Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2874: Tùy Tiện Nói Vậy Thôi (2)

Chương 2874: Tùy Tiện Nói Vậy Thôi (2)Chương 2874: Tùy Tiện Nói Vậy Thôi (2)
Phương Bình đã có ý định đi vào từ sớm, trước đó bị phe Phong Thiên ép đến không còn cách nào, hắn cũng đã nghĩ đến, nếu đi vào, gặp phải Khôn Vương thì phải làm sao bây giờ.
Không có cách nào!
Thôi thì bắt người khác đổ vỏ đi!
Bắt ai bây giờ?
Đương nhiên là phe Phong Thiên!
Đấy, mới vào đã gặp phải Khôn Vương!
Khôn Vương cau mày nói: 'Phân thân của bản vương chết trong tay Thiên Cẩu!"
Hắn cũng không phải không biết phân thân bị ai tiêu diệt! Là do Thiên Cẩu và Thạch Phá làm ra, Phương Bình cho rằng hắn bị ngu?
Đương nhiên, trừ phi hai người bọn họ phản bội ngươi, ngươi có tin hay không thì tùy vậy."
Khôn Vương hừ lạnh một tiếng, vẫn còn bán tín bán nghi.
Khôn Vương, ta không thể mua chuộc được hai người này, ta không có tài nguyên, không có công pháp Hoàng Giả, cũng không có thực lực mạnh mẽ để trấn áp bọn họ.
Phương Bình chỉ lên không trung: "Phong Vân và Địa Hình nói, không phải ta nói! Hai người này biết ta lần này sẽ chạy nạn vào đây, muốn ta giúp bọn họ chuyển lời! Bây giờ họ sống rất khổ, bị các Thánh Nhân của Thiên Đình truy sát!
Sắc mặt Phong càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn về phía Phương Bình, vẻ mặt bất thiện.
So với ta, phe Phong Thiên mạnh hơn nhiều, nếu muốn trấn áp bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể bị phe Phong Thiên trấn áp...
Phương Bình chống chế: "Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân khôi phục là kế hoạch của phe Phong Thiên, ngươi không biết sao? Ta đương nhiên biết phân thân của ngươi bị ai tiêu diệt. Ngày hôm đó, mọi người đều nhìn thấy, là Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân giết, nhưng bọn họ được phe Phong Thiên khôi phục!"
Bây giờ dính líu đến phe Phong Thiên, hắn cảm thấy phức tạp quá.
Cuối cùng, ai diệt Thần Giáo?
Hắn biết phân thân bị Thiên Cẩu tiêu diệt, nhưng cụ thể thế nào thì không biết.
Sắc mặt Khôn Vương vẫn khó coi.
Tình hình, càng ngày càng phức tạp.
Thiên Cẩu là bạn tốt của Thương Miêu, Thương Miêu hiện ở Nhân tộc, nên hắn cảm thấy, là Nhân tộc làm. Nhưng hiện tại... Phong Vân và Địa Hình đứng ra, nói là phe Phong Thiên làm.
Hai người này phản bội mình, hay là nói thật?
Trước đó... Hắn nghi ngờ nhân loại.
Trấn Thiên Vương và Trương Đào đều nghi ngờ nhìn Phương Bình, nếu hai người bọn họ chưa nghe Điền Mục kể lại chuyện xảy ra bên ngoài, có lẽ đã bị lừa rồi, sao Phương Bình có thể nói dối không chớp mắt như thế nhỉ?
Còn nữa, hắn ngụy trang phân thân Địa Hoàng ba ngàn năm, cũng không đến nhìn ngươi một lần... Nếu ngươi còn cảm thấy hắn là Hồng Vũ, là đạo lữ của ngươi, ngươi cứ tiếp tục đi cùng hắn là được.
Ngay lúc này, Phương Bình lại lên tiếng: "Nguyệt Linh Đế Tôn, Hồng Vũ là giả... Mà cũng không tính là giả. Hắn như kiểu đoạt xá sống lại, là bản nguyên hỗn hợp của nhiều cường giả đã chết, có lẽ có Hồng Vũ, nhưng không hoàn toàn là hắn.
Hắn vừa thuộc hạ của mình báo cáo, vừa biết được Thiên Cẩu diệt phân thân của hắn, cụ thể thế nào, hắn không rõ, đúng là không dễ đoán.
Khôn Vương hiện tại bị tin tức làm cho choáng váng cũng là chuyện bình thường.
Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào... Dù sao thì, Hồng Vũ hiện tại tuyệt đối không phải là Hông Vũ mà ngươi biết!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Điền Mục nói Phong Vân và Địa Hình hợp tác với nhân loại, hai người bọn họ ban đầu cũng bất ngờ.
Bên ngoài, Vũ Vị Thánh Nhân, môn đồ của phụ hoàng ngươi đã hợp tác với ta, chúng ta có chung nhận thức, hợp tác với núi Vương Ốc rất vui vẻ.
Trước khi ta đi vào, Vũ Vi Thánh Nhân đã dặn dò, nếu gặp ngươi, cố gắng trông chừng ngươi một chút, dù sao ngươi cũng là con gái của Bắc Hoàng, bà ấy không muốn thấy ngươi bị tổn thương..."
Sắc mặt Nguyệt Linh thay đổi, đột nhiên nhìn về phía Hồng Vũ, trâm giọng nói: "Những... Những gì hắn nói là thật sao?"
"Ta...
"Là thật hay giả?"
Nguyệt Linh thê lương nói: "Hơn năm ngàn năm trước, ngày thần triều Địa Hoàng được thành lập, Địa Hoàng Kiếm có dấu hiệu muốn bay về phía thần triều Địa Hoàng! Nhưng đó không phải do Địa Hoàng triệu hoán, là người khác!
Mà Địa Hoàng Kiếm... Năm xưa được trao cho ngươi, sau đó ngươi tặng cho ta phòng thân!
Địa Hoàng đã không cần Địa Hoàng Kiếm, chỉ có ngươi... Ngươi mới có thể triệu hoán Địa Hoàng Kiếm!
Nói cho ta, phải ngươi hay không?"
"Ngươi thật độc ác! Làm hàng xóm ba ngàn năm, ngươi chưa bao giờ đến thăm ta một lần, ta vẫn luôn chờ ngươi trên đỉnh núi Vương Ốc, chờ ngươi ba ngàn năm! Đợi đến khi thần triều hủy diệt, ngươi cũng chưa từng đến thăm ta lần mắt!"
"Vì sao?"
"Để thành Hoàng, ngươi chấp nhận bỏ qua tất cả sao?"
"Ngươi đang sợ cái gì? Sợ ta vạch trần ngươi, sợ ta sẽ nói cho tất cả mọi người, ngươi là Hồng Vũ?"
"Vì saol"
Nguyệt Linh gào lên trong đau khổ tột cùng, giọng điệu thê lương, hai mắt đỏ như máu!
"Ta không muốn tin... Ta thà tin tưởng Hồng Vũ đã chết từ lâu, chết trong trận chiến hủy diệt Thiên Giới!"
Nguyệt Linh oán thán: "Hôm nay, ngươi nói cho ta, ngươi rốt cuộc có phải là Hồng Vũ hay không?"
Sắc mặt Hồng Vũ thay đổi, hồi lâu, hắn chậm rãi nói: 'Hồng Vũ đã chết."
Nguyệt Linh rơi nước mắt, nước mắt máu!
"Ngươi... Quả nhiên không phải Hồng Vũ!”
Nguyệt Linh cười thê lương, bà biết.
Bà biết chứ, bà tự lừa bản thân tám ngàn năm!
Bà tự gạt mình, Hồng Vũ chết rồi, chết ở trong tay người khác.
Hơn hai ngàn năm trước, Mạc Vấn Kiếm đến núi Vương Ốc, nói với bà, hắn nhìn thấy Hồng Vũ, được Hồng Vũ truyền dạy kiếm pháp. Nguyệt Linh cho rằng thần triều bị hủy diệt, hắn sẽ tìm đến mình.
Nhưng mà... Không có! Không đến tìm!
Hắm lừa mình, hắn chết rồi, hoặc là... Không muốn liên lụy mình?
Dù sao cũng là chuyện lớn, chuyện nguy hiểm.
Nhưng hôm nay, hắn đã xuất hiện nhiều ngày, nhưng vẫn luôn trốn tránh mình, thậm chí nhiều lân nhấn mạnh hắn không phải Hồng Vũ... Hồng Vũ chết thật rồi!
Thiên Cực sắp quéo tới nơi.
Để ta đi ra ngoài đi! Sắp điên hết rồi!
Nguyệt Linh tìm đạo lữ tám ngàn năm, hắn cho rằng Nguyệt Linh không biết gì cả, nhưng hiện tại, bà ấy có vẻ đã sớm biết Hồng Vũ là ai, là phân thân Địa Hoàng, điều này khiến lòng hắn phát lạnh.
Người đàn bà này... nhịn giỏi ghê!
Thần triều Địa Hoàng thành lập ba ngàn năm, bà ấy chưa từng hé răng một câu! Trước đó còn ra vẻ mọi người nghĩ oan cho Hồng Vũ rồi, bây giờ nghĩ lại, người đàn bà này có lẽ biết hết, bà ấy biết rõ mọi chuyện hơn ai hết.
Thiên Cực tiếp tục lùi về sau.
Nơi này không cách nào ở lại tiếp nữa, trước đó còn tưởng rằng Nguyệt Linh cũng giống hắn, thê thảm, đáng thương.
Bây giờ suy nghĩ một chút, người đàn bà này biết nhiều chuyện hơn hắn.
"Phụ hoàng..." Thiên Cực lại bắt đầu nhớ nhung cha mình.
Hắn nhớ những ngày tháng vô lo vô nghĩ khi cha mình còn sống. Không ai tính kế, ít nhất không ai dám tính kế hắn.
Còn bây giờ, đi bước nào, nơm nớp lo sợ bước ấy!
Ngay sau đó, Thiên Cực bỗng phá không mà chạy!
Hắn là người đầu tiên chạy trốn! Không ai đối phó hắn, nhưng hắn lại chạy. Chạy rất nhanh!
Không thể tiếp tục ở đây nữa.
Hắn bỏ chạy, mọi người ngây người, không ai đối phó ngươi, ngươi chạy cái gì? Có liên quan gì tới ngươi sao?
Bên này, Thiên Cực đã chạy, Nguyệt Linh nhìn Hồng Vũ, nở nụ cười thê lương, rồi quay đầu rời đi!
Càn Vương nhìn mọi người một chút, im lặng không lên tiếng, lão phu cũng nên đi thôi. Hắn xé rách hư không, biến mất trong chớp mắt.
Thiên Khôi Thánh Nhân nhìn trái nhìn phải, một đám người tính kế lẫn nhau, người thân cô thế cô như hắn cũng không nên ở đây nữa.
Thiên Khôi chạy!
Hai vương thấy bọn họ đều chạy, lúc này liếc mắt nhìn Hồng Vũ, thấy Hồng Vũ không mở miệng, hai người dừng lại một chút rôi nhanh chóng rời đi.
Không thể ở đây nữa!
Hiện trường bỗng quạnh quẽ hơn nhiều.
Tốn Vương và Cấn Vương cũng chạy chung với Càn Vương, không biết có phải đã ẩn thân vào hư không hay không.
Khôn Vương, Hồng Vũ, Ma Đế, Lê Chử, Đấu Thiên và phân thân Phong, Chú Thần Sứ, Trấn Hải Sứ, và phe nhân loại. Giờ khắc này, hiện trường chỉ còn bấy nhiêu người.
Phương Bình liếm môi một cái, rục rà rục rịch. Phe mình đông thế?
Ma Đế có thể tính là phe mình, tuy Chú Thần Sứ chỉ là phân thân, nhưng Phong cũng không phải chỉ là một phân thân thôi sao?
Có thể nhân cơ hội tiêu diệt mấy người không?
Hắn còn đang suy nghĩ, giọng của Trấn Thiên Vương đã vang lên trong đầu: "Đừng tính kế nữa! Thế cuộc hiện tại phức tạp, những tên kia đã rời đi e là đều nấp trong bóng tối! Nếu bây giờ khai chiến, nói không chừng còn có lợi cho người khác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận