Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1302

Mọi người đi ra khỏi Tử Cấm Thành, cũng không ai ngăn cản. Nơi bọn họ đi ra cũng không phải là khu vực mở rộng tham quan cho du khách.
Chờ khi ra khỏi Tử Cấm Thành, Phương Bình ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trên đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hỏi: "Hôm nay ngày bao nhiêu?"
"Ngày 18."
Ngày 3 tháng 7, nhóm Phương Bình tiến vào địa quật, đêm ngày 3, bọn họ vào Vương Chiến Chi Địa.
Hiện tại đã qua nửa tháng.
"Nửa tháng trôi qua rồi..."
Phương Bình hơi xúc động, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, cũng rất chậm. Nửa tháng chưa ngủ, chém giết nửa tháng, đây chính là võ giả, chính là địa quật.
"Tuyệt đỉnh có ngủ không?"
Phương Bình hỏi câu này, làm khó tất cả mọi người!
Tuyệt đỉnh có ngủ không? Bao lâu ngủ một lần?
Cái này cũng không ai biết!
Mập mạp cũng không biết!
Tưởng Siêu gặp Chiến Vương rất nhiều lần, nhưng lúc gặp mặt, Chiến Vương không ngủ, lúc không gặp, cũng không biết Chiến Vương làm gì.
Tưởng Siêu cũng không có tâm tư trả lời vấn đề này, cười ha hả nói: "Phương Bình, vậy bọn ta đi trước nha."
"Về thành Trấn Tinh?"
"Ừm."
"Không đến Ma Võ à?"
"Phải về nhà trước, chắc ông nội đã biết chuyện Vương Chiến Chi Địa rồi, nếu không về... sẽ bị đập đó."
Tưởng mập bất đắc dĩ, lần này, uy danh "Tưởng Siêu" của hắn vang dội thấu trời, dù sau này Phương Bình tự lộ thân phận để không phiền đến hắn, nhưng hắn cũng đã nổi danh rồi.
Lần này về nhà, không biết ông nội sẽ trừng trị hắn ra sao nữa.
Hơn nữa, lần này đi hết nửa tháng... rốt cuộc không có thu hoạch gì, thu hoạch duy nhất chắc là đôi giày chiến thần binh mà Phương Bình đưa cho hắn.
Cái này, còn không bằng Tô Tử Tố.
Tô Tử Tố ít ra cũng có thu hoạch, cô đột phá cấp sáu cao kỳ. Lúc Phương Bình dẫn người của hai vương đình rời khỏi di tích kia, sau đó, nhóm người Tô Tử Tố đã đi vào tìm kiếm cơ duyên.
Thật ra, Tưởng Siêu cũng đi vào, nhưng mà hắn không thu hoạch gì, ngược lại, Tô Tử Tố thực lực yếu, gặp được cơ duyên, đột phá được cảnh giới cấp sáu cao kỳ.
Vào Vương Chiến Chi Địa một chuyến, không thu hoạch được gì, còn vang danh khét tiếng, không biết về nhà có bị ông nội đánh chết hay không.
Hơn nữa, kho hàng trong nhà cũng bị hắn trộm đi không ít thứ.
Những thứ khác không nói, sợi khí tức bản nguyên của tuyệt đỉnh, phân và nước tiểu của yêu thú tuyệt đỉnh cũng vậy.
Thấy hắn nói như vậy, Phương Bình cũng không nói thêm gì, gật đầu nói: "Được rồi, các ngươi về đi, lần sau lại vào Vương Chiến Chi Địa thì..."
Tưởng Siêu vội vàng nói: "Không biết lần sau là lần nào, lần sau tới rồi tính."
Thôi đi mấy ba, đánh chết ta, ta cũng không đi với các ngươi nữa!
Lần này, Phương Bình không bị hạn chế tiến vào, lúc sau cũng thành công đổ tội cho người khác, khuấy đục vũng nước vốn không sạch sẽ gì.
Nhưng Tưởng Siêu đảm bảo, lần sau Phương Bình đến đó nữa, chắc chắn mọi người đều sẽ nhắm vào hắn.
Hơn nữa, lần sau có lẽ Phương Bình sẽ đến khu vực cấp bảy, nói không chừng sẽ có cường giả cấp tám cấp chín phá kết giới xuống thịt hắn.
Đương nhiên, Tưởng Siêu không biết rằng, sau khi bọn họ rời đi, các tuyệt đỉnh của các phe khác đã hạn chế quyền lợi của hai vương đình. Mà dù biết hắn cũng sẽ không quan tâm!
Nếu thật sự phá kết giới xuống mà bị người phát hiện thì xử ngay đứa nào biết chuyện là xong, ai biết bọn họ phá kết giới đến?
Lần này là cấp bảy truy sát Phương Bình, biết đâu lần sau là cấp chín thì sao? Tưởng Siêu còn muốn sống thêm mấy năm nữa, cũng không dám tham gia hoạt động trốn tìm đau tim này.
...
Tưởng Siêu và Tô Tử Tố rời đi. Nhóm người Đỗ Hồng cũng về quân đội báo cáo.
Phương Bình liếc mắt nhìn mấy người còn lại, Vương Kim Dương mở miệng nói: "Ta về Nam Võ trước, mấy ngày nữa sẽ đến Ma Võ sau, có một số chuyện muốn nói với ngươi."
"Được."
"Ta về thăm Kinh Võ..."
Lúc nói lời này, Đầu Sắt hơi xấu hổ, cũng hơi ngại ngại nói: "Ừm... Cho ta lấy thần binh đi..."
Hắn muốn về Kinh Võ đưa thần binh, nhưng hiện tại, hắn là đạo sư ở Ma Võ.
Phương Bình liếc hắn một cái, một lát mới nói: "Ngươi và lão Vương được 14 thanh thần binh, lão Diêu 16 thanh, ta đưa ngươi 4 thanh, 10 thanh kia ta giữ cho trước, về trường ta sẽ giúp ngươi xử lý..."
Đầu Sắt ngại ngại, cũng không từ chối.
Phương Bình sợ hắn cầm nhiều thần binh đi tặng người khác hết.
Sao có thể? Ta cũng không ngốc!
Phương Bình mặc kệ hắn nghĩ gì, chỉ đưa hắn 4 thanh thần binh, hiện tại có khá nhiều thần binh, ngoại trừ hai thanh cấp tám, còn lại, Phương Bình cho hắn tùy chọn.
Đầu Sắt chọn 4 thanh, vốn còn định hỏi về thanh binh khí cổ mà hắn thu được sau đó, nhưng Phương Bình không đá động gì đến, hắn cũng thấy bất đắc dĩ, cũng không tiện hỏi.
Đầu Sắt lấy đi 4 thanh, lão Vương cũng không muốn cầm hết phần thu hoạch của mình, cũng chỉ lấy 4 thanh.
Hắn chuẩn bị định đưa Trương Định Nam một thanh, cho hai vị đỉnh cấp sáu mỗi người một thanh, cho thầy mình một thanh. Còn về phần mình, lão Vương không cần, hắn thậm chí còn trả lại thanh đao cho Phương Bình, Phương Bình không biết liệu có phải lão Vương muốn chờ cửa sinh mệnh ở ra hay không.
Diêu Thành Quân cầm đi 6 thanh, trường quân đội Đệ Nhất có nhiều cường giả, chỉ hơn chứ không kém Nam Võ.
Ba người đều để Phương Bình giữ hộ 10 thanh, trên thực tế, 10 thanh thần binh còn lại của lão Diêu cũng đã không còn là của hắn rồi. Ai bảo tên này nhất thời kích động, cầm đi quyên góp.
"Hai thanh thần binh cấp tám, 90 thanh thần binh cấp bảy, và hai thanh binh khí cổ xưa..."
Phương Bình cũng thu hoạch được một thanh binh khí cổ, tuy hơi kém hơn thanh binh khí cổ của Đầu Sắt một chút, nhưng cũng có thể sánh với thần binh cấp tám.
Còn ngọc bội chứa đồ, lão Trương đã trả lại cho hắn rồi.
Nhưng sau đó Phương Bình còn phải giao ra 12 thanh thần binh làm phí bảo kê mới được, con số này là của riêng hắn, không tính của lão Diêu.
"Nên về rồi!"
Ngay sau đó, cả người Phương Bình tỏa ánh sáng vàng rực. Kim thân trước đó bị hủy chớp mắt khôi phục như cũ!
Thời khắc này, Phương Bình như thần phật.
"Ha ha ha..."
Phương Bình cất tiếng cười to, bay lên trời, lần này, không ngồi xe!
Ngự không về trường!
...
Ngày 18 tháng 7, Ma Võ Phương Bình ra khỏi địa quật, ngự không ba ngàn dặm!
Dọc theo đường đi, cả người tỏa ánh vàng rực, rêu rao khắp nơi.
Cường giả các nơi đều nghe thấy.
Ma Võ Phương Bình thành công đúc kim thân, có vẻ như đã đột phá cấp tám!
Tin tức này vừa truyền đi, toàn cầu náo động.
Phương Bình cũng không hề khiêm tốn, thậm chí còn cố ý rêu rao, dù sao cũng đã ra khỏi Vương Chiến Chi Địa, hắn cũng không sợ bị người khác biết.
Nếu có người muốn mật báo với bên địa quật thì... vẫn còn tuyệt đỉnh tọa trấn ở Ngự Hải Sơn, ai đến vùng cấm, vùng cấm có ai đến đều sẽ bị tuyệt đỉnh chú ý. Nếu có người đi mật báo, nói không chừng còn có thể bắt được gian tế cấp cao.
Nếu có thể đến vùng cấm, mật báo trò chuyện với vùng cấm thì người đó chắc chắn phải là nhân vật quan trọng.
Hơn nữa, đã ra khỏi Vương Chiến Chi Địa, nghĩa là chuyện lần này đã kết thúc, dù phía địa quật biết là do Phương Bình làm, cùng lắm thì lần sau toàn lực vây giết hắn là được.
Tuyệt đỉnh địa quật không ngu, không phải không hề nghi ngờ Phương Bình.
Nhưng hôm nay, bọn họ không làm khó dễ Phương Bình, đương nhiên có tính toán riêng của mình. Cuối cùng, thu hoạch lớn nhất của bọn họ chính là hạn chế người của hai vương đình lớn vào Vương Chiến Chi Địa, mỗi ba năm chỉ được tối đa 50 tiêu chuẩn cho mỗi vương đình.
Về phần Phục Sinh Chi Địa... Liên quan gì đến bọn họ đâu!
...
Ngự không ba ngàn dặm cũng tốn kha khá thời gian.
Ma Võ.
Khi cả người Phương Bình phát sáng vàng rực bay qua các nơi, Hoàng Cảnh đột nhiên thở dài một tiếng: "Cấp tám?"
"Chắc không phải đâu ha." Lữ Phượng Nhu không quá chắc chắn nói một câu.
Ngoài ra, Đường Phong trầm giọng nói: "Còn ít nhất 3 tiếng nữa hắn mới về đến trường, toàn trường chúng ta nên rút đi!"
"Cái gì?"
Lữ Phượng Nhu ngây ra, Đường Phong kiên quyết: "Toàn trường rút đi! Cho tất cả học sinh nghỉ học, chúng ta... chúng ta xuống Ma Đô địa quật tránh một lát."
Mọi người dại ra!
Đại Sư Tử bị dồn ép điên rồi hả?
Nhân lúc Phương Bình còn chưa về, ông muốn thầy trò toàn trường chạy trốn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận