Toàn Cầu Cao Võ

Chương 839: Còn Nhớ Trước Kia Không?

Suy đoán của Ma Võ, người khác không biết, Ngô Xuyên vốn được biết, nhưng hắn ở trong địa quật không ra ngoài, nên không nhận được tin tức.
Lúc này, nhìn thấy trong cơ thể Vương Kim Dương chảy ra vật chất bất diệt, Ngô Xuyên nhìn Vương Kim Dương một lúc rồi lại nghiêng đầu nhìn Phương Bình.
Đột nhiên Ngô Xuyên vỗ vào đầu mình!
Ông đây có phải đi sai chỗ rồi không?
Hay là mình đang nằm mơ?
Hai tên cấp năm… Hai tên này thật sự là cấp năm sao?
Hai tên này là cấp tám hay cấp năm đây?
Hắn còn đang suy nghĩ cái này, Phương Bình đột nhiên ôm chặt lấy Vương Kim Dương, vẻ mặt ham muốn nói: "Vương ca, tỏa ra thêm chút, cho ta xin một chút đi, huyết nhục của ta không sinh sôi được, ta không muốn làm bộ xương khô, ngươi cho ta ăn ké nhiều chút!"
"Vương ca, đừng keo kiệt mà, ngươi tích lũy mấy ngàn năm, nhất định rất nhiều, cho ta hưởng ké chút đi!"
Phương Bình cứ ôm chặt lấy người Vương Kim Dương với mong muốn ăn ké vật chất bất diệt, khiến đám người đứng nhìn phải trợn mắt há mồm.
Đậu xanh đậu đỏ, ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì không?
Lúc này mọi người đều nghi ngờ nhân sinh rồi.
Tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay đã lật đổ tam quan của mọi người.
Kim cốt, lực lượng thiên địa bạo phát, vật chất bất diệt xuất hiện… cộng thêm lúc này có một bộ xương khô màu vàng đang ăn ké vật chất bất diệt của người khác, mấy vị Tông sư đểu nhìn đến trợn mắt há miệng.
Rốt cuộc, Phương Bình vẫn ké được một chút vật chất bất diệt.
Đáng tiếc không nhiều, rất ít!
Lúc này, trên xương cốt Phương Bình bao phủ một lớp huyết sắc, nhìn rất kỳ lạ.
Mà vết thương của Vương Kim Dương vết thương cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
Cái lỗ thủng to trước ngược đã được tu bổ hơn nửa, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, vật chất bất diệt rất nhanh biến mất.
Đến nhanh mà biến mất cũng nhanh.
Phương Bình để ý quan sát nhưng không thấy những vật chất bất diệt này từ đâu mà có.
Ngô Xuyên đứng bên cạnh, nhíu mày, hồi lâu mới trầm mặc nói: "Phong bế trong cửa tam tiêu! Thật thú vị!"
Cửa tam tiêu, hư hư thực thực.
Nói nó thực sự tồn tại, nhưng trên thực tế là không.
Nói nó không tồn tại, thực ra trong cửa tam tiêu ẩn chứa rất nhiều bí mật, ví dụ như năng lượng, ví dụ như khí huyết, đến đỉnh cấp sáu đều sẽ cảm nhận được, trong ba cửa tam tiêu đóng kín ẩn chứa rất nhiều năng lượng và khí huyết.
Nó vốn có trong cơ thể con người sao?
Hay là tu luyện nhiều năm, mới tích lũy ra?
Những điều này, trước mắt không thể nào đi chứng minh.
Ngô Xuyên là võ giả cấp chín, đương nhiên cũng có vật chất bất diệt, nhưng vật chất bất diệt của hắn không tồn tại ở trong cửa tam tiêu, mà được tích lũy trong cơ thể.
Trong cơ thể Vương Kim Dương, không hề có loại vật chất này.
Ngô Xuyên nhìn lướt qua Phương Bình, Phương Bình… hình như biết được một vài chuyện.
Lúc này, thực ra Ngô Xuyên cũng đoán được một vài điều.
Người thế nào mới có vật chất bất diệt?
Cấp tám và từ cấp tám trở lên!
Bất diệt… Bất diệt… Cách gọi này không phải bây giờ mới có, mà đã có từ xa xưa.
Cộng thêm một vài truyền thuyết, Ngô Xuyên tự nhiên liên tưởng đến rất nhiều điều.
Không chỉ Ngô Xuyên, những người khác cũng đều rơi vào trầm mặc.
Trận chiến này mặc dù chỉ là trận chiến của mấy võ giả trung cấp, nhưng tiết lộ rất nhiều thứ.
Rất nhanh, Vương Kim Dương mở mắt, nhìn vết thương của mình được khôi phục hơn nửa, hắn không lên tiếng, chỉ hơi trầm tư, sau đó đẩy Phương Bình đang ôm chặt lấy hắn ra, những lời tên vừa nói, thực ra hắn cũng nghe thấy.
Đẩy Phương Bình ra, Vương Kim Dương nhìn Phương Bình một lúc, đột nhiên nói: "Của ngươi đâu?"
"Cái gì?"
"Vật chất bất diệt của ngươi đi đâu rồi?"
Phương Bình không nói gì, ta lấy đâu ra cái thứ này!
Lão Vương rõ ràng là muốn bẻ lái sang hắn!
Vương Kim Dương vừa nói như vậy, những người khác liền nhìn về phía Phương Bình, sắc mặt Ngô Xuyên biến ảo một hồi, rồi hừ một tiếng.
Người nào đó chắc là cũng có chứ!
Kết quả là không dùng của bản thân, mà đi ăn ké của người khác, không biết xấu hổ sao?
Thứ này vô cùng quý báu đấy.
Sớm biết như vậy, vừa nãy mình không nên lãng phí, mặc dù tiêu hao không nhiều, nhưng nếu không tu luyện ba đến năm tháng, đừng mơ mà bổ sung trở lại.
Phương Bình hơi bực bội, ta nói ta không có, các ngươi có tin không?
Được thôi, hắn cảm thấy những người này có lẽ sẽ không tin đâu.
Phương Bình không xoắn xuýt điều này nữa, hắn đang định mở miệng, phía trên hang động liền truyền đến tiếng bước chân.
Ngô Xuyên sớm đã phát hiện ra, nhưng không quan tâm, tùy tiện nói: "Một người cấp ba, hai người phi võ giả, có lẽ là người vùng gần đây..."
Phương Bình nhướng mày, tiếp đó không nói lời nào, đạp không bay lên, từ trong hang động bay ra.
Những người khác thấy thế cũng muốn rời đi, ngay sau đó, Phương Bình đột nhiên bay trở lại, chạy tới thi thể cách đó không xa lục lọi một lát, đột nhiên nhíu mày không thôi, chửi mắng trong miệng khiến mọi người không biết hắn đang nói gì.
Mắng vài câu, Phương Bình quay lại nhìn đám người nói: "Mấy vị Tông sư, có thể cho ta mượn một bộ quần áo không?"
Mấy vị Tông sư đưa mắt nhìn nhau, mọi người đều mặc có một bộ quần áo trên người, cho ngươi mượn thì bọn ta mặc cái gì?
"Trên đó là người nhà ta, bây giờ ta như thế này đi ra gặp họ, sẽ dọa bọn họ."
Tư lệnh Bạch bên cạnh nghe vậy, suy nghĩ một chút, cởi áo khoác quân trang bên ngoài ra, trong mấy người bọn họ, chỉ có hắn mặc nhiều hơn chút.
Phương Bình cầm lấy áo khoác, vội vàng nói cảm ơn, nhanh chóng mặc lên, che đi hai cánh tay khiến người ta sợ hãi.
Nhìn dưới chân lởm chởm huyết nhục từng mảng lớn, Phương Bình lại nhìn về phía mấy vị Tông sư.
Mấy người không nói gì, cởi áo còn được, còn cởi quần cho ngươi, ngươi muốn chúng ta cởi truồng gặp người khác sao?
Phương Bình nhìn Ngô Xuyên một chút, cười gượng nói: "Học trưởng Ngô Xuyên, bộ quần áo võ đạo của ngài không tệ... Cho ta mượn che chút nhé? "
Ngô Xuyên bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, vẫn cởi bộ quần áo võ đạo của mình ra.
Phương Bình vội vàng cầm lấy, quấn lên chân, thở dài nói: "Sau này nếu như cứ thế này thì thật sự không thể ra đường gặp người khác rồi, hy vọng chính phủ có thể cho ta một ít năng lượng tinh hoa, khôi phục huyết nhục. Lần này, người của hai công ty lớn đáng quá vô cùng!"
"Ngươi nói cái gì?"
Sắc mặt Ngô Xuyên lập tức biến đổi!
Sắc mặt của mấy vị Tông sư khác cũng đều thay đổi.
Phương Bình buồn bã nói: "Ta đoán, ta chỉ đoán vậy thôi, nhưng… xác suất là người của hai công ty lớn không thấp. Tuy nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của bản thân ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm tới hai công ty lớn để hỏi rõ!
Nếu như tìm ra chứng cứ quả thực là bọn họ sai khiến, vậy cho dù tất cả mọi người phản đối, thì Phương Bình ta cũng phải báo mối thù này!
Vì muốn tiêu diệt ta mà đám người đó quả thật mất trí hết rồi!"
Vương Kim Dương đứng bên cạnh, ánh mắt chợt lóe lên, nhưng không lên tiếng.
Phương Bình cố ý nói là người của hai công ty lớn, e là có ý đồ.
Chuyện này, hai công ty lớn có thể đứng ra thanh minh, những người khác có lẽ cũng khó mà tin chuyện này do hai công ty lớn gây ra.
Nhưng nhớ đến trước khi trút hơi thở cuối cùng, người đàn ông trung niên đã tiết lộ tên của hai vị cường giả… Vương Kim Dương khẽ thở dài trong lòng, nếu bị chứng minh có quan hệ đến chuyện này, e là hai công ty lớn xui xẻo rồi.
Phương Bình chưa chắc đã muốn thế nào, nhưng nghĩ đến hàng loạt hành động Phương Bình làm ở Ma Võ, có một số chuyện, có chuyện để nói rồi.
Vương Kim Dương không nói gì, sắc mặt Ngô Xuyên vô cùng khó coi, trầm giọng nói: "Phương Bình, không được ăn nói lung tung, mặc dù lần này ngươi bị tập kích, là người bị hại, nhưng trước khi chưa được điều tra rõ, ngươi tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng!"
Đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ!
Một khi bị truyền ra ngoài, thì phiền phức rất lớn.
Hai công ty lớn liên quan đến rất nhiều thứ, một khi chuyện này bị truyền ra, nói bọn họ không quan tâm đến tính mạng của người dân, tập kích tiêu diệt võ giả thiên kiêu Ma Võ và Nam Võ, có lẽ khiến toàn bộ võ đại vùng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận