Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1112

Phương Bình nghe xong, như rơi vào sương mù, hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Hiệu trưởng, ngài trực tiếp nói thẳng là được rồi, ngài muốn thi thể của thành chủ thành Sắc Vi phải không?"
Ngô Khuê Sơn không tiện mở miệng, nhưng vẫn gật đầu nói: "Cấp chín và tuyệt đỉnh còn sống cũng có thể cho người khác xem con đường của mình, nhưng bình thường, các cường giả sẽ không làm như vậy, trừ phi đối mặt với nguy cơ mất mạng.
Mặt khác, làm như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh bản nguyên..."
"Sức mạnh bản nguyên?"
Phương Bình hơi nghi hoặc một chút, danh từ mới, chưa nghe bao giờ.
Ngô Khuê Sơn hình như đang trầm tư xem nên giải thích như thế nào, một lát sau mới nói: "Thực ra, đó chính là một loại tri thức và nhận thức dự trữ về võ đạo của võ giả cấp chín, ta cũng mới biết gần đây thôi.
Ngươi cũng biết người thành Trấn Tinh vẫn luôn nghĩ cách đưa di thể của Dương gia lão tổ về, thực ra, chính là muốn kế thừa bản nguyên võ đạo này.
Sức mạnh bản nguyên... Ừm, ngươi có thể xem đây là một con đường võ đạo hoàn chỉnh của võ giả từ lúc yếu đuối đến lúc mạnh mẽ. Xem xem con đường đó, người đó đã đi như thế nào.
Nhưng loại hình phát triển này... có thể nói là một loại chia cắt chứ không phải sao chép..."
Phương Bình lắc lắc đầu một lát, nói: "Ý ngài là, người cho người khác xem quá trình phát triển võ đạo sẽ mất đi kiến thức dự trữ này?"
"Đúng."
Ngô Khuê Sơn gật gù, cũng thở phào nhẹ nhõm, ngươi có thể nghe hiểu là tốt rồi.
Tu luyện đến trình độ này, có vài thứ rất khó miêu tả bằng lời.
"Cho nên, thành chủ thành Sắc Vi có loại kiến thức võ đạo dự trữ này, nếu như bị ngài dùng, ông ta xem như là một tập tài liệu trống rồi?"
"Khụ khụ khụ... Có thể hiểu như vậy."
"Vậy sau khi xong, thi thể thành chủ thành Sắc Vi không còn nữa hả?"
"Vẫn còn, nhưng chỉ còn cái xác, nhìn bên ngoài vẫn hoàn chỉnh lành lặn, không thiếu gì..."
Nói xong, Ngô Khuê Sơn lại bổ sung: "Đương nhiên, có thể sẽ xuất hiện một ít biến cố, ví như hạch tim hạch não vỡ nát. Nói chung, qua lần quan sát này, thi thể thành chủ thành Sắc Vi cũng sẽ như hài cốt của Thiết Mộc vậy."
Bây giờ, thi thể còn hoàn chỉnh, vô cùng hiếm thấy. Nhưng nếu chỉ còn lại cái xác hài cốt như Thiết Mộc thì chẳng đáng tiền rồi.
Khi Phương Bình đem hài cốt Thiết Mộc để đổi với chính phủ, đám người Ngô Khuê Sơn không có ý kiến gì, có thể thấy, hài cốt của Thiết Mộc không có nhiều tác dụng lắm.
Phương Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Khi xem xong con đường phát triển võ đạo bản nguyên, ngài có thể đột phá lên cấp chín sao?"
"Nào có đơn giản như vậy, con đường võ đạo của thành chủ thành Sắc Vi cũng không phải con đường của ta, chỉ có thể nói, sau khi xem xong, ta sẽ có nhận thức rõ hơn về con đường cấp chín, chứ không mơ hồ không biết phương hướng như bây giờ, hiểu chưa?"
"Đã hiểu."
Phương Bình gật đầu, có nhận thức thực ra cũng là có phương hướng.
Cho ngươi một phương hướng, ít nhất ngươi sẽ biết chạy đi đâu, chứ không phải như hiện tại, Ngô Khuê Sơn hoàn toàn không biết nên đi hướng nào. Để chính ông tìm tòi, có lẽ sẽ phải chờ rất lâu.
Con đường của thành chủ thành Sắc Vi tuy không phải con đường của ông, nhưng võ đạo thực ra là trăm sông đổ về một biển, đều vì trở nên mạnh mẽ, võ đạo vốn truy cầu sức mạnh tăng cường không ngừng chứ không phải những cái khác.
Nghĩ đến đây, Phương Bình cũng không nhiều lời, lấy giấy bút mang theo bên người, bắt đầu viết viết.
Ngô Khuê Sơn cười khổ, bên cạnh, mấy vị Tông sư Ma Võ cũng lắc đầu không ngớt. Thằng nhóc này thôi đừng luyện võ nữa, về mở công ty cho vay nặng lãi đi.
Không lâu sau, Phương Bình đưa giấy bút cho ông, mở miệng nói: "Hiệu trưởng, yêu cầu không cao, 50 tỷ! Thêm vào nợ trước là chẵn 100 tỷ, đại khái đồng giá với thần binh của ngài, như vậy, ngài ít ra vẫn còn tư bản để trả nợ."
Phương Bình tính toán rõ ràng, 100 tỷ, thần binh cấp chín đại khái cũng là cái giá này, đương nhiên, thần binh cấp chín cũng có giá cao giá thấp.
Nhưng thần binh do người khác luyện chế không hẳn phù hợp cho tất cả mọi người, nên chỉ có giá như vậy thôi.
Lão Ngô vẫn có tư bản để trả nợ!
Sau đó lấy thần binh gán nợ là vừa đủ trả nợ.
Ngô Khuê Sơn lén lút như trộm, nhìn trước nhìn sau một lần, thấy hình như không có ai khác gần đây, vội vàng nhận giấy bút, loạt xoạt ký tên.
Phương Bình hài lòng thu hồi giấy nợ, cười ha hả nói: "Hiệu trưởng, thi thể của Sắc Vi Vương là của ngài... à không, bản nguyên võ đạo là của ngài, còn lại là của ta, ngài nhớ sớm ngày trả tiền nha."
Ngô Khuê Sơn dở khóc dở cười, bên cạnh, lão Lý hấp tấp nói: "Đi, chúng ta cùng đi xem, ta thật không biết con đường cấp chín đi như thế nào... Nhưng mà ta là vạn đạo hợp nhất, con đường ta đi chính là một lực phá vạn pháp, không biết có khác biệt gì lớn hay không?"
Con đường cấp chín, Ngô Khuê Sơn không có phương hướng.
Lão Lý thì có!
Không, nên nói rằng, con đường vạn đạo hợp nhất chỉ có một đường, đó là tu thân, dốc hết sức mở đường.
Cho nên thi thể Sắc Vi Vương và con đường bản nguyên không có tác dụng gì lớn với ông. Lão Lý cũng không nghĩ đến chuyện này, lần này ông đến vì thần binh là chính.
...
Đoàn người mang theo thi thể Sắc Vi Vương đến khu nghỉ ngơi.
Tại trung tâm quảng trường nhỏ, hai vị tuyệt đỉnh đã đợi ở đó rồi.
Nhìn thấy Ngô Khuê Sơn và mọi người đến, hai vị tuyệt đỉnh cũng không nói nhiều, chờ mấy người Ngô Khuê Sơn chào hỏi một tiếng, Trương Đào mở miệng nói: "Vậy bắt đầu đi, nhưng ngươi nên đi con đường của mình, đừng bị ảnh hưởng quá nặng.
Hiệu trưởng Ngô, tuyệt đối đừng đi lên con đường của người khác, một khi sa ngã, ngươi không phải hắn, không nói đến chuyện có thể đi được con đường này hay không, dù có thể, ngươi cũng chỉ là cấp chín gà yếu chứ không hề mạnh mẽ."
Lời này thích hợp với bất cứ cấp chín nào.
Trước kia, người thành Trấn Tinh và vùng cấm tranh cướp di hài tuyệt đỉnh, dù có thể đoạt được, nếu đi lên con đường của Dương gia lão tổ, cũng là con đường võ đạo của người khác, dù có trở thành tuyệt đỉnh cũng là người yếu.
Đương nhiên, tuyệt đỉnh dù có yếu thì cũng là tuyệt đỉnh, vẫn mạnh hơn cấp chín nhiều.
Ngô Khuê Sơn hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu.
Lý Chấn và Trương Đào cũng không nói nhiều, hai người bắt đầu đánh vào thi thể thành chủ thành Sắc Vi, Phương Bình nhìn một hồi, hình như cũng không có gì khác thường.
Nhưng rất nhanh, thành chủ thành Sắc Vi như sống lại, mang lại cho Phương Bình cảm giác hắn là một người sống.
Phương Bình kinh dị, con đường phát triển võ đạo của cấp chín sẽ rất đồ sộ sao?
Sự thực chứng minh, Phương Bình nghĩ quá nhiều rồi.
Thi thể thành chủ thành Sắc Vi hiện lên hào quang nhàn nhạt, nhưng không quá dễ thấy. Lúc này, Ngô Khuê Sơn dùng lực lượng tinh thần, tiếp xúc với thi thể.
Phương Bình thấy thế cũng bắt chước thả ra lực lượng tinh thần... Nhưng lực lượng tinh thần vừa mới được thả ra, Lý Chấn đã liếc mắt nhìn hắn một cái!
Chỉ liếc mắt một cái, Phương Bình sợ hãi! Lực lượng tinh thần của hắn trực tiếp bị ép trở về rồi!
Đúng, bị ép trở lại, giống như chưa từng phóng thích lực lượng tinh thần vậy.
Lý Chấn không lên tiếng, Trương Đào tiếp tục đánh vào thi thể Sắc Vi Vương, vừa cười nhạt nói: "Đừng phá, ngươi có thể hiểu loại trình chiếu con đường võ đạo này là hàng dùng một lần, ngươi mà cắt đi một ít, hiệu trưởng ngươi sẽ không được xem hoàn chỉnh."
"Ồ."
Phương Bình lập tức gật đầu, hóa ra là như vậy.
Chẳng trách lần này không mời nhiều vị cấp tám đến xem con đường võ đạo cấp chín, không ngờ là loại chỉ cho một người xem một lần.
Nhưng Phương Bình nhanh chóng hoàn hồn, sắc mặt biến thành màu đen!
Lão Trương... lại nghe trộm bọn họ nói chuyện!
Vị này có phải là rảnh quá hay không?
Chia cắt, sao chép là từ ngữ mà Ngô Khuê Sơn vừa dùng, Trương Đào dùng cùng một cách ví von với Ngô Khuê Sơn để giải thích, có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Phương Bình đen mặt cạn lời, chưa thấy vị tuyệt đỉnh nào nhạt như ông này.
Không, hình như hắn cũng chỉ mới gặp có hai vị cường giả tuyệt đỉnh này thôi, hơn nữa đều mới biết không lâu, có lẽ tuyệt đỉnh đều nhạt như thế.
Dù sao người ta cũng ở trên cao, quá cô đơn, rảnh quá không có gì làm, phải tìm chút niềm vui cũng là chuyện bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận