Toàn Cầu Cao Võ

Chương 450: Tiến vào địa quật

Lưu Tương Bành vừa kiểm tra vừa giải thích: "Lần đầu tiên thì cần phải vậy, lần sau nhớ mặt mấy đứa rồi, không cần tra xét.
Võ giả cấp hai hơi nhiều nha, Ma Võ bây giờ không cần căn cơ nữa rồi sao?
Đi vào cẩn thận một chút, lần đầu tiến vào không hy vọng các em giết địch, nên đừng thể hiện, ngoan ngoãn quan sát, chờ mình lớn mạnh, sớm muộn gì cũng có ngày có thể giết được kẻ địch mạnh!"
Mặt sẹo chém gió không ngừng, nhưng mọi người nghe được lời này xuất phát từ lòng quan tâm.
Đối với việc cho võ giả cấp hai tiến vào, những võ giả đời trước như họ đều hơi lo lắng.
Kiểm tra xong từng cái chứng minh thư, mặt sẹo đi vào cửa nhỏ, một vị võ giả khác ở ngoài giải thích: "Thông báo với bên kia một chút, tránh việc một nhóm đông bước vào sẽ gây hỗn loạn."
Dương Tiểu Mạn hiếu kỳ nói: "Chúng ta có thể ở đây liên hệ với người ở trong địa quật?"
"Không thể, nhưng mà ở lối vào có thiết kế cơ quan của Đại tông sư cấp chín, ở chỗ này gõ gõ vào, đối diện có thể cảm nhận được chấn động, gõ bao nhiêu lần, nghĩa là tiến vào bấy nhiêu người…"
Thông tin này cũng không phải là thông tin mật, người gác cổng cũng không ngại giải thích cho mọi người.
Phương Bình lại không tò mò điều này, cậu cảm thấy hứng thú hỏi: "Đường hầm không gian rốt cuộc ra sao ạ? Có phải giống dạng truyền tống trận trong truyền thuyết, vèo một cái, đưa chúng ta qua bên kia?"
"Ha ha ha... Lát nữa em sẽ biết."
Người gác cổng cũng không giải thích, rất nhanh, mặt sẹo đã bước ra rồi.
"Vào đi thôi."
Đường Phong trước tiên cất bước: "Đi theo tôi."
Mọi người dồn dập đuổi theo, chờ đến khi bước vào trong cửa nhỏ, đám sinh viên lần đầu tiên biết được thế nào là lối vào địa quật.
Cái gọi là lối vào địa quật giống như xoáy nước, nhưng khác là nó trôi nổi ở giữa không trung.
Trong không gian nhỏ, có một bậc thang bằng hợp kim, trên bậc thang, vết máu loang lổ, không biết là không được lau dọn, hay là máu ngày hôm nay mới nhiễm phải.
Trong phòng, có ánh đèn, cũng không tối tăm.
Phương Bình ngẩng đầu nhìn chúng quanh một lần, trên vách tường có nhiều lỗ nhỏ, rất có thể là thiết kế cạm bẫy phóng mũi tên, phi tiêu gì đó.
Mặt sẹo đi theo tiến vào, nhìn mọi người nói: "Có thể đi vào, ngoài ra, sau khi tiến vào, đừng tự ý động vào bất cứ thứ gì, rất nguy hiểm."
Nhắc nhở mọi người một câu, mặt sẹo nhìn Đường Phong, một lát mới nói: "Bình an trở về!"
"Yên tâm."
Đường Phong đáp một tiếng, bước lên bậc thang, trực tiếp đi sâu vào miệng vòng xoáy, mấy vị đạo sư khác cũng quát lên: "Theo sát!"
Mọi người dồn dập đi theo.
Phương Bình đi ở phía trước, rất nhanh cũng đi tới miệng vòng xoáy, không nhịn được đưa tay sờ sờ vòng xoáy, kết quả vừa sờ, nửa cánh tay bỗng nhiên biến mất rồi!
"A!"
Phương Bình quát to một tiếng, mọi người đi sau bỗng nhiên khẩn trương, Phó Xương Đỉnh lớn tiếng nói: "Làm sao thế!"
"Tay đứt mất rồi? Nhanh lùi về sau!"
"..."
Phương Bình thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, thầm nói: "Thú vị, cánh tay xuyên qua không gian ư?"
Dương Tiểu Mạn đứng bên người cậu, đột nhiên không nói lời nào, đạp cậu một cước, sau một khắc, Phương Bình biến mất ở miệng vòng xoáy!
"Tên khốn này!"
Dương Tiểu Mạn mắng một câu, bây giờ là lúc nào rồi, còn cố ý hù dọa người khác.
Tất cả mọi người không ngừng cười được, dồn dập bước vào miệng vòng xoáy.
...
"Đệt!"
Phương Bình lảo đảo, mắng một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.
Không nhìn thấy cái gì gọi là thế giới địa quật, phía trước chỉ là một con đường hầm dài, hai bên, trên đỉnh đầu và dưới chân đều không phải hợp kim, cũng không phải đất, mà là… hạt năng lượng!
Ánh mắt Phương Bình khẽ rung động, hơi kinh hãi nói: "Con đường năng lượng!"
Cậu từng bắt được hạt năng lượng, có thể cảm nhận được năng lượng trong đường hầm này.
Phương Bình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hạt năng lượng sau khi tụ lại có thể thực thể hoá, hình thành đường nối giữa Trái Đất và địa quật.
Phương Bình bắt giữ hạt năng lượng bình thường đều bắt từng hạt từng hạt.
Nhưng lối đi này đã hoá rắn, đây chính là sự chênh lệch giữa một hạt bụi và một ngọn núi lớn.
Lúc này, Đường Phong và một số đạo sư đi trước, nghe Phương Bình kinh ngạc thốt lên như vậy, Đường Phong nhíu mày nói: "Em nhìn ra rồi?"
"Dạ, đương nhiên, đây là trạng thái rắn của hạt năng lượng thôi mà, năng lượng rõ ràng như thế, em đương nhiên có thể cảm nhận được, không biết có thể bắt…"
"Chớ làm loạn!"
Đường Phong cảnh cáo nói: "Tuy rằng tôi cảm thấy em không thể phá hoạt con đường này, nhưng đừng sử dụng lực lượng tinh thần bắt giữ hạt năng lượng ở đây.
Bên trong đường hầm này có lúc cũng không ổn định.
Mà các Tông sư có thể thông qua lực lượng tinh thần, khuấy động đường hầm năng lượng, nhiều vị Tông sư liên thủ có thể khiến đường hầm bất ổn trong thời gian ngắn. Lúc này, bất cứ ai cũng không thể đi tới đi lui giữa hai thế giới, đây cũng là lựa chọn tốt nhất chúng ta có thể làm dưới tình huống bất đắc dĩ."
Lối vào Thiên Nam địa quật chính là kết quả của phương thức này.
Mà sử dụng cách này, đồng nghĩa với việc từ bỏ hoàn toàn những người còn ở địa quật.
Lần sau, khi đường nối ở Thiên Nam khôi phục lại ổn định, vậy nguy hiểm bên đầu bên kia không phải là kết quả có thể nói được.
Ở bên kia con đường, có thể chính là sinh vật địa quật tụ tập.
Một khi tiến vào, kết quả chờ đợi có thể là cái chết.
Khi ở địa quật không còn căn cứ, nhân loại chúng ta tuyệt đối ở thế yếu trong trận chiến ở địa quật, Thiên Nam đã sử dụng vô số máu tươi của tiền nhân để đặt căn cứ, không thể không nói, đưa ra quyết định như vậy, quá mức đau đớn thống khổ.
Cũng có thể tưởng tượng được, lúc trước Thiên Nam rốt cuộc đã phải đối mặt với nguy cơ thế nào mới làm ra lựa chọn như thế.
Khi lối vào Thiên Nam địa quật được mở ra lần nữa, có thể sẽ là sinh vật địa quật tiến vào mặt đất, đánh nhau với nhân loại, chiến trường lúc này rất có thể sẽ bị đặt ở trên địa cầu.
Phương Bình cũng không dùng lực lượng tinh thần bắt giữ hạt năng lượng, trên thực tế, cậu cũng không năng lực này, những hạt năng lượng tại nơi đây đều đã hoá rắn, tương đương với hạt bụi đã hoá thành cục đá lớn, Phương Bình làm sao có khả năng di chuyển hạt bụi này.
"Thầy ơi, nếu các Tông sư có thể khuấy động đường hầm năng lượng này, vậy chúng ta cứ làm như vậy là được rồi…"
Phương Bình nghĩ, lần nào cũng làm như vậy, đối phương không đến được, chúng ta cũng không qua được, cùng lắm thì cứ nằm ở trạng thái hai bên phong tỏa là được rồi.
Như vậy, lẽ nào không tốt hơn so với hiện tại sao?
Đường Phong giải thích: "Không thể thực hiện được, trên thực tế... Đường hầm năng lượng càng ngày càng vững chắc, như đường hầm ở Tây Sơn kia, căn bản không có cách khuấy động năng lượng bên trong.
Đường hầm năng lượng sau khi hoá rắn, thời gian càng dài, càng kiên cố, có thể nói đã cố định rồi.
Ở Thiên Nam như vậy là bởi vì đường nối này mới hình thành không lâu, mới có thể làm được.
Đường hầm năng lượng của Ma Đô chúng ta được hình thành cũng không phải quá lâu, trước đây chỉ cần một, hai vị Tông sư có thể khiến đường hầm này hỗn loạn, nhưng bây giờ, không có trên 10 vị Tông sư, căn bản không làm được.
Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể lựa chọn ngăn địch ở ngoài, chúng ta không hy vọng chiến trường ở Trái Đất, kết quả đó đối với chúng ta quá đả kích!"
Một khi chiến trường biến thành Trái Đất, nhân loại giết không được đối phương, sẽ khiến bản thân mình bị thương nặng.
Phương Bình hiểu rõ, lại thở dài nói: "Con đường nối đến địa quật bị đóng kín, vậy người bên trong không kịp đi ra…"
"Không về được nữa."
"Vâng."
Phương Bình yên lặng, cậu nhớ đến đạo sư của lão Vương bị bỏ lại ở Thiên Nam địa quật, ba của Triệu Tuyết Mai cũng chết trận ở địa quật, thi thể cũng không thể mang về.
Bây giờ, lối vào Thiên Nam địa quật bị đóng kín, thi thể e là sớm đã không tìm được rồi, còn người… bị bỏ lại ở địa quật, còn có mạng để sống sao?
Bên kia không có căn cứ, đối mặt với đại quân địa quật, ngoại trừ chết, còn có cái gì?
Trong thời gian bọn họ nói chuyện, những người khác lục tục tiến vào.
Nhìn thấy con đường trước mắt, lòng hiếu kỳ của mọi người lại bắt đầu nổi lên, người sờ sờ thử, người nhìn chăm chú, cứ như trẻ em mới lớn đang khám phá thế giới xung quanh vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận