Toàn Cầu Cao Võ

Chương 609: Ma vương trở về (2)

La Sinh an ủi: "Không sao đâu, hội trưởng thật ra cũng không đáng sợ, cũng vào trường lâu như vậy rồi, hội trưởng cũng không bắt nạt tân sinh, cha tui nói từ khi hội trưởng nhậm chức, cuộc sống của tân sinh tốt hơn trước đây nhiều."
Đường Văn trợn trắng mắt, cắn răng nói: "Bởi vì cha cậu không bắt nạt anh ta!"
"Cha cậu từng bắt nạt hội trưởng?" La Sinh kinh ngạc.
Đường Văn bất đắc dĩ nói: "Tui hỏi cha tui, cha tui nói Phương Bình bụng dạ hẹp hòi, chuyện nhỏ như con thỏ cũng nhớ dai như đỉa, không phải đối thủ của cha, nên bắt nạt học sinh của cha, bây giờ đến phiên tui rồi."
"Vậy cậu kêu cha cậu..."
La Sinh còn chưa nói hết, Đường Văn đã thở dài nói: "Cha tui nói rồi, chuyện của bọn mình, bọn mình phải tự giải quyết. Đánh không lại Phương Bình, vậy thì nhận mệnh. Năm ngoái Phương Bình cũng là tân sinh, tui trễ hơn anh ta một năm, Phương Bình có thể đuổi theo người khác làm hội trưởng, vậy tui cũng có thể đuổi kịp Phương Bình, sang năm đánh anh ấy."
La Sinh và Cố Long Phi đều đồng tình nhìn cô. Vậy cậu vẫn nên tiếp tục bị đánh đi.
Phương Bình cấp bốn đó, hơn nữa còn là cấp bốn trung kỳ!
Với tốc độ đó, sang năm chắc sẽ lên cấp năm nhỉ? Sang năm cậu lên cấp năm sao?
Đường Văn không phục nói: "Tui sắp lên cấp một đỉnh phong, sẽ lên cấp hai trong tháng này.
Bây giờ đã là tháng 10.
Hai người không nói, tốc độ này, cũng rất nhanh.
Năm ngoái, bọn Phương Bình đột phá khi kết thúc học kỳ, khi giao lưu thi đấu Võ Đại, bọn họ đều là đỉnh cấp 1.
Bây giờ bọn họ đều là đỉnh cấp 1, tháng này hoặc là tháng sau, ba người đều có hy vọng tiến vào cấp 2. So với khóa trước, bọn họ càng nhanh hơn.
Nhưng Phương Bình chỉ dùng một học kỳ để đến đỉnh cấp 1, từ đỉnh cấp 1 đến cấp 4 trung kỳ cũng là 1 học kỳ, lý nào lại như vậy chứ!
Ba vị tân sinh sinh ưu tú nhất liếc mắt nhìn nhau, đều thở dài một tiếng. Tháng ngày của thiên tài, cũng không dễ chịu chút nào.

Trong hội võ đạo, mọi người đều hoang mang với việc Phương Bình và Tần Phượng Thanh về sớm.
Nhưng khi biết Phương Bình và Tần Phượng Thanh mò được một đống tiền ở địa quật, mấy ngàn điểm, mọi người chẳng biết nên nói gì ngoài ước ao.
Trong phòng hội trưởng, Phương Bình dựa vào ghế, cười nhạt nói: "Lần này về trường, tuy rằng ta chỉ đi một ngày, nhưng hình như đám học sinh thoải mái lắm nhỉ.
Vậy đi, giải thi đấu võ đạo sắp tới, toàn bộ học sinh cấp 1 đều phải báo danh ra trận!
Tôi nghĩ kỹ rồi, toàn quốc có danh sách bảng xếp hạng võ giả cấp 3. Nhưng cấp 1, 2 thì không có. Lần này, tôi muốn lập ra bảng xếp hạng cấp 1 toàn quốc, võ giả cấp 1, toàn quốc có cả triệu người, Ma Võ học sinh, yêu cầu không cao, lần này chỉ bảng xếp hạng chỉ tuyển trăm người đứng đầu, nếu Ma Võ chúng ta không có hơn mười người vào bảng xếp hạng, thì toàn bộ học viên cấp 1 đều tìm khu mỏ, đi đào mỏ đi!"
Trần Vân Hi ngơ ngác. Đào mỏ?
Phương Bình giải thích: "Chuẩn bị để đào mỏ năng lượng đó, tốc độ phải nhanh, động tác cũng phải nhanh nhẹn, nhiều năm sau, mọi người sẽ cảm kích tôi."
Trần Vân Hi không quá chắc chắn nói: "Thật sự sẽ cảm kích cậu sao?"
"Đương nhiên, khi đó, mọi người sẽ rõ, những thứ tôi làm hôm nay đều là vì bọn họ, vì tương lai của bọn họ. Đến lúc đó, bọn họ sẽ biết, có hội trưởng như tôi, bọn họ hạnh phúc dường nào.
Kinh Võ Lý Hàn Tùng chưa từng cân nhắc đến chuyện đó sao? Nếu học sinh không biết đào mỏ, sau đó vào địa quật, gặp trúng mỏ năng lượng, làm sao giành giật từng giây với sinh vật cao cấp, nhanh chóng đào mỏ chạy trốn?"
Trần Vân Hi tiếp tục choáng váng.
Phương Bình thấy thế cười nói: "Không thể hiểu được? Không thể hiểu được là được rồi, thiên tài luôn luôn không thể hiểu được, nhưng không sao, tự mình hiểu là được rồi.
"Ồ."
"Đúng rồi, ông cậu đồng ý giúp tôi không?" Phương Bình nhớ tới một chuyện, hỏi một câu.
Trần Vân Hi lúng túng nói: "Ông nội tôi nói…."
"Ông ấy nói thế nào?"
"Ông ấy…"
"Nói."
"Ông ấy nói, lần sau gặp cậu, ông sẽ… sẽ chôn cậu xuống đất một tháng.”
Sắc mặt Phương Bình biến thành màu đen, hừ nhẹ nói: "Để hội võ đạo tổ chức một đội cấp ba, đi Kinh Nam Võ Đại tổ chức thi đấu giao lưu, nói cho bọn họ biết, chịu không nổi không về!"
Đại quyền trong tay, không dùng thì phí.
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Trần Vân Hi nói: "Cậu cũng đi, cậu là đội trưởng, lần này, cậu phải thắng, nếu cậu thua, nghĩa là cậu cố ý."
Trần Vân Hi cũng sắp khóc, vậy cũng được hả? Tôi đi đánh học sinh của ông tôi?
"Hừm, cứ như vậy đi, đi đi, chuẩn bị một chút, phát huy cho tốt, tôi tin tưởng cậu, Vân Hi, nỗ lực lên, tranh thủ sớm lên cấp 4."
Phương Bình nhìn đồng hồ, lại nói: "Gần đây tôi phải tu luyện, không có chuyện quan trọng đừng tới tìm tôi, lần này sau khi tu luyện kết thúc, có thể tôi sẽ lên đỉnh cấp 4.”
Trần Vân Hi hơi thay đổi sắc mặt, gật đầu nói: "Tôi biết rồi, còn Kinh Nam Võ Đại…"
"Cậu không muốn đi?"
"Đi!"
Trần Vân Hi cắn môi, đi thì đi, ai sợ ai, ông cũng thật là, mọi người đều tài trợ, ông tài trợ một chút là được rồi.
"Hắt xì!"
Cùng lúc đó, Kinh Nam Võ Đại, Trần lão gia hắt hơi một cái, cau mày nói: "Ai nhắc ta nhỉ?"
Là Tông sư, có thể chống mọi loại bệnh, thằng nhóc nào đang chửi mình?
...
Biệt thự số 8.
Lữ Phượng Nhu trầm giọng nói: "Rèn luyện trái tim là cửa ải khó khăn nhất, nhưng nếu xong được trái tim, thì rèn luyện ngũ tạng lục phủ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Rèn luyện trái tim, thật ra chính là quá trình năng lượng hóa trái tim."
Phương Bình khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Cái này em biết, nhưng cô đã từng nói, nhân loại và võ giả địa quật không giống nhau, vậy điểm khác biệt ở đâu?"
"Võ giả địa quật dùng năng lượng hóa thay thế huyết nhục hóa, nhân loại không phải."
Lữ Phượng Nhu giải thích: "Cái gọi là năng lượng hóa, cũng không phải biến trái tim biến thành đá năng lượng, mà là thành một cái động cơ. Phương hướng cải tạo không giống, phương hướng cải tạo của bọn họ là toàn diện năng lượng hóa. Phương hướng cải tạo của chúng ta là để trái tim biến thành một cái cơ quan trung chuyển khí huyết."
Phương Bình hiểu rõ gật đầu, "Nói cách khác, là để trái tim có thể hấp thu năng lượng bên ngoài nhanh hơn, tiến hành trung chuyển, chuyển đổi thành lực lượng khí huyết mà chúng ta cần, rồi lại tăng nhanh tốc độ khôi phục của chúng ta…"
"Đúng, quá trình cài tạo này chính là quá trình rèn luyện. Trái tim rất phức tạp, em học nhân thể cấu tạo học, hẳn phải biết, trái tim chia thành nhiều khoang, tâm nhĩ trái, tâm thất phải. Cái gọi là rèn luyện cải tạo, chính là hợp nhất hai thứ đó!"
Phương Bình tức khắc cau mày nói: "Trái tim rất phức tạp, nó đánh dấu sự tiến hóa của loài người, sinh vật có vú và bò sát đều có hai tâm nhĩ hai tâm thất, lưỡng thê là hai tâm nhĩ một tâm thất, loại cá mới chỉ có một tâm nhĩ một tâm thất. Bây giờ hợp nhất cả hai, chẳng phải là thoái hóa sao?"
Lữ Phượng Nhu cười nhạt nói: "Sao em lại nghĩ phức tạp hóa mới là tiến hóa? Đại đạo đơn giản nhất, từ đơn giản hóa đến phức tạp hóa, lại từ phức tạp hóa đến đơn giản hóa, không phải là tiến hóa ư?
Trái tim phức tạp hóa, đối với người bình thường đương nhiên là đúng, nhưng đối với võ giả như chúng ta, truy cầu đột phá, thì lại không thích hợp. Hơn nữa, em cho rằng hợp nhất hóa rất đơn giản sao?
Trong trái tim có rất nhiều thần kinh mạch máu, cải tạo trái tim thật ra là một quá trình vô cùng phức tạp.
Em cần phải rèn luyện từng dây thần kinh, mạch máu một, sắp xếp lại một lần nữa, để những mạch máu đó không còn phức tạp khúc chiết, sắp xếp chúng lại trong khoang tim. Sau đó, em cần dùng cây cầu thiên địa của trái tim, dựng lại đường nối năng lượng. Hiểu ý tôi không?"
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Nghĩa là, phải tách hết những mạch máu trong trái tim, xây dựng mạch máu năng lượng một lần nữa?"
"Có thể hiểu như vậy."
"Cũng quá nguy hiểm." Phương Bình buồn phiền nói: "Cô à, ai nghĩ ra phương pháp tu luyện này vậy? Nếu làm đứt mấy cái mạch máu thì có chết không?”
"Không đến nỗi, nguy hiểm chắc chắn sẽ có, nhưng chưa đến mức chết." Lữ Phượng Nhu nói xong cười nói: "Còn ai nghĩ ra thì, tôi làm sao biết, nếu có cơ hội, em có thể đi hỏi một chút, nghe đồn những võ giả đó đều phá nát hư không đi hết rồi."
Phương Bình bĩu môi, chờ em chết rồi lại đi hỏi nha.
"Chẳng trách mọi người dừng ở cấp 4 rất lâu, chuyện này thật sự rất khó khăn, những bộ phận khác có khó thế không?”
"Không, trái tim là cội nguồn, những bộ phận khác kém hơn."
"Vậy còn may."
Lữ Phượng Nhu suy nghĩ một chút lại nói: "Khí huyết của em kéo dài không ngừng, quá trình rèn luyện cải tạo sẽ đơn giản hơn nhiều, liên tục rèn luyện, càng tốt hơn so với lần lượt cải tạo, rất nhiều lúc, chỉ có khi khí huyết gián đoạn mới có nguy hiểm.
Em rèn luyện thì khác, vừa dời một mạch máu khỏi vị trí cũ, trong lúc rèn luyện, bỗng nhiên khí huyết gián đoạn, có thể tưởng tượng được sẽ đau đớn thế nào, đối với em mà nói, có thể giảm rất nhiều thống khổ."
"Thì ra là như vậy, đã hiểu."
Phương Bình gật đầu, lại hỏi một vài vấn đề, đại khái đã biết cách rèn luyện tim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận