Toàn Cầu Cao Võ

Chương 697: Đã sớm nói anh yếu nhất rồi (3)

Tông sư thế mà… thế mà lại đánh lén!
Tần Phượng Thanh biết dù mình có nói ra chắc cũng chẳng ai tin. Trong mắt mọi người, Tông sư cao cao tại thượng, là vinh quang, là uy nghiêm không thể khinh nhờn.
Nếu nói một vị Tông sư đánh lén một võ giả cấp bốn như mình, quỷ mới tin. Thiệt thòi này, không chịu cũng phải chịu!
Tần Phượng Thanh cắm đầu ăn cơm, buồn không lên tiếng, Phương Bình ở bên cạnh hơi ngứa tay, sờ mó đầu cậu ta một hồi, chậc chậc lên tiếng: “Sức khống chế này trâu à nha! Sưng mà không mưng mủ, phân bố đều đặn to nhỏ vừa phải, quan trọng là còn không thể để anh tiêu sưng được, em bái phục!”
Sức khống chế thế này, nếu không phải Tông sư, đúng là khó mà làm được.
Võ giả cấp bốn, trên đầu sưng lên mấy cục rất dễ tiêu sưng, nhưng Tần Phượng Thanh lại không tiêu sưng, không phả không muốn, mà làm không được.
Sắc mặt Tần Phượng Thanh đen thui, hung hăng trừng Phương Bình, cắn răng nói: “Đừng tưởng tôi không biết, tám chín phần mười là cậu âm thầm hại tôi!”
Tuy rằng cậu ta không biết Phương Bình mách Trần Diệu Đình thế nào, nhưng bản năng nói cho cậu biết, chính là Phương Bình làm!
Phương Bình khẽ cười nói: "Bớt đi anh, em không phải loại người như vậy."
Thấy anh ta còn muốn phí lời, Phương Bình lập tức nói sang chuyện khác: “Anh bớt nói nhảm đi, lúc anh bị chôn dưới đất, Trần Hạo Nhiên đạp đầu anh đó, anh tìn cơ hội mà ăn vạ, đừng suốt ngày lang thang trong trường tìm ngược. Đề là cấp bốn cao kỳ, hiệu trưởng Trần lần này chắc chắn sẽ không nhúng tay.”
Đôi mắt Tần Phượng Thanh tức khắc sáng như tuyết, vội vàng nói: "Thật?"
"Thật."
"Rất tốt!" Tần Phượng Thanh cắn răng nghiến lợi nói: "Đạp đầu anh... Hơn nữa còn là..."
Quan trọng là cháu trai của Tông sư, lại con là cháu của Tông sư đã bắt nạt mình, con nhà giàu a!
Tên khốn Trần Hạo Nhiên, lần này không có 50 triệu, mình sẽ không tha cho hắn!
Tần Phượng Thanh làm nóng người, hoàn toàn quên chuyện Trần Diệu Đình. Tông sư không rớ vào được, đổi sang mục tiêu chọc được rồi tính.
Phương Bình không quan tâm anh ta nữa, vừa ăn cơm vừa nói: “Chính sách sắp ra rồi, trường danh tiếng đứng đầu sẽ giành được 35 tỷ tài chính cho năm tiếp theo, hạng nhì là 30 tỷ.”
Mọi người hơi run run, Phương Bình tiếp tục nói: “Mọi người đều hiểu rồi phải không? Năm ngoái, Ma Võ được nhận 26 tỷ tài chính, trước sau chênh lệch 9 tỷ!
9 tỷ là khái niệm gì?
Có thể nuôi được tất cả đạo sẹ hiện tại trong trường rồi!
Có thêm 9 tỷ, chúng ta có thể tăng mức hỗ trợ cho sinh viên, và tăng đãi ngộ tiền lương cho đạo sư.
Rất nhiều đạo sư của Ma Võ tiền lương hằng năm rất ít, đều vì tình cản với thầy hiệu trưởng cũ nên lúc này mới vẫn ở lại Ma Võ.
Nhưng chúng ta không phải thầy hiệu trưởng cũ, cũng không thể phung phí tình cảm của thầy ấy được.
Tăng phúc lợi đãi ngộ của các đạo sư một cách thích hợp, có lợi cho việc chiêu mộ nhân tâm của Ma Võ.
Từ khi thầy hiệu trưởng cũ qua đời, hiệu trưởng Ngô dù vẫn cố gắng muốn vực Ma Võ dậy, nhưng hiệu trưởng Ngô không có uy vọng lớn như lão hiệu trưởng, nhân tâm trong trường thật ra vẫn bị tản đi.
Lần này nếu giành được hạng nhất, được thêm gần 10 tỷ, có thể chu cấp thêm cho một số đạo sư, biết đâu chừng còn có thể xuất hiện mấy vị Tông sư.”
Tông sư đương nhiên không thể dùng tiền đập là lên.
Nhưng cường giả cấp sáu nhiều, xác suất trở thành Tông sư cũng lớn hơn chút.
Ma Võ bây giờ chỉ có ba vị cường giả Tông sư.
Kinh Võ... có năm vị!
Hơn nữa, sau khi lão hiệu trưởng tử trận, Ma Võ chỉ có một vị cường giả kim thân cấp tám, Kinh Võ trước đây cũng có một vị nhưng cách đây không lâu đã có một vị cường giả đỉnh cấp bảy đột phá cấp tám. Bây giờ, Kinh Võ có hai vị cường giả kim thân cấp tám, ba vị cường giả cấp bảy.
So sánh một chút, chênh lệch về sức mạnh cấp cao giữa Ma Võ và Kinh Võ không nhỏ.
Đương nhiên cũng chỉ đối với Kinh Võ mà thôi. Trường quân đội Đệ Nhất, cũng chỉ có 2 vị Tông sư, còn không phải chuyên trách, một trong hai thường trú tại Quân bộ.
Các trường võ đại khác hoặc trường quân đội, có trường có Tông sư, có trường không có.
Giống như bên Nam Giang có ba trường võ đại, chỉ có Nam Giang Võ Đại có Tông sư, hai trường còn lại chỉ chiêu sinh khoa võ, không có cường giả Tông sư toạ trấn.
99 trường võ đại và 3 trường quân đội rốt cuộc có bao nhiêu Tông sư, Phương Bình vẫn chưa thống kê qua.
Nhưng tính qua loa, đại khái khoảng chừng 60-70 người.
Tông sư của Hoa Quốc phân bố nhiều nhất là ở Bộ Giáo Dục, thêm vào một số Trưởng Phòng Giáo Dục ở các tỉnh thành, tính luôn cả Bộ Trưởng và Phó Bộ Trưởng Bộ Giáo Dục, Tông sư võ đại, e là có gần trăm người.
Về chiến lực cao cấp, có lẽ Bộ Giáo Dục mạnh nhất, nhưng võ đại và Bộ Giáo Dục mặc dù là quan hệ lệ thuộc, trên thực tế, võ đại mạnh mẽ như Ma Võ nhiều lúc chỉ nghe trung ương điều động, bao gồm việc bổ nhiệm lãnh đạo và hiệu trưởng trường học, nhiều khi là trường học tự quyết định.
Ma Võ muốn thật sự trở thành đệ nhất võ đại, Tông sư không thể ít hơn 5 người, như vậy mới đảm bảo được lực uy hiếp.
Trương Ngữ gật đầu nói: "Đúng thế, nhiều gần 10 tỷ tài chính, đây không phải chuyện nhỏ, Kinh Võ trước đây hằng năm nhận được khoảng 36 tỷ. Nếu lần này bọn họ xếp hạng hai sẽ ít đi 5 tỷ, cho nên Kinh Võ sẽ không dễ dàng chịu thua.”
Không như Ma Võ, dù đứng thứ hai thì cũng có thêm vài tỷ. Ma Võ hạng nhì, nhà trường cũng tiếp thu được, hơn nữa tâm tình đại khái cũng sẽ không tệ.
Nhưng một khi Kinh Võ hạng nhì, chỉ sợ là sẽ hỏng chuyện mất.
Tiền đầu tư ít đi vài tỷ!
Đây vẫn là một năm, nếu năm sau vẫn không cách nào đoạt lại hạng nhất thì vẫn sẽ còn tiếp tục thêm mấy năm nữa. Qua vài năm, bên đây ít thì bên kia nhiều, thế thì thật sự bị Ma Võ vượt mặt rồi.
Mà Ma Võ - Phương Bình... Lúc này mới đại học năm hai!
Năm nay không được hạng nhất, hai năm sau không có nhiều hy vọng lắm, bằng mọi giá, năm nay phải giành được hạng nhất, sau đó cầm tiền bồi dưỡng một số thiên tài mới được.
Điểm này, đám người Phương Bình đều hiểu, Kinh Võ tự nhiên cũng rõ ràng.
Tranh nhất - nhì có lẽ sẽ đặc biệt kịch liệt.
Riêng Nam Võ… không nói một mình Vương Kim Dương không có hy vọng lắm, dù có hy vọng giành hạng nhất, qua năm cũng không giữ được, trừ khi năm sau Vương Kim Dương vẫn tiếp tục có thể xưng bá đương đại.
Phương Bình cười nói: “Ý của em như vậy, mọi người đều hiểu, thực ra em không quá coi trọng Nam Võ, chỉ là muốn đánh một trận với Vương Kim Dương thôi, đối thủ chân chính của chúng ta vẫn là Kinh Võ."
"Vậy ý của cậu là..."
“Nếu ngày mai em không địch lại Vương Kim Dương, em sẽ tiêu hao chiến lực của anh ấy và nhận thua, giữ lực đánh với Kinh Võ. Sư huynh Trần nhất định phải đánh bại Vương Kim Dương, dù có bị thương cũng không hối tiếc!”
Phương Bình nói hết lại nói: “Em giữ lại đại chiêu để đánh Lý Hàn Tùng!”
Phương Bình yêu thích danh tiếng, nhưng danh tiếng cũng chỉ phục vụ cho lợi ích, cậu cũng không thực sự quan tâm tiếng tăm mình lớn hay nhỏ.
Nếu muốn đánh bại Vương Kim Dương, Phương Bình vững tin, sau khi mình rút đao, Vương Kim Dương nhất định không phải là đối thủ của cậu.
Nhưng đao này cậu muốn để dành cho Lý Hàn Tùng.
Một đao đáng giá 5 tỷ chênh lệch. Đao này không thể dùng với Vương Kim Dương để tác thành danh tiếng vô địch cấp bốn cá nhân của cậu được.
Danh hiệu võ giả cấp bốn vô địch không đáng giá này.
Nói xong, mọi người muốn nói lại thôi, lát sau, Trương Ngữ mới khẽ thở dài: “Bọn anh hiểu rồi, yên tâm, dù cậu có nhận thua, bọn anh cũng sẽ không để Nam Võ có cơ hội thắng đâu!”
“Vậy thì tốt, đương nhiên, em nói là trường hợp đặc biệt. Nếu như Vương Kim Dương chỉ có trình độ như trước kia thì anh ấy không phải là đối thủ của em, chỉ là muốn mọi người chuẩn bị tâm lý trước mà thôi.”
Phương Bình cười một tiếng, cũng không tự nhận mình đánh không lại đối phương, chỉ là suốt thời gian qua phách lối càn rỡ, nếu bỗng nhiên thua, cậu sợ ngày mai mọi người không thể tiếp thu được hiện thực này. Tâm tình bất ổn sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Nói trước một tiếng, tốt xấu gì cũng để mọi người biết, dù cậu có thua cũng nằm trong kế hoạch của cậu.
Cứ như vậy, Nam Võ đừng hòng vượt qua Ma Võ.
Lúc này, Tần Phượng Thanh đang thả hồn tính kế bắt chẹt Trần Hạo Nhiên cũng hoàn hồn, liếc nhìn thanh đao bên hông Phương Bình, hiếu kỳ nói: "Đại chiêu của cậu là thanh đao này hả?"
"Làm gì, anh còn muốn trộm?"
"Cút đi, tôi là loại người như vậy sao?"
Tần Phượng Thanh xem thường, muốn trộm đao của cậu... Vậy cũng phải chờ tôi mạnh hơn cậu lại tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận