Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1615

Ngày đó, ra khỏi địa quật, có cường giả bi thương hát: "Năm ngoái hôm nay trong cửa này, hoa đào đỏ thắm vương mắt người..."
Phương Bình không khỏi khó chịu, thê lương khó tả.
Cũng lần đó, hắn mới cảm nhận được, rốt cuộc võ giả là cái gì?
Trách nhiệm!
Đại chiến nổ ra, các cường giả để kẻ yếu rút lui, để người trẻ tuổi rời đi trước, chiến đấu đến giây phút cuối cùng, chiến đấu đến khi trút hơi tàn.
Cũng bắt đầu từ lần đó, Phương Bình tiến bộ nhanh chóng. Chỉ trong thời gian ngắn đã tiến vào cấp tám.
Bây giờ, cố nhân đã qua đời, xuất hiện trên màn hình cũng không phải là bọn họ, nhưng vẫn khiến Phương Bình rơi vào trầm mặc.
Phòng chiếu phim, không chỉ mình Phương Bình, mà mấy người có mặt đều rơi vào trong yên lặng.
Không biết qua bao lâu, Tần Phượng Thanh bỗng cười nói: "Quay chẳng ra làm sao! Diễn viên đóng vai ta quá vô dụng! Mới cấp ba, mà sao còn không ngự không được, phải đạp không mà bay? Ta vô dụng như vậy sao?
Còn nữa, ông đây giết người đều là một đao giết chết, hắn thì sao, tên thư sinh này đang chơi đùa với người ta à, chém người khác mấy chục đao mà sao người ta không chết?"
Tần Phượng Thanh mắng một trận, cảm thấy vị diễn viên khá nổi tiếng này đang bôi nhọ hắn. Mới cấp ba, làm sao diễn được phong thái cường giả cấp sáu của hắn?
Nào có ai giết người như vậy!
Võ giả xuất đao thì phải nhanh chuẩn hung ác, hạ đao đoạt mạng, mỗi chiêu đều phải giết địch, thế mà đánh tới đánh lui mấy chục hiệp.
Hắn mắng một trận, lại giải thích: "Ngày đó ta cũng không hề thảm như vậy, còn bị người ta suýt chút nữa làm thịt, đúng là vớ vẩn! Ta mạnh mẽ xuyên suốt trận chiến, vẫn luôn giết người, giết đến tay cũng mềm nhũn, nào có chuyện như trên phim!
Còn nữa, đạo diễn này làm cái quỷ gì, ông đây bận giết người đến không mở nổi mắt, làm gì còn thời gian mà nói chuyện yêu đương. Thế mà còn tìm cho ta bạn gái, khi đại chiến, bạn gái còn sợ hãi rơi lệ... thật ngớ ngẩn.
Nếu cô gái này đã tham chiến, vậy chắc chắn cũng phải tập trung giết địch, cô ấy cũng không phải người ngu, làm sao lên chiến trường lại nhìn chằm chằm ta?
Cô ấy không sợ bị người ta chém chết sao? Cũng không sợ ảnh hưởng đến ta sao?
Nói tóm lại, kẻ quay bộ phim này chính là đồ đần, toàn nói lung tung."
Tần Phượng Thanh chê bộ phim tơi tả, Phương Bình và Đầu Sắt cũng chẳng buồn đáp lại. Không quay như thế thì có người xem sao? Từ đầu tới cuối, đều chỉ có chém giết...
Ngày đó, khi đại chiến, nào có ai có tâm tư quan sát nhiều như vậy, không tương tác lẫn nhau, chỉ cắm đầu chém giết, nếu quay ra một bộ phim như vậy, chắc chắn chẳng có mấy người xem.
Quay như thế này, mới có người mua vé xem chứ.
Lý Hàn Tùng bên cạnh trừng mắt nhìn, khinh bỉ nói: "Cũng không biết ngày đó ai bị người ta giết đến kêu cha gọi mẹ, để ta và lão Vương cứu mạng! Lẽ ra nên quay cảnh đó để người ta biết diện mạo ngươi, tiện nói thể nói cho mọi người, Tần Phượng Thanh ngươi không biết xấu hổ, cũng không biết đã kêu bao nhiêu lần 'Chủ nhân cứu mạng'."
Tần Phượng Thanh đen mặt. Tên khốn Đầu Sắt này, được, ta ghi nhớ mối thù này, cứ chờ đấy, ta sẽ khiến ngươi hối hận khi ngày nào cũng nhắc đến chuyện này.
Lý Hàn Tùng chẳng thèm quan tâm đến hắn, nói xong thì hỏi: "Sao lại không có bọn Giảo?"
Phương Bình cười nói: "Bình thường, không nên để cho mọi người cảm thấy yêu thú là phe chúng ta, nếu không thì phiền lắm. Yêu thú vốn hung tàn, hung ác!
Bây giờ, có một số người không suy nghĩ sâu xa, một khi nói đây được cải biên từ sự kiện có thật, lại cảm thấy yêu thú là phe mình, sau này thành võ giả rồi, xuống địa quật, mà vẫn cứ giữ suy nghĩ ấy thì ngươi nói xem sẽ có kết cục gì?"
"Chết."
Lý Hàn Tùng đã sáng tỏ, suýt nữa thì quên mất cái này. Nếu thật sự để lại ấn tượng cho mọi người, thì sau này gặp phải yêu tộc, những tên ngốc này lại tưởng có thể hợp tác… lúc đó, chờ chết đi!
Phương Bình không đề cập đến điều đó nữa mà nhìn về phía Lý Hàn Tùng, có chút hiếu kỳ nói: "Nói ra, ta cũng mới biết được cha mẹ ngươi đều còn sống... Xin lỗi nếu ta nói quá thẳng. Nhưng hình như ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến, Đầu Sắt, cha mẹ ngươi cũng là võ giả sao?"
Trong phim, cũng có bóng dáng mấy người Đầu Sắt và lão Vương.
Bao gồm, từ khi bọn họ rời gia đình, tìm kiếm con đường đột phá võ đạo, cuối cùng tham dự đại chiến, đều có một số lời bộc bạch.
Lý Hàn Tùng nhếch miệng cười nói: "Nói linh tinh, tất nhiên cha mẹ ta còn sống, nhưng võ giả đến cảnh giới này quá bận, nào có nhiều thời gian mà về nhà đoàn tụ với người nhà.
Cha ta là võ giả cấp bốn, thật ra là quân nhân, ở quân bộ Kinh Đô đảm nhiệm chức Đô thống. Mẹ ta là võ giả cấp ba... hiện cũng đã đến cấp bốn, nhưng không nhậm chức trong chính phủ mà tự mở công ty.
Ngươi cũng biết, phía địa quật Kinh Đô không có nhiều đại chiến, có đại chiến thì cũng là đại chiến cao cấp, cho nên phía cha ta có thể nói là khá an toàn."
Dứt lời, Lý Hàn Tùng nhìn Phương Bình nói: "Không phải người nhà ngươi ở ngay Ma Đô sao, ngươi cũng đã lâu không có trở về."
Phương Bình khẽ cười nói: "Ta không trở về, vì trong nhà ta còn có một đứa nhỏ chuyên chạy về, ta thấy nó thường xuyên về nhà, nên ta cũng không trở về, dù sao ta cũng rất bận. Ngươi nên dành thời gian về nhà nhiều hơn, cha mẹ ngươi đều là võ giả, nguy hiểm hơn."
Lý Hàn Tùng gật đầu, nhanh chóng cười nói: "Vẫn là lão Vương tốt, cả nhà đều ở bên nhau, nghe nói cha mẹ hắn và cha mẹ vợ hắn đều ở cùng một tầng..."
"Ha ha ha..."
Mấy người trong phòng chiếu phim bỗng bật cười lớn, Tần Phượng Thanh nhếch miệng cười nói: "Lão Vương mà nghe thấy có lẽ sẽ rất tức giận, đừng nói, cô vợ bé nhỏ của hắn vẫn rất quan tâm hắn... Không thấy trong phim sao?
'Sư huynh, đừng đi', 'Sư huynh, ta chờ ngươi' ...
Ha ha ha..."
Tần Phượng Thanh bật cười lớn, những phân đoạn về Vương Kim Dương trong Cuộc Chiến Báo Thù không nhiều.
Nhưng phim Diệt Thế, cũng chính là trận chiến Thiên Nam, lão Vương mới là nhân vật chính, ít nhất có thể nói như vậy.
Diệt Thế kể về một võ giả trẻ tuổi, vì giải cứu lão sư, vất vả tu luyện, xâm nhập vào phe địch, thập tử nhất sinh mới cứu được lão sư.
Vì vậy cảnh về lão Vương trong phim Diệt Thế khá nhiều, vậy nên cảnh liên quan đến vô vợ hứa gả từ bé của hắn cũng nhiều.
Mấy người Phương Bình cũng không khỏi bật cười, Tần Phượng Thanh lại nói: "Lần này công bố ra bên ngoài, chúng ta còn đỡ, dù mẹ ta không biết tình hình cụ thể của ta nhưng biết ta chắc chắn đã đi địa quật.
Phương Bình, ngược lại là ngươi, cha mẹ ngươi có biết..."
Phương Bình cười cười, lại khẽ thở dài: "Ngươi nghĩ cha mẹ đều là đồ đần sao? Có một số việc, thật ra họ đã sớm biết, chỉ là không nói thôi. Để ngươi cảm thấy bọn họ không biết, trên thực tế họ lại biết rõ. Công khai cũng tốt, ít nhất trong phim ảnh, ta là vô địch, không nguy hiểm như vậy."
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Được rồi, không thảo luận những thứ này nữa, mấy ngày nữa phối hợp chính thức tuyên truyền một chút là được."
Dứt lời, Phương Bình khẽ gõ bàn nói: "Lần này, sau khi tuyên truyền xong, ta chuẩn bị đi địa quật..."
"Ngươi muốn đi địa quật?" Lý Hàn Tùng cau mày nói: "Đi địa quật nào? Bây giờ tình hình của ngươi tương đối nguy hiểm..."
"Nguy hiểm hay không nguy hiểm đều như thế. Dù không có lệnh truy nã thì địa quật cũng vẫn muốn giết ta, không có gì khác. Ta không thể luôn ở lại mặt đất, nếu không thì tu luyện để làm gì?
Lần này tiến vào địa quật, đầu tiên, kiếm thêm ít lợi ích. Thứ hai... Ta muốn vào vùng cấm nhìn xem."
Mấy người biến sắc!
Tiến vào vùng cấm? Vùng cấm mới thật sự là nơi vô cùng nguy hiểm. Vùng cấm lớn như vậy, có trên trăm Chân Vương. Không giống ở ngoại vực, dù nguy hiểm nữa thì Chân Vương cũng không được nhập cảnh.
Cường giả cấp chín muốn giết Phương Bình cũng không dễ dàng như vậy, Phương Bình khá có bản lĩnh chạy trốn, cộng thêm chân có giày chiến cấp chín, cấp chín yếu gần như không có khả năng giết Phương Bình.
Người thực sự có thể uy hiếp Phương Bình chỉ có thể là cường giả bản nguyên. Mà ở ngoại vực, không có nhiều cường giả bản nguyên.
Như Ma Đô địa quật, dù thành chủ thành Thiên Môn và cây Thiên Môn mạnh, nhưng 11 năm trước, thành chủ thành Thiên Môn cũng chưa bước vào con đường bản nguyên, dù có cũng chỉ là mới đi được vài bước. Cỡ như hắn lúc đấy được xem là mạnh mẽ, vì hắn luôn giao chiến với võ giả nhân loại.
Còn về các thành chủ khác, chưa đến một nửa là cường giả lĩnh ngộ bản nguyên.
Ở ngoại vực, Phương Bình vẫn khá an toàn. Nhưng tiến vào vùng cấm, thì cường giả có mặt khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận