Toàn Cầu Cao Võ

Chương 190: Hai trận chiến hai người chết

Phương Bình lại nói: "Đương nhiên, coi như từng bị đánh, tôi cũng có thể lý giải, nhưng dù sao tôi và Vương Kim Dương không phải một người.
Coi như anh ấy từng chỉ bảo tôi võ đạo, nhưng cũng không cần coi tôi là vật thay thế chứ?
Anh Trần chắc không chuẩn bị tổn thương tôi thật chứ?"
Trần Quốc Long tiếp tục giữ yên lặng.
Phương Bình không chút hoang mang nói: "Thật là, tôi vẫn luôn là người văn minh, đối với võ đạo cũng chỉ hiểu biết lơ mơ, ngay cả đỡ cũng không đỡ được mấy cái, vẫn là sinh viên ngoan ngoãn.
Nếu các anh muốn đánh tôi một trận để xả giận thì tôi nhận.
Nhưng có thể đừng đánh mặt không?
Còn nữa, cũng đừng để tôi bị thương quá nặng, tôi sợ không đủ tiền mua thuốc."
Trần Quốc Long nhíu mày, mọi người dưới đài cũng hơi không vừa lòng, Lữ Phượng Nhu hơi không kiên nhẫn nói: "Đánh thì đánh đi, không đánh thì nhận thua, sao nói nhảm nhiều như vậy!"
Phương Bình cũng không để ý, cười ha hả: "Vậy bây giờ tôi có thể nhận thua không?"
"Hả"
Rốt cuộc Trần Quốc Long có phản ứng, ánh mắt sắc bén: "Cậu muốn nhận thua?"
"Đương nhiên, anh là đỉnh cấp một, tôi mới đột phá cấp một, hiện tại thuốc cũng lấy được rồi, nhận thua không sao chứ?"
Dưới đài Chu Nghiên cũng không ngừng nhíu mày, thản nhiên nói: "Đương nhiên có thể nhận thua, nhưng cậu nghĩ cho kỹ, chưa đấu đã sợ, không có lợi đối với võ đạo."
"Không sao, bọn họ là học trưởng, tôi là sinh viên mới, lại không biết bọn họ có thể mượn cớ đánh chết tôi hay không, nhận thua đương nhiên là lựa chọn tốt nhất."
Dưới đài Lưu Vĩnh Văn hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Phương Bình, cuối cùng cậu muốn nói cái gì!"
"Người này chính là học trưởng Lưu à?"
Phương Bình cười nói: "Thật ra tôi cũng không muốn thế nào, chỉ muốn hỏi một chút, các anh có chuẩn bị đánh chết tôi hay không?
Mọi người đều là người hiểu biết, nếu các anh có ý tưởng này, vậy cứ nói thẳng.
Như vậy... Tôi cũng có cái chuẩn bị..."
Lưu Vĩnh Văn lạnh lùng: "So tài trên võ đài, có lúc ngoài ý muốn, không ai muốn đánh chết ai, lúc trước Vương Kim Dương đến Ma Võ, cũng không muốn đánh chết ai, nhưng có lúc không thể nương tay, ai cũng không thể trách ai được!"
"Ý của học trưởng Lưu, tôi nghe đã hiểu."
Phương Bình khẽ gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Cứ như vậy đi, tôi cũng không còn gánh nặng gì trong lòng.
Thật, tôi thật sự hiền lành, từ nhỏ giết con gà cũng sợ hãi.
Vương Kim Dương đã sớm đã nói với tôi, võ đạo phải tranh, làm sao tranh?
Tôi không hiểu, tôi muốn yên ổn luyện võ học nghệ, tranh thủ nhiều tài nguyên một chút, đây không phải là tranh sao?
Đạo sư của tôi cũng nói lúc nên tranh phải tranh, phải sửa lại cái tính yếu như sên.
Tôi không cảm thấy tôi yếu như sên, tôi chỉ không quen lắm.
Tôi nghĩ, mọi người là bạn học, sinh viên mà thôi, cũng không có xung đột quá lớn, hoặc là nói tôi còn lần đầu tiên nhìn thấy mấy học trưởng.
n oán giữa các anh và Vương Kim Dương, không liên quan tới tôi mới đúng.
Nhưng bây giờ, nên tính là giận chó đánh mèo nhỉ?
Tôi đây cũng không trêu chọc ai không gây sự với ai..."
"Phương Bình, đủ rồi!"
Mọi người dưới đài đều không kiên nhẫn được nữa, tên này còn là võ giả sao? Sao lại nói nhảm nhiều như vậy?
Phương Bình thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Tôi không nói nhảm, tôi nói cho chính tôi nghe.
Tôi đây quá tiếc tính mạng!
Tiếc tính mạng đến mức cảm giác Hoàng Bân muốn tìm mình phiền phức, thì tìm hắn gây sự trước.
Tiếc tính mạng đến mức, mặc dù tôi chưa từng giết người, cũng không dám giết người, nhưng nếu có người thật muốn mạng của mình, vậy tôi chắc chắn phải phản kháng.
Phản kháng thế nào?
Đánh chết đối phương, đối phương đương nhiên sẽ không muốn tính mạng mình nữa.
Nhưng mọi người là sinh viên mà, đều là người trẻ tuổi, cũng không có ân oán gì, đang yên lành đi đánh chết người, đáng giá không?
Phương Bình không biết có đáng giá hay không, nhưng cậu cảm nhận được, ở trong mắt những người khác, sinh tử chỉ là chuyện đơn giản như vậy.
Đánh nhau vì thể diện cũng được, giận chó đánh mèo cũng được, Phương Bình cậu và Vương Kim Dương có quan hệ, không thể tìm Vương Kim Dương trả thù, vậy thì tìm cậu cũng được!
Trần Quốc Long có muốn đánh chết cậu hay không, cậu không biết, nhưng Lưu Vĩnh Văn muốn tìm người báo thù thay em trai của anh ta, đây là sự thật.
Bản thân Lưu Vĩnh Văn không thể ra sân, vậy thì người đại diện ra sân, có người đại diện Lưu Vĩnh Văn, cũng giống như Lưu Vĩnh Văn ra tay.
"Chà, thật không hiểu rõ các anh nghĩ như thế nào, võ giả đều điên cuồng như vậy sao? Một lời không hợp liền động thủ, luôn cảm thấy giống như vào bệnh viện tâm thần..."
"Đủ rồi!"
Trần Quốc Long đối diện hơi tức giận, trầm giọng nói: "Bây giờ cậu nhận thua, hay là tiếp tục!"
"Nhận thua, các anh thấy tôi dễ bắt nạt, sẽ còn tìm tôi gây sự.
Cho nên, không nhận thua được..."
Chu Nghiên không đợi cậu nói xong, vội nói: "Bắt đầu!"
"Vù!"
Vừa dứt lời, Phương Bình vừa mới còn nói linh tinh một hồi, đột nhiên dậm chân tiến lên!
Vừa ra tay, Phương Bình liền xuất chiêu Trạc Cước mạnh nhất!
Đùi phải nhanh chóng xuất kích, tiếng không khí "Vèo vèo".
Sắc mặt Trần Quốc Long không đổi, cánh tay trái giơ lên đỡ, nắm đấm tay phải, không lùi mà tiến về phía trước, quyền phải trực tiếp đánh vào cổ họng Phương Bình!
"Ầm!"
Đùi phải va vào cánh tay trái, sắc mặt Phương Bình như thường, toàn thân Trần Quốc Long run lên, cánh tay trái bỗng nhiên đẩy ra bên ngoài, đẩy chân phải Phương Bình ra.
"Hèn hạ!"
Trần Quốc Long khẽ quát một tiếng, vừa mới tiếp chiêu, cánh tay trái của anh ta đã máu thịt be bét!
Tôi cốt, là tôi xương cốt, dù độ bền bỉ làn da tăng lên, cũng tăng lên có hạn.
Chân Phương Bình không gì đó không đúng!
Chưa kịp nhìn kỹ, Phương Bình đã nhanh chóng rút chân về, hai tay ôm quyền, chân trái phát lực, bắn lên!
Giữa không trung, hai quyền Phương Bình hợp một, vung mạnh quyền nện xuống!
"Phù!"
Chỉ trong nháy mắt nhập vào trong máu thịt cánh tay phải Trần Quốc Long, Trần Quốc Long rống lên một tiếng, thân thể thẳng băng, cánh tay phải vung lên, chặn hai quyền của Phương Bình, cánh tay trái vung quyền đánh về lồng ngực Phương Bình!
Nửa người trên của Phương Bình xiêu vẹo về phía sau với tư thế kỳ dị, lúc này thung công đã phát huy đến cực hạn - con lật đật!
Thân thể nghiêng, Trần Quốc Long đánh hụt một quyền!
Quán tính khiến Trần Quốc Long hơi nghiêng về phía trước, Phương Bình không lên tiếng, thân thể vẫn nghiêng về phía sau, chân trái đột nhiên đá vào hạ bộ Trần Quốc Long!
"Khốn nạn!"
Khóe mắt Trần Quốc Long nứt ra, vội vàng lui lại!
Nhưng vì mất tiên cơ, lúc này cánh tay trái nghiêng về phía trước, cánh tay phải vừa mới vung mạnh đỡ quyền của Phương Bình, trong lúc nhất thời căn bản không kịp rút về phía sau!
Phương Bình ngoài miệng yếu đuối, ra tay lại không hề nể nang!
Không đợi Trần Quốc Long rời khỏi phạm vi công kích, chân trái nhanh chóng đá vào hạ bộ của anh ta.
Trần Quốc Long đã biết không kịp lui lại, hai chân chuẩn bị kẹp lấy chân Phương Bình, tay phải tạo thành hình chim ưng, muốn bắt lấy chân trái Phương Bình!
Một khi chân trái bị tay phải đã rèn luyện xong của anh ta nắm phải, giờ chết của Phương Bình cũng không xa!
Phương Bình vẫn không rên một tiếng, dường như không biết chân trái của mình cũng chưa rèn luyện, hoàn toàn không thể phá bỏ phòng ngự tay phải của Trần Quốc Long!
Ngay lúc chân trái sắp tới gần hạ bộ Trần Quốc Long, chân trái Phương Bình bỗng nhiên liên tục rơi xuống đất, mượn lực nhảy lên một cái, chân phải bay bổng lên, mũi chân thẳng đến huyệt Thái Dương của Trần Quốc Long!
"Hây!"
Trần Quốc Long sắp nứt cả tim gan, rống to một tiếng, vội vàng lui lại!
Anh ta vừa muốn cầm chân trái Phương Bình, nhưng lúc này hai tay đều nghiêng xuống, căn bản không kịp đón đỡ.
Giữ lúc anh ta muốn lui lại phía sau, Phương Bình vốn trầm mặc, cũng đột nhiên rống to một tiếng, đùi phải như cái bóng, khí huyết bộc phát toàn lực, trong nháy mắt đá trúng huyệt Thái Dương đối phương!
"Phập!"
Tiếng khí cụ sắc bén đâm vào, thấp không thể nghe thấy.
Dưới tác dụng của quán tính, Trần Quốc Long vẫn lui lại, Phương Bình đã rút chân về!
"Xì xì"
m thanh chất lỏng phun ra, tận đến khi Trần Quốc Long đã lui lại mấy bước, lúc này mới truyền đến.
"Xin lỗi, tôi thật sợ chết."
Phương Bình lui về phía sau mấy bước, khẽ nói, không ra tay nữa.
Lúc này, Trần Quốc Long đối diện, hai mắt trừng lớn, thần thái trong mắt dần dần tan đi.
Trên huyệt thái dương, máu thịt be bét, xuất hiện một lỗ thủng.
Bị Phương Bình đi giày hợp kim đá trúng huyệt Thái Dương, võ giả dưới cấp 3, gần như không thể sống sót.
"Ư..."
Có vẻ Trần Quốc Long còn muốn nói thêm cái gì, nhưng cuối cùng ngoại trừ âm thanh "Ư ư" vô nghĩa, không có gì truyền ra.
"Ầm!"
Thân thể rơi về phía sau, đập ầm ầm xuống võ đài, sân đấu võ hoàn toàn yên tĩnh.
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận