Toàn Cầu Cao Võ

Chương 568: Phong thủy luân chuyển (3)

Phương Bình nói đơn giản một hồi, vừa nhìn về những người khác nói: “Mọi người cũng đừng lười biếng, nghiện cảm giác làm lãnh đạo cao cao tại thượng không có nghĩa chúng ta thật sự rất mạnh, thật sự có thể thống trị đám tân sinh này.
Một khi bị tân sinh qua mặt vậy đó là vấn đề của mọi người rồi.
Như em này, năm ngoái em cũng là tân sinh, năm nay là hội trưởng hội võ đạo rồi..."
Mọi người không có gì để nói, mấy sinh viên đại học năm ba, năm tư đều hơi bất đắc dĩ, có thể đừng dùng tiêu chuẩn của cậu để cân đo đong đếm tất cả mọi người có được không?

Ngày mùng 2 tháng 9, tân sinh bắt đầu phân chia học viện.
Tân sinh khóa 2009 quả thật mạnh hơn trước rất nhiều.
Võ giả, gần trăm người!
Mà khoá của Phương Bình chỉ có khoảng 60 người.
Võ giả hai lần tôi cốt và phi võ giả hai lần tôi cốt tổng cộng có 14 người, cũng nhiều hơn so với lúc nhập học.
Trong đó, tân sinh top đầu có đến mấy người là võ giả cấp một cao kỳ.
Mà năm ngoái chủ yếu là cấp một trung kỳ.
“Sóng sau xô sóng trước, người trẻ tuổi bây giờ ngày càng lợi hại rồi!”
Trên mái tòa nhà thực huấn, khi Phương Bình ra vẻ ông cụ non cảm thán một câu, mấy vị đạo sư bên cạnh, bao gồm cả hai vị Tông sư, đều dở khóc dở cười.
Thằng nhóc này, thật sự xem mình là lãnh đạo trường rồi.
Em mới bao lớn hả?
Nói tới vấn đề này, cũng chỉ mới là đại học năm hai, có một số tân sinh còn lớn tuổi hơn Phương Bình.
Bây giờ thì hay rồi, cậu ngược lại còn cảm thán như đúng rồi, điều này khiến các đạo sư bên cạnh làm sao chịu nổi.
Đường Phong không nhịn được liếc Phương Bình một cái, Phương Bình thâm sâu nói: “Em nghe nói, thủ khoa tân sinh năm nay là Đường Văn, là con gái của một vị đạo sư trường mình. Với mục đích không để đạo sư lấy việc công làm việc tư, em kiến nghị Đường Văn vào những học viện khác, đừng vào Học viện Binh Khí!”
"Phương Bình!"
Sắc mặt Đường Phong đen thui thùi lùi!
Thằng nhóc này, bây giờ em quản cả chuyện của tôi à!
Phương Bình cười híp mắt nói: “Viện phó Đường, em không nhằm vào ai cả, nói thật, không vào Học viện Binh Khí cũng vì muốn tốt cho Đường Văn, Học viện Văn Học không tệ, Học viện Binh Khí quá nguy hiểm rồi."
"Em biến đi!"
Đường Phong mắng một câu, mẹ nó, thằng nhóc này làm hội trưởng, hoàn toàn khác với Trương Ngữ.
Lúc trước, Trương Ngữ làm hội trưởng, cũng không phải chuyện gì cũng nhúng tay vào.
"Em không cần tu luyện sao?"
Đường Phong lườm cậu một cái, thằng nhóc này hiện tại cả ngày đi tới đi lui ở trong trường, không chút bận rộn, người không biết còn tưởng rằng Phương Bình đã kẹt ở bình cảnh tại đỉnh cấp sáu không lên cấp được ấy chứ.
"Chuyện này viện phó Đường không cần quan tâm đâu ạ, tu luyện cấp bốn nhanh thôi ấy mà."
Phương Bình hoàn toàn chẳng chút hốt hoảng, thật sự không lo lắng hốt hoảng, hiện tại cậu còn chưa tiêu hóa hết thực lực tăng vọt, vẫn chưa làm quen được, làm gì cần phải tu luyện.
Chờ thêm mấy ngày, tiêu hóa thực lực bây giờ, lại nghĩ cách rèn luyện trái tim cũng không muộn.
Cố ý chọc giận Đường Phong một câu, Phương Bình lúc này mới tò mò nhìn chằm chằm màn hình, nhỏ giọng nói: "Thầy Đường, Đường Văn thực sự là con gái thầy sao?"
Ánh mắt Đường Phong cực kỳ nguy hiểm!
Lý lão đầu đá Phương Bình một cước, thằng nhóc này nhất định phải gây sự, không sợ Đường Phong đánh tơi bời hay sao?
Phương Bình khô khốc nói: "Em không có ý gì khác, chỉ là thầy Đường nhìn vóc dáng cao to uy mãnh, Đường Văn xinh xắn lanh lợi, khẳng định là giống mẹ, đây là chuyện tốt, sau này em sẽ chăm sóc em gái Đường nhiều hơn…"
"Nếu em dám đánh con gái tôi, tôi sẽ xé xác em!"
Đường Phong hừ một tiếng, em chuẩn bị đánh con gái của tôi trả thù tôi sao?
Chuyện Phương Bình đánh nữ sinh ai mà không biết!
Phương Bình hơi xấu hổ, nói vậy là sao, em nói em muốn đánh con gái thầy lúc nào chứ?
Đại Sư Tử rõ là đang nói xấu mình!
Trêu chọc thì trêu chọc, việc phân chia học viện tại tòa nhà thực huấn cũng sắp kết thúc rồi.
Thực lực của Đường Văn, La Sinh, Cố Long Phi thật sự rất mạnh, ba người đều là cấp một cao kỳ, phân học viện cũng là việc nhỏ, cũng không ai dám trêu chọc bọn họ.
Đương nhiên, cũng ít đi một chút kịch tính so với năm ngoái.
Năm ngoái, Phương Bình và Phó Xương Đỉnh đã cống hiến cho nhà trường một vở kịch lớn.
Cấp một cao kỳ, Phương Bình cũng không quá để ý, nhìn một hồi, quay đầu nhìn về phía Ngô Khuê Sơn, mở miệng nói: "Hiệu trưởng, đơn xin giải lệnh cấm của em nhà trường vẫn chưa trả lời, cô Lữ Phượng Nhu là đạo sư của em, cũng là chiến lực chủ yếu dưới cấp Tông sư.
Dưới tình trạng cô không làm sai điều gì mà lại bị cấm không được vào phòng áp lực, em cảm thấy chúng ta có thể thương lượng lại một chút."
Lữ Phượng Nhu đứng gần đó, không nói một lời, giống như không nghe thấy.
Ngô Khuê Sơn cũng không phí lời, mở miệng nói: "Nhân lúc mọi người đều có mặt, vậy thì thương nghị một lát đi."
"Ai đồng ý giải lệnh cấm, không đồng ý giải lệnh cấm, biểu quyết bằng cách giơ tay, cấp sáu và cấp sáu trở lên cùng với hội trưởng hội võ đạo đều có quyền bỏ phiếu."
Phương Bình cười híp mắt nói tiếp: "Vẫn nên bỏ phiếu đi ạ, hiệu trưởng, dụng cụ bỏ phiếu em đều đã chuẩn bị, có đồng ý hay không, mọi người vẽ dấu + vào là được rồi."
Nói xong, Phương Bình cầm lấy một thùng giấy ở cạnh bên, bắt đầu phát giấy cho các võ giả cấp sáu trở lên.
"Các thầy cô cực khổ rồi, mọi người vẽ dấu + vào là được, làm phiền mọi người rồi."
Phương Bình cười tươi vui vẻ, Ngô Khuê Sơn thấy vậy cũng không nói gì nữa.
Hoàng Cảnh ngược lại hơi cạn lời, thằng nhóc Phương Bình này, đúng là chuẩn bị đầy đủ.
Ma Võ có 3 vị Tông sư, hiện tại có 2 người có mặt ở trường.
Đỉnh cấp sáu có 7 người, hiện 6 người ở trường, 1 người đang ở địa quật.
Dưới đỉnh cấp sáu có 22 người, hiện có mặt 14 người.
Thêm vào Phương Bình, tổng cộng 23 phiếu.
Nhưng mà Phương Bình và Lữ Phượng Nhu, đã là 2 phiếu rồi, nếu lại thu được 10 phiếu ủng hộ, vậy có thể giải lệnh cấm rồi.
Mọi người cũng không do dự, nhanh chóng điền phiếu bầu, sau đó bỏ vào thùng giấy, rất nhanh đã xong.
Chờ mọi người bỏ phiếu xong, Phương Bình mở thùng kiểm phiếu, sau một lát, cậu cười ha hả nói: "16 phiếu đồng ý, hiệu trưởng, thầy muốn kiểm tra chút không?"
"Không cần."
Ngô Khuê Sơn cũng không bất ngờ, bây giờ, đa số có lẽ đều hy vọng Ma Võ có thể xuất hiện thêm một vị Tông sư.
Về việc Lữ Phượng Nhu có thể phát điên hay không, tất cả mọi người cảm thấy xác suất bây giờ phát điên không lớn.
Một khi thành Thiên Môn và thành Đông Quỳ hợp tác, đó chính là hai tên võ giả cấp chín mạnh mẽ.
Lữ Phượng Nhu điên cuồng nhưng không có nghĩa bà ấy ngốc, một cấp bảy đi tìm hai tên võ giả cấp chín để báo thù, ngoại trừ chết cũng không có kết quả khác rồi.
"Có thể giải lệnh cấm phòng áp lực."
Ngô Khuê Sơn nói một câu, bỗng nhiên nhìn Phương Bình, nói: "Ở tầng hai tòa nhà chiến pháp, có một số tin tình báo cơ mật của Ma Võ, bao gồm một số bản đồ phân bố mỏ năng lượng. Phương Bình, làm hội trưởng hội võ đạo, em có thể xem, nhưng không thể tiết lộ cho bất cứ người nào!
Nếu không, em nên suy nghĩ cho kỹ, thực lực của ba vị võ giả cấp cao, em chịu nổi không?
Hơn nữa, biết được vị trí mỏ năng lượng, cũng đừng nên đi, đi rồi chỉ có chết!
Mỏ năng lượng luôn có sinh vật cấp cao chiếm giữ, đỉnh cấp sáu có đi cũng chết. Có một số võ giả đỉnh cấp sáu rất liều lĩnh, nhất quyết phải đâm đầu, tự tìm đường chết, Phương Bình, hiểu ý của tôi không?"
Phương Bình lập tức hiểu ý ông ấy, lúng túng nói: "Hiệu trưởng, sẽ không đâu ạ, cho dù em có nhìn cũng chắc chắn không tiết lộ, ba đại Tông sư, em cũng không dám làm chuyện có lỗi với Ma Võ."
Lữ Phượng Nhu ở bên cạnh, ánh mắt thâm sâu nhẹ nhàng liếc mọi người một cái, cũng không mở miệng nói gì.
"Ngoài ra, chuyện của lớp tinh anh, bảng xếp hạng tân sinh, có thể thi hành."
Ngô Khuê Sơn cũng biết những chuyện này rồi, lúc này xem như cho hội võ đạo một câu trả lời, suy nghĩ thêm một chút, ông ấy nói: "Về việc đào thải top 10 từ dưới đếm lên… Tôi cảm thấy không cần tới 3 tháng, top 10 từ dưới đếm lên mỗi tháng có thể trực tiếp đào thải rồi!"
Hoàng Cảnh lập tức nói: "Ba tháng, đây là thời gian cho bọn học sinh cơ hội, mục đích của chúng ta không phải vì muốn đào thải bọn họ, hiệu trưởng, tôi thấy ba tháng được rồi."
"Đúng đấy, hiệu trưởng, thực ra đào thải top những người yếu đã không phù hợp với nguyên tắc giáo dục của trường chúng ta rồi, nếu như ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho học viên, vậy cũng quá tàn khốc rồi."
"Tôi cảm thấy nên trực tiếp đào thải, tân sinh khóa này nhiều hơn khóa trước mấy trăm người, dù đã lấy được một chút tài nguyên từ Kinh Võ, nhưng bây giờ người quá nhiều, đào thải bớt một nhóm cũng không có gì to tát."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận