Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2609: Ta Muốn, Lại Không Dám (2)

Trong hình, ông lão xoay người, cô quạnh nói: "Không thể ngăn cản kế hoạch Tiên Nguyên nữa, Chư Hoàng đã đạt thành hiệp nghị, diệt pháp nhân gian, đoạn đạo Địa Giới. Lão phu không thể ngăn cản bọn họ... Nhưng nhân gian chính là nơi lão sư chứng đạo, Tứ Đế không đồng ý, Chiến còn bắn tên thẳng vào Chư Hoàng, việc này tất có hậu hoạn!
Thiên Giới... không được an bình. Không thể hòa giải mâu thuẫn giữa Cửu Hoàng Tứ Đế, Tuyên Tiết... Ngươi trò giỏi hơn thầy, lão sư giao phó ngươi một chuyện.."
"Lão sư dặn dò!" Hình ảnh lại lần nữa biến mất. Phương Bình trầm mặc, hình như hắn biết ông lão phía sau muốn nói gì rồi.
Thủ hộ nhân gian!
Trấn Thiên Vương nói có người ủy thác mình thủ hộ nhân gian, hóa ra là lão sư của ông ấy!
Lão sư của ông ấy là ai?
Nghe giọng điệu này, cũng không phải là Cửu Hoàng Tứ Đế, có thể làm lão sư của Trấn Thiên Vương, e cũng không phải hạng người vô danh. Đối phương chứng đạo ở nhân gian, gọi thẳng tên của Chiến Thiên Đế là Chiến, mà không phải Chiến Thiên Đế, nghĩa là gì?
Nghĩa là hai bên có thực lực tương đương? Địa vị tương đương? Hay là vì gì khác? Thượng Cổ hình như đã mở hé cánh cửa cho mình, Phương Bình biết càng ngày càng nhiều.
"Lão sư của Trấn Thiên Vương còn sống không? Ông ấy nói Trấn Thiên Vương trò giỏi hơn thầy, nghĩa là Trấn Thiên Vương mạnh hơn ông ấy sao? Ông lão này cũng dám tham gia việc của Cửu Hoàng Tứ Đế, lẽ nào Trấn Thiên Vương mạnh hơn Thiên Vương?"
Nghi hoặc dần xuất hiện trong đầu Phương Bình. Mỗi lần giải quyết được nghi ngờ này, lại có nghi ngờ khác xuất hiện.
Phương Bình tiếp tục bay lên, cứ đi được một đoạn là sẽ có hình ảnh mới xuất hiện. Đến độ cao hơn 2000 mét, Phương Bình lại nhìn thấy một hình ảnh khác.
Lần này, ánh mắt Phương Bình thay đổi. Hắn nhận ra một người trong đó!
Đầu Sắt! Không, Bá Thiên Đế!
Bộ khôi giáp kia quá nổi bật, vừa nhìn thấy áo giáp, Phương Bình đã biết đây chính là Bá Thiên Đế. Giờ khắc này, Đầu Sắt đang nói chuyện với người khác, cả hai người đều không thấy rõ hình dạng.
Người đang nói chính là Đầu Sắt.
"Đấu! Ngươi không dám tiếp tục đấu nữa sao? Sợ chết rồi hả? Chiến chết rồi! Chết ở đây, chết ở Thiên Đình!
Hôm nay lão tử muốn diệt Thiên đình này, ngươi dám ngăn ta?"
Trong hình, hình ảnh của hai người rè rè, có lẽ là năm đó Bá Thiên Đế kích động, khí cơ bộc phát, Thiên Mộc khó mà chịu đựng nổi.
Đấu Thiên Đế.
Đây là lần đầu tiên Phương Bình nghe được tin tức liên quan tới Đấu Thiên Đế, Cực Đạo Tứ Thiên Đế, người duy nhất hắn không hiểu chính là Đấu Thiên Đế, không hiểu một chút nào. Trong hình, Đấu Thiên Đế không nói chuyện.
Bá Thiên Đế lại cả giận nói: "Nói mau, ngươi không dám đúng không? Nếu ngươi không dám, vậy thì cút ngay, đừng cản ta! Chiến chết rồi, Thiên Cẩu đáng chết, nó khiến ta bỏ lỡ đại sự!"
"Đáng chết, khốn kiếp! Thiên Cẩu đã chạy, bằng không, lão tử phá xương của nó, rút da của nó!"
Thấy thế, Đấu chậm rãi nói: "Thiên Cẩu ngăn cản, chưa chắc đã là chuyện xấu.."
"Còn không phải chuyện xấu?" Bá Thiên Đế kích động, cả giận nói: "Tên khốn này, nếu không phải không rảnh đi tìm nó, lão tử sẽ nện chết nó! Đấu, ngươi theo phe bọn họ hả?"
"Haiz..."
"Con mẹ nó, đừng có thở dài nữa, ngươi chắc chắn theo phe bọn họ! Lão tử không sợ! Hoàng Giả chó má gì chứ, lão tử không sợ bọn họ! Đến chiến một trận, không sợ! Hôm nay lão tử muốn phá hủy Thiên đình, tam giới vô chủ, bọn họ muốn làm chủ nhân của ta, còn chưa đủ tư cách!" Nương theo câu nói này, Bá Thiên Đế bạo phát khí cơ, sau một khắc, vọt thẳng hướng về phương xa!
Ầm ầm!
Tiếng nổ đùng đùng phát ra trong đầu Phương Bình, hình ảnh tan nát. Trong giây phút cuối cùng đó, Đấu Thiên Đế như nhìn thấy cái gì, dù không nhìn thấy mặt mũi, Phương Bình cũng cảm nhận được tầm mắt của hắn đang nhìn mình, không, nhìn Thiên Mộc!
Tất cả những thứ này đều do Thiên Mộc ghi lại, hình như Đấu Thiên Đế nhận ra nó.
"Ngươi cũng sắp thành yêu sao?" Đấu Thiên Đế lẩm bẩm một tiếng, nhẹ giọng nói: "Vạn vật đều khổ, có trí khôn thì sẽ có buồn phiền, cần gì chứ!"
Đấu Thiên Đế nhẹ giọng nỉ non, nhẹ nhàng xoa Thiên Mộc: "Người khó, yêu càng khó! Thế giới này, có thể thái bình được mấy ngày? Mấy trăm năm sau, chúng ta biến mất trong thiên địa, ngươi có thể sống tiếp không? Đại chiến sắp tới, cố gắng mà sống!"
Dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một quả cầu, tiện tay đánh vào trong Thiên Mộc.
"Bảo vệ ngươi một mạng, tự cầu phúc đi!"
Hình ảnh triệt để vỡ tan!
Ánh mắt Phương Bình lấp loé, Đấu Thiên Đế để lại năng lượng cho Thiên Mộc? Bảo vệ nó? Đây là nguyên nhân giúp Thiên Mộc sống từ thời Thượng Cổ đến nay? Năm đó Thiên Mộc ở ngay bên ngoài Thiên Đình?
Bá Thiên Đế hình như trực tiếp giết vào Thiên Đình, mà khi đó, Chiến Thiên Đế đã chết rồi? Thế nghĩa là, Bá Thiên Đế và Diệt Thiên Đế liên thủ, khiến Thiên Giới rơi tan? Hay là, Đấu Thiên Đế cũng tham chiến? Nghe Đấu Thiên Đế nói, hẳn là chuẩn bị tham chiến.
"Đầu Sắt thật sự rất lỗ mãng!" Phương Bình câm nín, hắn trực tiếp giết vào Thiên Đình, cực kỳ bá đạo.
Hơn nữa hắn đúng là bị Thiên Cẩu ngáng đường, Thiên Cẩu trốn đi, không dám xuất hiện.
"Thiên Mộc chứng kiến quá nhiều thứ!"
Nó chứng kiến Hoàng Giả giảng đạo, chứng kiến Thiên Đình hủy diệt, chứng kiến Cực Đạo Thiên Đế đại chiến Hoàng Giả, bởi vì nó là một gốc cây, cho nên nó có thể sống.
Nhìn một hồi... Phương Bình đột nhiên cảm thấy không đúng!
Dễ dàng nhìn thấy mấy thứ này như vậy sao? Nếu đúng là dễ như vậy, thì tuyệt đỉnh tà giáo đã nhìn thấy tất cả, nhưng trong tình báo chín sao lại không có nhắc tới.
Nếu những thứ này thật sự bị Phong Vân đạo nhân nhìn thấy, vậy thì không cần phải đoán Thiên Mộc có ý thức, mà là chắc chắn Thiên Mộc có ý thức. Bởi vì ở thời kỳ Thượng Cổ, Đấu Thiên Đế đã nói nó sắp thành yêu, lúc đó Thiên Mộc chắc chắn đã có ý thức.
"Tình huống gì đây?" Phương Bình ngẩng đầu, 2000 mét, hắn đã cảm nhận được áp lực rất lớn. Nếu còn bay lên, kim thân của hắn sẽ không chịu được.
Nhưng tại sao Thiên Mộc lại cho hắn thấy những thứ này. Phương Bình tin, Thiên Mộc cố ý làm ra chuyện này, bởi vì Thiên Mộc có ý thức, có thể khống chế được.
Phương Bình bỗng nhiên hô to: "Thiên Mộc, nếu sống, giao lưu vài câu đi?"
Không có tiếng động nào.
"Ngươi muốn làm gì? Sao lại cho ta xem hình ảnh của thời kỳ Thượng Cổ?"
"Long Biến, Thương Miêu, Lý Tuyên Tiết, Bá Thiên Đế, Đấu Thiên Đế... Ngươi cho ta nhìn những này, hình như có chút liên quan, là gì vậy?"
Phương Bình lẩm bẩm, rất nhanh, ánh mắt lấp loé nói: "Liên quan ở chỗ... Ta biết bọn họ? Đúng không? Hoặc là nói, ta đã thấy bọn họ, cho nên ngươi cảm ứng được?"
Ba hình ảnh này thật ra chẳng có liên hệ gì với nhau, điểm chung duy nhất của nó chính là hắn đều quen những người xuất hiện trong đó. Hắn từng gặp Thương Miêu, gặp Long Biến, gặp Trấn Thiên Vương, gặp chuyển thế của Bá Thiên Đế.
Chẳng lẽ gốc cây này có thể nhận ra được những thứ này? Hoàn toàn có thể Bằng không, sao hắn lại không thấy Thượng Cổ Cửu Hoàng? Không thấy những người khác?
Thời kỳ Thượng Cổ, cường giả vô số, Bát Vương, ba mươi sáu thánh, ai chưa từng tới Thiên Mộc chứ? Phương Bình hỏi, ánh mắt sắc bén, nói: "Ngươi đúng là có ý thức! Cảnh tượng của Đấu Thiên Đế, là ngươi cố ý cho ta nhìn, đúng không? Cường giả Chân Thần tới đây rất nhiều, lại chẳng có mấy ai nói có thể nhìn thấy hình ảnh Thượng Cổ. Nếu ngươi có ý thức thì nói mấy câu đi?"
Không có tiếng động nào phát ra, yên tĩnh vô cùng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong đầu Phương Bình xuất hiện một giọng nói vô cùng tang thương:
"Ngươi... Là ai?"
Phương Bình chấn động, Thiên Mộc quả nhiên có ý thức!
"Ngươi... rốt cuộc là ai?"
“Tại sao... Ngươi lại có hơi thở của những người này... Ngươi từng gặp bọn họ... Thậm chí rất nhiều lần.." Giọng nói già nua có chút tò mò, cũng có chút hiếu kỳ.
Hạng người gì, có thể gặp nhiều cường giả như vậy?
Hơn nữa, hơi thở rất nồng nặc, người bình thường không cảm giác được, nhưng nó là Thượng Cổ Đệ Nhất Thụ, Phương Bình vừa đến, khí tức trên người hắn liền kích thích tất cả, có thể nói là nó cho Phương Bình nhìn, nhưng trên thực tế cũng là do Phương Bình tự kích thích những hình ảnh này.
Đầu tiên, hắn nhìn thấy Thương Miêu, là vì hắn ở chung với Thương Miêu khá lâu.
Thứ hai là Trấn Thiên Vương, bởi vì Trấn Thiên Vương rất mạnh.
Thứ ba là Đầu Sắt, vì Đầu Sắt chuyển thế, khí cơ không bằng đời trước. Thương Miêu, Trấn Thiên Vương, Bá Thiên Đế... đều là ký ức không thể phai mờ ở thời kỳ Thượng Cổ, là những nhân vật rất quan trọng.
1751 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận