Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3105: Rời Đi (3)

Chương 3105: Rời Đi (3)Chương 3105: Rời Đi (3)
Một hướng khác, trên ngôi sao lớn tối om, ánh mắt ông lão cũng lóe sáng, thản nhiên nói: "Kỷ... là ngươi ra tay sao?"
"Ngươi đúng là giỏi tính toán!"
Ông lão cảm thán, cũng rơi vào trầm tư, mới vừa tiến vào trong đó là Thương Miêu sao? Thương Miêu rời đi như thế nào? Nó làm sao đi vào?
Còn nữa, cảm ứng cuối cùng đó, là... chân huyết? Hay là tơ máu?
Phân thân bản nguyên của ông lão đã nát, khoảng cách quá xa, không cách nào cảm ứng rõ ràng, lúc này không chắc đó là chân huyết hay là tơ máu.
"Phát hiện rồi sao?"
Ông lão thì thào một tiếng, trước đó, chỗ dao động là do Thương Miêu tạo nên sao? Thương Miêu đã phát hiện cái gì?
Mang theo nghỉ hoặc, ông lão cũng không tiếp tục quan tâm nữa, nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
"Nhưng... cũng không sao!" Ông lão khẽ cười một tiếng.
Cánh cửa khí huyết, nhất định phải tu bổ lại vết nứt trên cửa. Có điều bây giờ, e là cũng khó mà phá vỡ lần nữa.
"Thú vị... nơi này mà cũng có thể xông vào..."
"E là lần này hạt giống kia bị phát hiện rồi..." Ông lão lại mở mắt, Thương Miêu hình như đã rời khỏi thế giới này, như vậy, có lẽ hạt giống kia sẽ bị phát hiện.
Về chuyện bị Kỷ nhận ra, ông lão cũng không quan tâm, Kỷ là người thông minh, cho dù phát hiện cái gì, cũng sẽ không nói nhiều.
Ông lão cũng không ngờ tới, nơi này, Hoàng Giả tiến vào, cũng khó mà thoát thân, hôm nay lại bị người xông vào, còn để đối phương chạy mất.
Nơi này, dù Thương Miêu có thể đến lần đầu, e là cũng không tới được lần hai.
Ông lão im lặng, tiếp tục nhắm mắt tu dưỡng. ...
Giết hạt giống kia?
Không có tác dụng.
Phát hiện rồi thì làm sao? Nhân tộc và Long Biến, lại nên xử lý như thế nào?
Trấn Thiên Vương bỗng nhiên mở miệng nói: "Còn kém chút nữa... không ngờ vẫn chưa đến lúc phá cửa thứ ba, được rồi, lần này không phá, quay về chờ cơ hội khác."
Mà bên trong bát trọng thiên, Trấn Thiên Vương lại có động tĩnh, lúc này, cánh cửa giả thứ ba cũng đã hiện ra trong hư không, nhưng cách ông rất xa, hơi hư ảo.
Ngay khi bốn phương tám hướng, hơi dị động.
Nhân Hoàng và ông lão đều không có động tĩnh nữa.
Dứt lời, Trấn Thiên Vương phủi mông đứng lên, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cười nói: "Mọi người trở về đi, không có trò hay xem đâu, không phá được cửa, dọa các ngươi một chút thôi, đi đi!"
Dứt lời, ông định đi thật.
Tam Giới kinh động vì ngươi, ngươi gióng trống khua chiêng muốn phá cửa thứ ba, kết quả đến lúc này, ngươi quay đầu muốn về nhà, làm vậy coi được?
Ngươi có ý gì? Lúc này, bốn phương tám hướng, các cường giả đều sắp nghiến nát răng.
Trấn Thiên Vương không quan tâm, cười nói: "Còn thất thần làm gì? Đi đi, ai vê nhà nấy! Ta còn chưa đến gần cửa thứ ba, bây giờ không phá được, cảm giác trước đó là sai, các ngươi không đi, vậy ta đi trước!"
Nói xong, ông muốn đi quay về.
Khôn Vương lạnh lùng nói: "Lý Trấn, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
"Cái gì muốn làm cái gì?" Trấn Thiên Vương vô tội nói: 'Ông đây tưởng là có thể phá cửa, hiện tại phát hiện không có hy vọng, nên không phá nữa, sao nào? Chẳng lẽ như vậy cũng không được? Hồng Khôn ngươi quản trời quản đất, còn có thể quản ta phá hay không phá cửa?
Ngươi có năng lực, thì tự mà phá cửa đi!
Ta lại không bảo các ngươi đến quan sát, ngươi không mời mà tới, liên quan gì đến ta?"
Trấn Thiên Vương cười nhạo một tiếng, nghiền ngẫm nói: "Hay là hai ta giao đấu thử xem, ta giết ngươi rồi, có lẽ có thể mượn cơ hội phá cánh cửa thứ bai"
Hồng Khôn hừ một tiếng, cũng không nói gì, trực tiếp phá vỡ bát trọng thiên, rời khỏi nơi này.
Không có cách nào giao lưu bình thường với lão lưu manh Trấn Thiên Vương này. Tên này nhất định có mục đích, rốt cuộc là bởi vì cái gì, trước mắt còn không dễ phán đoán. Nhưng thực lực Trấn Thiên Vương đúng là kinh khủng, sắp phá cửa thứ ba.
"Giải tán!" Trấn Thiên Vương cười một tiếng, cũng xé rách không gian, trực tiếp biến mất.
Giống như người vừa mới oanh oanh liệt liệt muốn phá cửa không phải là ông ấy. ...
Ngay khi Trấn Thiên Vương rời đi, ở Long Biến Thiên, cánh cửa khí huyết mà Vương Kim Dương mở ra bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng ầm vang.
Phương Bình bị thương rất nặng lập tức xông ra.
Lập tức dung hợp với cơ thể, sau đó nhanh chóng ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu tự chữa trị.
Lão Trương vừa định nói chuyện, thấy cảnh này, lập tức im lặng, vẻ mặt lại vui mừng, đi ra rồi!
Đồ khốn này, còn kéo dài thêm nữa thì chắc toi đời mất.
Ngay sau đó, Thương Miêu vọt ra, nhập vào cơ thể nó, mở mắt một cái, lão Trương còn chưa hỏi gì, Thương Miêu đã bắt đầu đổi tư thế, nằm ngáy o o, mệt mỏi.
Cuối cùng mới là Vương Kim Dương, vừa xuất hiện, cũng dung hợp và cơ thể, nhưng hơi mất khống chế sức mạnh, nên cũng vội vàng bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Mà cửa khí huyết của hắn, vang lên âm một tiếng, trực tiếp khép lại.
"Cuối cùng đã trở về rồi!" Trương Đào thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm.
Đồ khốn Phương Bình này, lần này đã dọa ông sợ hết hồn.
Bản nguyên bị vây, nếu cường địch ở cạnh, ông ít nhiều còn có thể giúp được một chút, cho dù không địch lại, cũng có thể tham chiến. Nhưng chuyện liên quan đến bản nguyên, ông chẳng có cách nào.
Người khác còn đỡ, chứ hình chiếu của Phương Bình đã biến mất trong đại đạo của ông từ lâu, hiện tại, ông không có cách kết nối với bao nhiêu của Phương Bình.
Đúng vào lúc này, Phương Bình khí huyết phun trào, xương cốt kêu lên răng rắc.
Lão Trương nhíu mày, lúc này, Trấn Thiên Vương và Chú Thần Sứ tới.
Trấn Thiên Vương nhìn thấy Phương Bình khí huyết phun trào, lại nhìn Vương Kim Dương, hơi nhíu mày, lấy làm lạ nói: "Tên nhóc này lại nuốt rất nhiều lực lượng khí huyết phía sau cửa sao?"
Cảm giác Phương Bình đã ăn thật nhiều lực lượng khí huyết! Ông vừa nói xong, Chú Thần Sứ bỗng một tay chộp về phía Phương Bình, lão Trương vừa định ra tay cản, Chú Thần Sứ đã chộp được một sợi tơ máu nhàn nhạt, sức mạnh màu máu trong tay ông hình thành một sợi tơ.
Chú Thần Sứ cẩn thận cảm ứng một phen, sắc mặt thay đổi.
"Làm sao thế?" Trấn Thiên Vương nhìn về phía Chú Thần Sứ, khó hiểu hỏi.
"Ngươi tự xem xeml"
Chú Thần Sứ ném sợi tơ màu máu qua, Trấn Thiên Vương nhận vào tay, xem xét một hồi, sau đó cũng nhíu mày, do dự nói: "Hình như hơi giống Tiên Nguyên Huyết."
"Đúng thết"
Trong tay Chú Thần Sứ xuất hiện một giọt máu giống như ngọc thạch, sáng óng ánh, là lần Tiên Nguyên Huyết mà ông lấy được từ Hoàng Giả.
Lúc này, Chú Thần Sứ trầm giọng nói: "Cảm giác chất lượng còn cao hơn Tiên Nguyên Huyết một chút."
"Hả?"
"Không thể nào!"
Trấn Thiên Vương cũng cầm lấy, cẩn thận so sánh một lúc, thực lực ông cực mạnh, hiện tại có thể mơ hồ phán đoán được một chút, trâm giọng nói: "Có cảm giác này, thế nhưng..."
Thấy lão Trương và Long Biến có vẻ nghi ngờ, Trấn Thiên Vương suy nghĩ một chút nói: "Lực lượng khí huyết, là lực lượng căn bản, lực lượng khí huyết ở những thời kỳ khác nhau, chất lượng sẽ khác nhau, các ngươi biết điều này chứ?”
Hai người gật đầu.
Khí huyết của võ giả cấp một và võ giả cấp 3 cao kỳ có chênh lệch rất lớn. Cấp 3 và cấp 7 thì càng chênh lệch lớn hơn. Khí huyết của võ giả cấp 7 và võ giả tuyệt đỉnh chênh lệch nhau một lần biến chất.
Trấn Thiên Vương mở miệng nói: 'Lực lượng khí huyết lần lượt biến chất, có thể biến chất rất nhiều lần, rốt cuộc có thể biến chất bao nhiêu lần, không ai biết. Giống như Phương Bình, cấp 9 biến chất một lần, tuyệt đỉnh biến chất một lần..."
"Nhân loại chúng ta, bình thường coi khí huyết cấp 9 là lực lượng khí huyết cơ sở, dù sao cấp 9 chính là một ranh giới, phân chia giữa bước vào bản nguyên và không bước vào bản nguyên."
"Phương Bình biến chất hai lần, 1 cal lực lượng khí huyết của hắn bằng 4 cal lực lượng khí huyết của cấp 9, đủ để thấy chênh lệch lớn như thế nào."
Lão Trương bất đắc dĩ nói: "Nếu hắn không biến chất hai lần, hắn cũng không to gan như vậy, chuyện gì cũng dám làm!"
Đại đạo của Phương Bình không dài, tu luyện võ đạo cũng không lâu. Nhưng thực lực của hắn rất mạnh, cái này có liên quan đến chuyện khí huyết hắn biến chất vài lần.
Lý Trường Sinh cũng thế, từng biến chất hai lần.
Trong hoàn cảnh bình thường, cho dù đến Thiên Vương, thật ra cũng biến chất một lần khi ở tuyệt đỉnh mà thôi.
Mà lúc này, Trấn Thiên Vương cười nói: "Khí huyết biến chất, sau một lần biến chất, chúng ta có thể gọi là khí huyết tuyệt đỉnh."
"Sau hai lần biến chất, có thể gọi là khí huyết ngọc cốt."
"Bởi vì bình thường, muốn rèn ngọc cốt, thì đó gân như là một lần biến chất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận