Toàn Cầu Cao Võ

Chương 893: Bị Bắt

"Đó là yêu thú?"
"Không, không, không… Cỡ lớn như vậy, không có một chút khí tức... Đây là yêu thú gì?"
Phương Bình chỉ là kinh sợ nhìn lướt qua, không dám nhìn kỹ, trốn ở trong đường hầm đã bị sụp xuống.
Nhưng quả thật hắn đã nhìn thấy một con yêu thú nằm sấp bên ngoài đường hầm bị sụp mà hắn đã đào trước đó! Không hề có hơi thở sự sống!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Bình mờ mịt, bên ngoài, thế nào lại có thêm một cái xác yêu thú nữa?
Thường thường, thể hình yêu thú có liên quan đến thực lực, hình thể con yêu thú này không nhỏ hơn con thú Vị Cẩu trước đó, chẳng phải nói...
"Cũng là cao cấp?"
"Chết rồi?"
Phương Bình lo sợ bất an, cẩn thận thăm dò, rất nhanh, Phương Bình đã khẳng định, quả thật chết rồi!
"Lại có thêm xác yêu thú cao cấp, hôm này là ngày gì thế này?"
"Là ai giết?"
"Đúng rồi… Con yêu thú trước đó rất giống Giảo, bên cạnh nó hình như có một yêu thú đi theo, lẽ nào là con yêu thú này?"
"Lẽ nào… Là Giảo giết nó?"
Phương Bình cảm thấy đầu óc mình hôm nay sắp nhũn ra rồi!
Con mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hôm nay bất ngờ liên tiếp xảy ra, hắn cũng sắp điên luôn rồi.
Đầu tiên là Vị Cẩu Lĩnh còn có một con yêu thú cấp tám, tiếp đó hình như là nhìn thấy Giảo cách xa mấy trăm dặm, tiếp đó nữa là, lại phát hiện yêu thú đi cùng Giảo chết rồi, Giảo đi đâu rồi?
Con yêu thú này là Giảo giết sao?
Nhưng trước đó, hai con này hình như là một phe, thế nào đột nhiên đánh nhau rồi?
"Cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ xài rồi!"
"Mình có nên đi ra hay không? Giảo đã đi chưa?"
Phương Bình đấu tranh tư tưởng, hiện tại hắn thật sự cảm thấy chuyến đi lần này mông lung như một trò đùa.
Một lát sau, Phương Bình cắn răng một cái, cái lợi ngay trước mắt, bản thân không tự lấy, có ngu hay không.
Muốn giết một con yêu thú cấp bảy, khó biết bao nhiêu, hiện tại hắn hiểu rất rõ, cho dù cường giả cấp tám cấp chín cũng chưa chắc có thể dễ dàng làm được.
Không phải không giết được, mà là khi giết được rồi, làm thế nào để giữ được cái xác hoàn chỉnh?
Làm sao không cho đối phương tự bạo?
Còn phải làm thế nào để không khiến cường giả mạnh hơn chú ý?
Những điều này đều rất khó.
Nghĩ đến điều này, Phương Bình cẩn thận chui ra khỏi đường hầm bị sụp.
Đợi đến khi nhìn thấy trước mắt là con yêu thú toàn thân chằng chịt vết thương, Phương Bình khẽ nhíu mày, hạch não và hạch tim còn không?
Còn có, con yêu thú này không nhỏ, không dễ mang đi.
Không gian chứa đồ, hiện tại rất khó mở rộng tiếp. Mấu chốt là không có tiền!
Đến bây giờ hệ thống vẫn chưa thanh toán điểm tài phú cho hắn, trước đó vì để mở rộng không gian, hắn đã tiêu hao 13 tỷ điểm tài phú, hiện tại còn chưa đến 4 tỷ.
Tiếp tục mở rộng, tiêu hết điểm tài phú cũng không thể mở rộng thêm 8 mét khối, không đủ chứa.
"Đáng tiếc, xem ra chỉ có thể lấy một vài thứ có tác dụng mang về thôi."
Phương Bình hơi nuối tiếc, cũng vô cùng cảnh giác. Hệ thống chưa tăng điểm tài phú cho hắn, vì sao lại như thế?
Chưa thoát khỏi nguy hiểm!
Hiện tại, phải hết sức cẩn thận mới được. Phương Bình khẽ hít vào một hơi, cẩn thận đi đến phía trước con yêu thú, nhìn xung quanh, lúc này, Vị Cẩu Lĩnh thật sự vô cùng yêu tĩnh, yên tĩnh đến mức dọa người.
"Mặc kệ, trước hết lấy hạch não và hạch tim rồi tính tiếp!"
Phương Bình cầm lấy cái xẻng đi lên phía trước, bắt đầu chuẩn bị tiến hành giải phẫu con yêu thú đã chết.
Kết quả vừa định động cái xẻng, sắc mặt Phương Bình nhăn nhó như nho khô!
Mẹ nó, vậy mà trở lại rồi!
Lúc này, Phương Bình nhìn về phía ánh kim đang bay nhanh như gió quay về bên này.
Phương Bình nào dám do dự, vội vàng chui xuống dưới đất, hắn cuống quýt, không phải đi rồi sao? Sao lại trở lại rồi?
Ngay khi Phương Bình chui xuống đất chưa được bao lâu, bóng dáng của Giảo hạ xuống.
Đôi mắt to nhìn xung quanh, tiếp đó, cái mũi của Giảo bắt đầu ngửi, phân biệt từng luồng khí tức lờn vờn xung quanh.
Cái tên đầu bếp đó, thực lực bình thường, chạy cũng không chạy được xa.
Có điều... không cảm ứng được cụ thể đối phương ở đâu, thực ra khiến Giảo có chút không ngờ.
Rất nhanh, Giảo ngửi đến đường hầm mà Phương Bình vừa chui ra, khí tức ở đây hình như đậm hơn một chút.
Giảo nện móng vuốt xuống, cả mặt đất đổ sụp.
Vị Cẩu Lĩnh vẫn như cũ yên tĩnh không tiếng động, mặt đất đổ sụp, lộ ra một vài đường hầm nhỏ dưới đất.
Giảo tiếp tục ngửi, vừa ngửi, vừa nện móng vuốt xuống đất, từng đường hầm sụp đổ.
Cách đó không xa, dưới chân núi, mặt Phương Bình đã xanh lại.
Nó muốn làm gì?
Là muốn đánh sập cả ngọn núi cũng phải tìm thấy mình sao?
Hắn làm nổ sụp thành Cự Liễu, cường giả thành Cự Liễu truy sát hắn, cũng không đến mức này chứ?
Hắn và Giảo rốt cuộc có thù oán hận gì, mà nó phải làm như vậy?
Nếu là bình thường, cho dù yêu thú giết người, nhưng chỉ cần ngươi không ăn trộm sào huyệt của nó, hoặc cướp đi bảo bối của nó, nếu thật sự không tìm được người, yêu thú cũng sẽ không cố ý truy sát.
Giống như mấy lần trước, hắn chạy rồi, Giảo cũng không truy sát, vì không cần thiết.
Nhưng hôm nay làm sao vậy?
Lẽ nào là vì mình chạy trốn hai lần, hoàn toàn đã chọc giận đến đối phương rồi sao? Phải giết mình bằng được sao?
Hay là do lần trước hắn dẫn dụ một tên cấp bảy vào địa bàn khiến Giảo khó chịu?
Mắt thấy đối phương dọc theo đường hầm dưới đất, từng chút một nện về phía trước, Phương Bình cảm thấy nếu cứ như vậy, bị bắt là điều chắc chắn, vậy thì toi rồi.
Lúc này, Phương Bình cũng bất chấp, tình hình ở Vị Cẩu Lĩnh không thích hợp cho lắm, quá yên tĩnh!
Ngay cả tiếng rống của yêu thú cũng không có, hình như cả ngọn núi lớn đều không có sự sống, cứ như vậy, hắn rất khó tránh bị truy sát.
Phương Bình cắn răng, cầm lấy xẻng, tiếp đào về phía trước. Hành động này gây ra tiếng động khá nhỏ, nhưng cũng không có cách nào khác.
Lúc này, Phương Bình đã dùng lá chắn bằng lực lượng tinh thần bao phủ xung quanh, âm thanh thực ra cũng không quá lớn, chưa chắc có thể truyền ra ngoài, sợ là sợ... Cho dù âm thanh có nhỏ nhưng vẫn cảm thấy sẽ bị Giảo phát giác ra được.
May mà đối phương vẫn đang nện xuống mặt đất, tiếng sụp đổ át đi tiếng động đào hầm.
Phương Bình nhanh chóng đào bới, đào được một lúc, lại đổi phương hướng khác, tiếp tục đào.
"Từ khi học đào đường hầm, hình như mình luôn làm chuyện này..."
Phương Bình thầm bi thương, nói không nên lời, thật sự trở thành chuyên gia đào hầm rồi.
Lần trước ở Nam Giang địa quật, là lần đầu tiên hắn đào hầm. Bây giờ, đào miết cũng thành thói quen rồi.
Hiện tại hắn thật sự có kinh nghiệm phong phú, hắn cũng biết ở đâu có mạch nước, ở đâu sẽ xuất hiện sụp đổ, về địa chất học Phương Bình cảm thấy hắn có lẽ miễn cưỡng làm chuyên gia gà mờ rồi.
"Trên mặt đất, nhận biết phương hướng kém, không có vật ký hiệu, rất dễ bị lạc đường. Nhưng ở dưới đất, mình lại cảm nhận phương hướng rất tốt, gặp quỷ rồi!"
Trong lòng Phương Bình không ngừng thở dốc, cũng cầu khấn Giảo đừng tiếp tục nữa.
Ngươi rảnh lắm hả?
Một con yêu thú cấp tám, cứ nhất định muốn gây khó dễ với mình làm gì? Có thời gian rảnh như vậy, thì đi chém giết yêu thú cấp tám đi!
Phương Bình bất mãn, Giảo cũng bất mãn.
Chạy đi đâu rồi?
Rõ ràng phát hiện người đang ở rất gần, mặt đất cũng sắp bị đánh sập, còn cứ như vậy nữa, một khi khiến cho cấm địa chú ý đến, lại phái thêm sứ giả, vậy thì không kịp rồi.
Nó phải nhanh chóng tìm thấy cái tên chạy trốn kia, bảo hắn dùng đoản kiếm chém mình mới được.
Giảo sốt ruột, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên dừng lại. Vừa dừng lại, phía xa xa, mặt đất khẽ chấn động, cũng nhanh chóng dừng lại.
Đôi mắt to của Giảo lộ ra tia chế giễu, quả nhiên ở gần đây.
Một giây tiếp theo, Giảo xuất hiện trên không ở chỗ đất rộng vừa nãy, nện một chưởng xuống!
Phía dưới, xuất hiện một cái hang nho nhỏ, không người!
Giảo hoàn toàn tức giận, lại không thấy nữa! Nó điên cuồng phá hủy một trận, xung quanh toàn bộ sụp xuống.
Giảo như nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên không còn phá hoại xung quanh nữa, trên cái sừng màu vàng của nó bỗng xuất hiện một chút lực lượng khí huyết mỏng như sợi tơ đang được tách ra ngoài.
Nó vẫn có chuẩn bị để đối phó với một tên đầu bếp thích chạy trốn.
Ngay sau đó, một sợi lực lượng khí huyết trôi nổi trong không trung.
Sợi lực lượng khí huyết này như có sức sống, nhảy múa trong không trung một lát, lại bắt đầu di chuyển về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận