Toàn Cầu Cao Võ

Chương 907: Địa Quật Là Nhà, Ta Không Rời Đi (3)

Dù đoán được là Phương Bình làm, hắn cảm thấy cũng bình thường.
Điều hắn lo lắng nhất là... liệu những yêu thú yêu thực kia có gây phiền phức cho nhân loại hay không?
Nếu tạo thành hậu quả như thế, vậy thì có chút phiền phức rồi.
"Mặc kệ, việc này ta cũng không nghĩ tới, đều là Giảo làm!"
Phương Bình đột nhiên cảm giác thấy mình cũng rất oan ức, việc này hắn luôn không muốn làm, đều là Giảo làm, hắn có thể làm gì.
"Đúng rồi, lần này trở lại, có phải mình cũng sẽ bị đánh đuổi?"
Phương Bình bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề! Lần này hắn trở lại thành Hy Vọng, thành Hy Vọng sẽ đuổi hắn đi sao?
Độ khả thi rất cao đó!
Liệu có nên giữ bí mật chuyện này, giả vờ như không biết?
Nhưng nếu bảo mật, công lao của mình cũng không còn.
Ngày hôm nay diệt được năm tên cao cấp, mấy trăm trung phẩm, mấy ngàn võ giả sơ cấp, phá huỷ hơn một nửa thành Thiên Môn, thúc đẩy song phương nội chiến...
Công lao lớn như vậy, cấp chín cũng không làm được đó!?
Giấu diếm thì xem như anh hùng vô danh.
Không giấu, vậy thì cứ chuẩn bị đuổi khỏi địa quật là vừa, cường giả thành Hy Vọng e là sẽ hận không thể đập bẹp hắn.
"Mình còn định ở lại đây một khoảng thời gian mà..."
Phương Bình thở dài trong lòng, ta mới đi vào có một ngày mà!
Hiện tại, trời còn chưa sáng.
Từ hôm qua đi vào đến bây giờ, còn chưa đến 24 tiếng, nếu bây giờ bị đuổi đi thì mất mặt lắm.
"Đều là do tên khốn Tần Phượng Thanh, cho tình báo vớ vẩn!"
Phương Bình tiện tay đổ lỗi hết cho Tần Phượng Thanh, nếu không phải do tình báo của hắn không chính xác, thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Chắc sẽ không bị cấm cửa nhỉ?
Phương Bình hơi sợ, vậy sau này mình phải đi đâu đào mỏ đây?

Cùng lúc đó, trên đường từ Giảo Vương Lâm về thành Hy Vọng, Tần Phượng Thanh chửi mát, thấp giọng mắng: "Chỉ có 5 thanh binh khí vớ vẩn, đều là do tên khốn Phương Bình, chắc chắn hắn đã nuốt sạch mấy thứ ngon của Giảo rồi!"
Đào mỏ nửa ngày, chỉ đào được mấy thanh binh khí rách nát.
Ba thanh tương đương với vũ khí hợp kim cấp C, một thanh cấp D, duy nhất một cái xem được thì chỉ là cấp B! Tần Phượng Thanh đều tức giận đến mức muốn nổ tung!
Lúc Giảo chạy trốn, khí tức truyền đến, suýt nữa là hắn đã tè ra quần. Phải chịu đựng nguy hiểm lớn như vậy, kết quả thu hoạch lại rất ít, hắn có thể hài lòng mới là lạ.
"Phương Bình chắc sẽ không bỏ mạng ở thành Thiên Môn nhỉ?"
"Phần khoáng của ta còn chưa chia của đây này!"
"Tên kia có thể tìm tới nơi chôn khoáng không?"
"Ta có nên đến gần Vị Cẩu Lĩnh xem thử không, chắc có thể tìm được chỗ giấu đồ của hắn?"
Từng dòng suy nghĩ bay lên trong đầu Tần Phượng Thanh, hắn không thật sự muốn về thành Hy Vọng lắm.
Trở lại… e là mình cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.
Tần Phượng Thanh cũng cảm thấy oan ức, việc này đều là do Phương Bình và Giảo làm, hắn cái gì cũng không làm.
Rõ ràng đã nói là sẽ giết yêu thú cấp bảy, kết quả lại là cấp tám, cấp tám còn chưa đủ, sau đó còn dính đến cấp chín, cấp chín còn chưa đủ...
Cuối cùng còn dính tới nhiều cấp chín như vậy!
Nếu tiếp tục náo loạn, chẳng lẽ sẽ có càng nhiều cường giả mạnh hơn xuất hiện?
"Sẽ không bị đưa vào danh sách đen đó chứ? Nam Giang địa quật không vào được, nếu Ma Đô địa quật cũng không vào được... Mình phải làm sao bây giờ?"
Tần Phượng Thanh u sầu ủ dột, đó còn không phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, nếu bị cấm vào toàn bộ địa quật, sau này hắn phải làm sao đây?
Vào giờ phút này, Tần Phượng Thanh và Phương Bình đều rất bi thương, sợ bị đưa vào danh sách đen, bị cấm vào địa quật. Nếu đổi thành một võ giả trung cấp khác, không cho hắn vào địa quật, ngoài miệng không nói, trong lòng đại khái cũng vui sướng hài lòng.
Rất nhiều võ giả trung cấp, hàng năm đều là bất đắc dĩ, có nhiệm vụ cưỡng chế, mới phải vào địa quật.
Đối với rất nhiều người mà nói, đi vào địa quật chính là cửu tử nhất sinh. Còn chuyện bị cẩm cửa thì, không cho đi vào thì... Trăm năm qua, Hoa Quốc còn chưa từng xảy ra chuyện như vậy, trừ phi là tà giáo.
...
Cuộc chiến giữa các cấp chín kết thúc, cũng không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.
Hai vị Thú Vương chạy trốn, Cự Ngạc cũng mang theo Giảo chạy về Bách Thú Lâm, Sư Tử lại lao thẳng đến sa mạc Vạn Nghĩ ở phía tây!
Cấm địa cũng nên cảnh giác rồi!
Thủ hộ bộ tộc có lẽ đã triệt để phản bội chúng nó!
Cường giả địa quật cũng không còn đáng giá tin tưởng hợp tác nữa.
Những cường giả cấp chín này toàn lực lên đường, không bao lâu sau, Bách Thú Lâm uy thế lay trời, từng luồng uy thế cấp chín bay lên, bao gồm cả yêu thực cấp bảy cấp tám, cũng nghiêm nghị gào thét, tiếng gào rung trời!
Phương xa, trong tòa thành gần Bách Thú Lâm nhất, hai luồng uy thế cấp chín như ánh nến trong gió, bị áp chế lại co ro thành một góc.
Phía Tây, sa mạc Vạn Nghĩ cũng bùng nổ ra từng đợt năng lượng như thủy triều. Từng tiếng gào chói tai sắc bén, rung động toàn bộ địa quật.
Khu vực trung ương, Ngự Hải sơn, cũng có tiếng thú gào lên, bắt đầu đáp lại.
Vào giờ phút này, ngay cả Cấm Kỵ Hải rộng lớn yên tĩnh, dường như cũng bắt đầu có yêu tộc gào thét trả lời.
Thành Yêu Mộc, mấy vị cường giả vùng cấm mới vừa ngồi xuống nói chuyện không lâu, đã cảm nhận được những động tĩnh này, sắc mặt trung niên dẫn đầu cấp chín khó coi vô cùng, nhanh chóng sai người đến vùng cấm báo lại tin tức!
Việc này, hắn không xử lý nổi.
Vực Nam Thất, mấy đại cấm địa, bao gồm cả Ngự Hải sơn và Cấm Kỵ Hải, có gần 30 vị Vương cảnh yêu tộc!
Nếu không thể cản được lửa giận của những yêu tộc này, vực Nam Thất có lẽ sẽ phát sinh bạo động cực lớn.

Ngày hôm nay, Ma Đô địa quật rung chuyển bất an.
Uy thế cấp chín vẫn rung chuyển trời đất, không hề thu lại.
Các thành đều đang chấn nhiếp, cảnh giác, và... lo lắng!
Ngay cả thành Yêu Quỳ đã khai chiến với thành Hy Vọng, cũng nhanh chóng rút về ngoài thành.
Bên phía thành Hy Vọng, võ giả ngoài thành cũng đã nhanh chóng rút về.
Vào giờ phút này, dù cường giả cấp bảy ở bên ngoài hành động cũng nguy hiểm không gì sánh được. Chỉ cần hơi bất cẩn một chút, sẽ trở thành mồi lửa dẫn chiến ngay.

Thành Hy Vọng.
Cửa Bắc.
Đêm này, thành Hy Vọng chưa chợp mắt.
Lúc này, trên tường thành cửa Bắc thành Hy Vọng, tụ tập mười bảy mười tám vị cường giả cao cấp.
Ba vị cấp chín, năm, sáu vị cấp tám, cấp bảy cũng có gần mười người.
Ma Đô địa quật náo loạn, một số cường giả gần đó cũng bắt đầu đến cứu viện.
Trên tường thành, Nam Vân Nguyệt vừa chạy đến không lâu, mặc dù là nữ, sắc mặt lại lạnh lùng, kiên nghị, liếc nhìn thành Thiên Môn, Nam Vân Nguyệt khàn khàn nói: "Chuẩn bị sẵn sàng rút lui!"
Trương Vệ Vũ hơi nhíu mày, sau đó gật đầu nói: "Quân đội và võ giả trung cấp đều đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi!”
Đến lúc này, lúc nào cũng có thể bạo phát đại chiến.
Dù đối phương không nhằm vào thành Hy Vọng, nhưng thành Thiên Môn quá gần nơi này, nếu cấp chín quá nhiều, một khi nổ ra đại chiến, thành Hy Vọng rất khó tránh thoát.
Cường giả cao cấp còn may, một khi trung cấp bị dư âm lan đến, nhất định sẽ tử thương vô số.
Hứa Mạc Phụ đi theo sau lưng, sắc mặt nghiêm túc, gật gật đầu, xoay người dặn dò phó tướng.
Vào giờ phút này, nơi đây đã không còn là chiến trường của bọn họ.
Nếu cấp chín thực sự đánh nhau, ngay cả Hứa Mạc Phụ cũng không có tư cách tham dự, hắn chỉ có thể đàng hoàng dẫn người rút đi.
Mấy vị cấp chín đang thấp giọng thương nghị, Ngô Khuê Sơn lại nhìn chằm chằm Hoàng Cảnh.
Này, thần binh của lão tử đâu rồi?
Phương Bình và Tần Phượng Thanh đâu?
Đại chiến cấp chín sắp bùng nổ mà hai tên này đi đâu rồi?
Còn có, liên hệ giữa thần binh và mình biến mất rồi!
Thần binh đâu!????
Hoàng Cảnh không biến sắc, hoặc nên nói sắc mặt hiện tại đã cứng ngắc, cũng không thèm nhìn Ngô Khuê Sơn.
Là hiệu trưởng Ma Võ, Ma Đô địa quật xảy ra chuyện lớn như vậy, dù Ngô Khuê Sơn đang bế quan thì cũng phải chạy tới, không chỉ có hắn, Lưu Phá Lỗ cũng đến.
Sau khi Ngô Khuê Sơn đến, Hoàng Cảnh không nói gì.
Ngô Khuê Sơn sắp tức giận muốn chết.
Hắn vừa đến, cũng cảm giác thấy có gì không ổn, hắn không cảm ứng được thần binh của mình, có nghĩa là thần binh không ở trên người Hoàng Cảnh.
Loại thần binh này được chủ nhân nuôi dưỡng nhiều năm, có tâm linh tương thông.
Lúc Ngô Khuê Sơn chưa xuống địa quật, hắn đúng là không thể cảm ứng được, nhưng bây giờ Hoàng Cảnh đứng ngay bên người, không thể không cảm ứng được.
Giờ khắc này, mấy vị cấp chín còn ở bên cạnh, Ngô Khuê Sơn không tiện mở miệng hỏi. Nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả.
Rốt cuộc Hoàng Cảnh và Phương Bình đã làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận