Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1399

Ngô Khuê Sơn cảm thấy thê lương, đau ở trong tim, thôi được, trấn thủ thành Thiên Môn thì trấn thủ thành Thiên Môn, không thể ở lại trường học nữa. Trái tim của ông lần nào cũng bị đâm cho nhỏ máu, mà không biết phải nói cái gì.
Phương Bình cấp bảy chém cấp tám, Lý Trường Sinh cấp tám chém cấp chín, Trần Diệu Đình là viện trợ từ trường khác đến cũng giết chết một vị cấp tám, ngay cả mấy người Diêu Thành Quân và Lý Hàn Tùng cũng tiêu diệt mấy tên cấp bảy...
Nhóm người Lưu Phá Lỗ cấp bảy giữ chân một vị cấp tám, cũng coi như đã chiến đấu vượt cấp.
Duy chỉ có ông hình như đúng là không có gì để nói.
Chẳng lẽ nói ông rất lợi hại khi đoạt lại xương đùi của thành chủ thành Thiên Môn?
Điền Mục cười một trận, mở miệng nói: "Bây giờ Bộ trưởng Trương đang trấn thủ thành Hy Vọng, Phạm lão và những người khác vận chuyển mỏ quặng trở lại Trái Đất. Ta sẽ sắp xếp đội ngũ một nghìn người, tới khai thác tài nguyên khoáng sản.
Việc này phải càng nhanh càng tốt, để tránh sau khi Bộ trưởng rời đi bị người ta dòm ngó."
Trương Đào chẳng mấy chốc sẽ rời đi. Sau khi ông đi, Ma Đô địa quật chưa chắc sẽ yên tĩnh như bây giờ.
Mọi người đều gật đầu, võ giả quân đội từ thành Hy Vọng nhanh chóng đến. Vừa đến, bọn họ đã bắt đầu phối hợp với võ giả Ma Võ xuống dưới khai thác khoáng mạch sơ cấp ở dưới lòng đất.
Sau khi hàn huyên vài câu, Ngô Xuyên nhìn Ngô Khuê Sơn, khẽ gật đầu nói: "Xem ra Khuê Sơn sẽ nhanh chóng có hy vọng đuổi kịp Bắc Thương Vương."
Bắc Thương Vương - Vương Vũ, đại Tông sư cấp chín đứng thứ mười trong bảng xếp hạng.
Phương Bình nghe vậy, hơi kinh ngạc nói: "Không thể nào, hiệu trưởng mới đột phá cấp chín không bao lâu..."
Tuy bản nguyên của Ngô Khuê Sơn vừa mới có tiến bộ, nhưng cũng không thể lập tức đuổi kịp người đứng thứ mười trong các đại Tông sư chứ?
Ngô Xuyên cười nói: "Có lẽ đường bản nguyên chưa tiến bộ bằng, nhưng phối hợp thêm thần binh cấp chín, sẽ tương đương Vương Vũ, nhưng phải cần một khoảng thời gian tích lũy..."
Ngô Khuê Sơn bất đắc dĩ nói: "Thần binh đã tự bạo rồi."
"Sợ cái gì, không phải Phương Bình ở đây sao?"
"..."
Ngô Khuê Sơn không phản bác được, ta nên nói cái gì?
Phương Bình cũng ngửa mặt nhìn trời, không ngờ lão Ngô lại tín nhiệm mình như thế. Hơn nữa, ý ngươi là muốn ta cho Ngô Khuê Sơn mượn hạch tim hạch não của Thiên Môn Thụ ư?
Về phần kiếm khổng lồ màu đen của Đầu Sắt, đó là của Đầu Sắt, dù bây giờ hắn không cần dùng tới, lần này đột phá, hắn cũng đã có thần binh cổ là Thần Khải, ngoài Thần Khải, hắn không có thần binh nào khác. Cho nên Phương Bình không thể tùy tiện tặng thanh kiếm khổng lồ này cho người khác.
Phương Bình cũng không đề cập điều này nữa, về rồi nói sau.
Lúc này Phương Bình không hứng thú lắm đối với tiến bộ của Ngô Khuê Sơn, mà vẻ mặt hiếu kỳ nói: "Mười vị trí đầu trong bảng xếp hạng của đại Tông sư Hoa Quốc, ngoài hai vị trấn thủ sứ cấp tuyệt đỉnh, ta chỉ chưa từng gặp Khổng đại Tông sư xếp hạng thứ 8, Khổng đại Tông sư thật khiêm tốn..."
Hiện Ngô Xuyên xếp hạng thứ 7, Triệu Hưng Võ xếp hạng thứ 9, Vương Vũ xếp hạng thứ 10. Bao gồm Lý Đức Dũng xếp hạng 11, Long Vương Lâm Long xếp hạng 17… Phương Bình đều đã được gặp những người này rồi.
Không nói đến hai vị tuyệt đỉnh họ Trần, Thẩm vẫn luôn trấn thủ Ngự Hải Sơn, không gặp được là chuyện rất bình thường. Nhưng Phương Bình thật chưa từng gặp vị đại Tông sư xếp hạng thứ 9, những người khác cũng ít nhắc đến.
Nghe Phương Bình nhắc đến chuyện này, Ngô Xuyên bên cạnh mỉm cười nói: "Mấy năm nay Khổng Lệnh Viên vẫn luôn bế quan, năm đó khi tham chiến ở Đông Lâm địa quật, Khổng Lệnh Viên đã bị thương không nhẹ, con đường bản nguyên cũng chịu trọng thương, nên mấy năm nay hầu hết thời gian đều đang dưỡng thương."
Phương Bình đã từng nghe nói về trận chiến ở Đông Lâm.
Năm 1996, Đông Lâm địa quật bạo động. Cũng năm đó, lão Tông sư nhà họ Trần ở Đông Lâm mang theo cả nhà già trẻ xuống địa quật, toàn bộ đã hy sinh ở địa quật.
Năm đó chỉ có một người duy nhất người sống sót là Trần Gia Thanh tuổi còn nhỏ, Phương Bình có đánh với đối phương vài lần ở cuộc thi đấu giao lưu võ đại lần thứ nhất, sau đó cũng đã đi Đông Lâm Võ Đại gặp mặt.
"Thì ra là thế."
Dứt lời, Phương Bình chợt nói: "Ngô sư huynh, danh hiệu của huynh là gì?"
Hắn thật không biết. Trên bảng xếp hạng đều không có danh hiệu của thủ lĩnh ba bộ bốn phủ, chỉ có chức vị của bọn họ.
Danh hiệu như Võ Vương, Minh Vương đều là sau này mới biết. Ngô Khuê Sơn là Xà vương, Điền Mục là Quyền vương, nhưng Ngô Xuyên là cái gì, trước kia Phương Bình không hề quan tâm, nhưng lúc này lại cảm thấy rất hứng thú.
Nghe vậy, Ngô Xuyên hơi nhíu mày: "Danh hiệu gì, đó đều là do người ngoài đặt chẳng có ảnh hưởng gì đối với sức chiến đấu, quan tâm chuyện này để làm gì?"
Phương Bình nghi ngờ liếc nhìn ông, không phải ông không có danh hiệu chứ?
Lão Lý bên cạnh ngáp một cái nói: "Bích Quang Kiếm. Học trò dưới tên lão sư, dùng kiếm đều không xưng vương, Bích Quang Kiếm Khách Ngô Xuyên, Trường Sinh Kiếm Khách Lý Trường Sinh, Mộc Kiếm Khách Hoàng Cảnh..."
"Khụ khụ khụ!"
Phương Bình ho kịch liệt để che giấu xúc động bật cười lớn của bản thân.
Bích Quang Kiếm Khách? Mộc Kiếm Khách?
Mẹ kiếp, chẳng trách Ngô Xuyên chưa từng nhắc đến chuyện này, danh hiệu gì chứ, đúng là mất mặt. Còn Hoàng Cảnh nữa, sao lại có cái danh hiệu như thế, là thật hay giả vậy trời?
Ngô Xuyên bất thiện liếc nhìn lão Lý, thản nhiên nói: "Trường Sinh kiếm khách cũng là do người nào đó tự đặt, ta nhớ ngày mới nổi tiếng, hình như gọi là..."
"Nhất Kiếm Hùng."
Điền Mục lười biếng tiếp một câu, sau đó có vẻ tùy ý nói: "Một kiếm xưng hùng, kiếm thứ hai thì mệt quá không ra chiêu nổi, giao thủ chỉ một kiếm, thật ra danh hiệu này bây giờ dùng cũng được, vẫn là bộ dáng này."
"Ha ha ha..."
Phương Bình không kìm được, hóa ra Trường Sinh kiếm khách là do lão Lý tự đặt, thật không biết xấu hổ!
Lão Lý lão hừ một tiếng, một kiếm là đủ rồi, cần xuất nhiều kiếm làm gì.
Cười xong, thấy vẻ mặt mấy người lão Lý khó chịu, Phương Bình vội ho một tiếng, lập tức lảng sang chuyện khác: "Ngô sư huynh, danh hiệu này của huynh quá kém, làm sao xứng với thân phận này của huynh.
Hiệp Hội Võ Đạo thật chả tốt lành gì, suốt ngày lấy những danh hiệu này khiến người ta buồn nôn. Đợi sau khi quay về mặt đất, Ngô sư huynh, chúng ta đi tìm bọn họ hỏi cho ra lẽ, danh hiệu tất nhiên phải khí phách, hiện tại bọn họ làm gì vậy chứ..."
Phương Bình đã sớm muốn tìm hai vị hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo gây chuyện.
Lần này trở về Trái Đất với thế thắng, hắn muốn sắp xếp lại bảng xếp hạng, còn phải đổi danh hiệu, hắn đã nghĩ về việc này rất lâu rồi.
Lần trước dám đổi cho ta danh hiệu quỷ gì? Lần này cuối cùng cũng có cơ hội, thuận tiện đi tìm hội trưởng Lưu đòi nợ luôn.
"Ngươi tưởng mình làm xã hội đen hay sao mà nhất định phải đặt biệt danh dễ nghe?" Ngô Xuyên mặc kệ hắn.
Tất nhiên có danh hiệu đó cũng là có đạo lý riêng, khi ông còn trẻ, tay cầm Bích Quang kiếm, một kiếm chém ra, ánh sáng xanh biếc rực rỡ, đây cũng là đặc sắc của ông.
Tất nhiên, đó là trước kia.
Nhưng ông dùng kiếm, cường giả dùng kiếm quá nhiều, bao gồm lão sư của mình, nên ông không thể dùng danh xưng Kiếm Vương.
Không tiếp tục đề tài này nữa, Ngô Xuyên lại nói: "Thằng nhóc ngươi hãy tự mình cẩn thận một chút, trước kia ta đã nhìn thấy lệnh truy nã ngươi ở thành Yêu Phượng. Nhìn phần thưởng mà đến ta cũng muốn lấy đầu ngươi cầm đi đổi thưởng đó.
Một thanh thần binh cấp tám, mười nghìn viên đá năng lượng cấp chín, tương đương khoảng một nghìn cân. Cộng thêm một bộ chiến pháp bản nguyên của cường giả cấp chín...
Nhóc con, có lẽ lệnh truy nã đã truyền khắp các ngoại vực, với giá tiền này thì sau này ngươi hãy cẩn thận khi gặp phải người của phái Yêu Mệnh.
Không chỉ những thứ này, nếu người ngoại vực giết được ngươi, còn có thể thu hoạch được 3 tấm lệnh thông hành vùng cấm. Hàng năm danh sách đi vùng cấm của ngoại vực đều hạn chế, nên rất nhiều người mơ ước đến 3 tấm lệnh thông hành này."
Phương Bình nghe vậy khẽ chửi một tiếng, hung hăng nói: "Chắc chắn là Cơ Dao làm, sau này đừng để ta gặp được, gặp thì sẽ đánh cho nhừ tử..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận