Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1353

Không quan tâm đến Phương Bình nữa, Ngô Khuê Sơn nhìn quanh một vòng, lúc này, trên đài chỉ có một mình ông, các Tông sư còn lại đều ở phía dưới.
Nhìn một vòng, nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi kia, nhìn những đạo sư đang kích động, nhất thời, Ngô Khuê Sơn im lặng thật lâu không nói gì.
Phía dưới, Phương Bình thấy Ngô Khuê Sơn không nói gì, hắn quát lên: "Hôm nay xuất chinh, có 913 Ma Võ đạo sư nhận lời xuất chiến, Lưu hiệu trưởng đã sớm xuống địa quật, có mặt 912 người, mọi người đã đến đông đủ!"
Cách đó không xa, Trần Vân Hi thấy thế, cô cũng cất cao giọng: "Có 4220 Ma Võ học viên nhận lời xuất chiến, có mặt 4220 ngời, mọi người đã đến đông đủ!"
Kế đó, Đỗ Hồng lên tiếng: "Đoàn chỉ đạo quân đội, 98 người nhận lời xuất chiến, có mặt 98 người, mọi người đã đến đông đủ!"
Ngô Khuê Sơn hoàn hồn, đại quân hơn 5000 người!
Trừ 120 đạo sư ở lại trường và khoảng chừng 1000 võ giả cấp một, Ma Võ gần như dốc hết toàn bộ lực lượng!
Đại chiến quy mô lớn như vậy, Quân bộ cũng không phát động bao nhiêu lần.
Võ giả vốn cũng không thích động viên trước trận chiến.
Ngô Khuê Sơn cx không nói thêm gì, một lát sau, ông đột nhiên giơ cao tay phải, quát lớn: "Ma Võ tất thắng!"
"Ma Võ tất thắng!"
"..."
Tiếng gào thét rung trời!
"Xuất phát!"
Hét lớn một tiếng, Ngô Khuê Sơn tiến thẳng đến khu Nam, lần này, đi đến đường nối xuống địa quật ở Ma Võ.
Dưới đài... Phương Bình thấy vậy, cũng phất tay dẫn đội đuổi theo, vừa đi, vừa tiếc nuối hỏi Đường Phong đi phía trước hắn: "Sao hiệu trưởng không nghe theo ý kiến của ta?"
Đường Phong không để ý tới hắn. Những người khác cũng không để ý tới hắn. Không gì ngoài chuyện Phương Bình lên cơn, mọi người dứt khoát không thèm để ý đến hắn.
Hắn kiến nghị với Ngô Khuê Sơn, đừng đi đường nối ở trong trường, đại quân xuất hành, đi đường nối cảm giác không đủ oanh liệt.
Theo ý kiến của Phương Bình... Các Tông sư Ma Võ dắt tay nhau, bạo phát lực lượng tinh thần, dẫn theo mấy ngàn người ngự không thẳng đến đường nối ở quân doanh Ma Đô, để cho tất cả mọi người ở Ma Đô biết Ma Võ mạnh mẽ đến mức nào!
Kết quả, vừa nghe xong kiến nghị... Không ai thèm để ý đến hắn.
Đồ điên!
Có dư sức lãng phí lực lượng tinh thần, không bằng giết nhiều kẻ địch thêm một chút.
Bọn họ cảm thấy Phương Bình điên, Phương Bình cảm thấy nên làm như vậy, lúc này, không ai để ý tới mình, Phương Bình tiếc nuối: "Võ giả mà, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội như vậy đâu. Cơ hội hiếm có, nên kích động nhân tâm, khiến người người hưng phấn, ngưỡng mộ các kiểu chứ. Hiệu trưởng căn bản không biết cổ vũ sĩ khí gì cả.
Mấy ngàn người ngự không, cảnh tượng hoành tráng như vậy, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thỏa mãn. Hiệu trưởng thật không hiểu lòng người..."
Lữ Phượng Nhu nhịn không được, khẽ quát: "Câm miệng!"
Đội ngũ mấy ngàn người hiện đang nghe Phương Bình nói nhảm, hắn cực kỳ gây mất trật tự.
Phương Bình nhún vai, sau đó bỗng nhiên cười nói: "Xuất chinh đừng bi thương, nghiêm túc như vậy, võ giả cũng đâu phải con nít, cần căng thẳng cũng đã căng thẳng rồi, bây giờ cần thả lỏng tâm tình một chút!"
Dứt lời, Phương Bình nhìn Tần Phượng Thanh hô lớn: "Lão Tần, hát một bài nâng cao sĩ khí nào!"
Tần Phượng Thanh cũng không chậm chạp, hắn lớn tiếng hát:
"Chúng ta xuống chém đầu người, yo yo, chém đầu người!
Chúng ta xuống đào mỏ khoáng, yeah, đào mỏ khoáng!
Hôm nay thật vui, thật là vui!
Ha ha, sắp giàu to, sắp có tiền tiêu..."
"..."
Toàn bộ đội ngũ khựng lại trong chốc lát.
Bóng lưng đi đầu của Ngô Khuê Sơn hơi cứng lại!
Đậu mớ, bây giờ ta muốn trảm đầu tế cờ thì có được không?
Phía sau, nhóm người Trần Chấn Hoa đang nhìn bọn họ rời đi, nghe tiếng hát cũng ngẩn người ra.
Mới vừa rồi, mọi người còn hơi căng thẳng, sắc mặt nghiêm túc... Hiện tại, mọi người đều chỉ muốn ra tay diệt khẩu một người, nói không chừng, cũng có hiệu quả tế cờ, tăng sĩ khí.
Không khí căng thẳng nghiêm túc biến mất, trong đội ngũ, có người nín cười đến mức mặt mũi đỏ ửng.
Tần Phượng Thanh vẫn còn đang hát, dù không ai đáp lời. Thậm chí, thân là người sai khiến đầu têu ra chuyện này, hắn cũng chỉ đưa ra yêu cầu rồi im lặng như tờ.
Chuyện mất mặt như vậy, hắn sẽ không làm. Nhưng cho người mặt dày như lão Tần đứng ra xua tan không khí nặng nề thì vẫn được.
Có một số học viên vốn đang căng thẳng, mà căng thẳng dễ gây ra sai lầm, Phương Bình đã nhìn thấy nhiều người bước đi cứng ngắc như robot, lúc này không cần phải khiến tinh thần mọi người căng thẳng nữa.
...
Cũng trong lúc đó.
Bên ngoài trường, một nhóm cường giả đứng ngoài không vào, chỉ nhìn nhóm người Ma Võ rời đi.
Tổng đốc Ma Đô đứng đầu nhóm người, lẩm bẩm: "Mong rằng họ thắng ngay trận đầu! Mong võ đạo Ma Võ không bao giờ ngừng! Ma Võ tất thắng! Hoa Quốc tất thắng! Nhân loại tất thắng!"
"Tất thắng!"
Một nhóm cường giả Tông sư mạnh mẽ quát khẽ!
Nếu thắng trận này, kẻ địch lâu năm mạnh mẽ của Ma Đô bị hủy diệt, có thể uy hiếp tứ phương. Liệu trong 13 thành của Ma Đô, còn ai dám đứng ra chiến?
Bên ngoài nhóm cường giả này còn có một nhóm người khác nữa.
Vợ chồng Phương Danh Vinh, Phương Viên, và rất nhiều người nhà của đạo sư, học viên Ma Võ... Rất nhiều người đến tiễn người nhà của mình.
Bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ không biết vì sao phải đi chiến đấu, chiến đấu vì ai? Nhưng bọn họ biết, thân nhân của mình phải ra chiến trường!
Mấy ngày nay, dù Ma Võ không hề truyền ra bất cứ tin tức nào, nhưng dù sao vẫn luôn có đôi câu vài lời ẩn ý.
Không ai là kẻ ngốc. Ma Đô cũng không phải Dương Thành, nơi này có rất nhiều võ giả!
Nơi này, hằng năm đều có một lượng lớn võ giả tử trận, rất nhiều người căn bản không biết vì sao chết. Sinh hoạt ở một thành phố như vậy, ít nhiều cũng sẽ có một số chuyện người bình thường không biết, huống hồ, người nhà của võ giả, bản thân một số người cũng là võ giả.
Lúc này, Ma Võ xuất chinh đến địa quật, vô số người lo lắng không thôi.
Trong nhóm người đứng tiễn, có người hai mắt đỏ hoe, thấp giọng nỉ non. Chiến tranh đến khi nào mới ngừng?
...
Tại đại sảnh dưới lòng đất của Ma Đô địa quật, nhóm người Ma Võ lục tục tiến vào phòng kim loại, tác phong ngay ngắn, trật tự.
Phương Bình vừa chờ mọi người đi trước, vừa đứng nói chuyện với người gác cổng, hắn cười ha hả nói: "Chú ơi, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chúng ta nên phá hủy căn phòng hợp kim này rồi, nhìn vướng víu quá à."
Người đàn ông trung niên gác cổng khẽ cười: "Vậy thì phải chờ thêm một chút."
"Chờ hoài, chờ đến bây giờ, ta chẳng thèm nguyên liệu kim loại của căn phòng này nữa rồi."
Phương Bình tươi cười, vuốt vuốt vách tường hợp kim, nhẹ giọng nói: "Lúc đầu, khi nhìn thấy nó, ta thèm nhỏ dãi, đỏ mắt. Đã nói với chú mặt thẹo sẽ cùng ông ấy gỡ bỏ căn phòng này, chia đều với nhau. Ông ấy còn nói, khi ta phá bỏ căn phòng, ông ấy sẽ giúp một tay..."
Ánh mắt người đàn ông trung niên hơi âm u, nhưng nhanh chóng cười nói: "Không sao, lần sau phá hủy căn phòng này, ta giúp ngươi, gỡ sạch, chia cho ta một chút là được."
Phương Bình cười ha ha, cười xong, bỗng nhiên nói: "Chú à, lần này, chú đừng xuống địa quật, lời này không may mắn."
Người gác cổng cũng cất tiếng cười to!
Cười xong, ông nghiêm mặt nói: "Ta không xuống địa quật, ta chờ các ngươi ra ăn mừng, chờ một ngày nào đó, phá hủy căn phòng này, không cần phải tiếp tục làm người gác cổng!"
Nếu ông phải xuống địa quật, nghĩa là tình thế đã chuyển biến rất xấu rồi, đại chiến lại bùng nổ, Ma Võ không địch lại.
Cho nên, ông không xuống địa quật! Ông muốn chờ, chờ những anh hùng, nữ anh hùng đại thắng quân thù, anh dũng trở về!
...
Đoàn người Ma Võ đã tiến vào địa quật.
Phương Bình vung tay chào mọi người trong đại sảnh, cười to: "Mọi người ở lại chờ tin tốt lành của bọn ta nhé. Nhớ chuẩn bị máy quay, quay lại cảnh đoàn quân đại thắng trở về, sau đó phát cho toàn dân xem!"
"Được!"
"Nhất định!"
"..."
Võ giả trong đại sảnh dồn dập trả lời.
Sẽ được như vậy!
Nhất định sẽ được như vậy!
...
Thành Hy Vọng.
Lúc Phương Bình đi ra, Điền Mục, Phạm lão, Khấu Biên Cương, Hứa Mạc Phụ... đều đang chờ.
Trong đám người, Lưu Phá Lỗ đã cười cười đi đến bên cạnh nhóm người Đường Phong, thấp giọng nói gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận