỏ thôi mà mình đã xem như bảo vật cất giấu, đừng nói không phải là của mình, coi như là của mình, có thể giá trị mấy chục tỷ sao?
Chắc chắn là không! Hơn nữa, còn phải đoạt địa bàn của yêu thú cao cấp.
So với đoạt địa bàn của yêu thú cao cấp thì cướp đoạt của Phương Bình càng có lợi hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận