Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3075: Ẩn Tu

Chương 3075: Ẩn TuChương 3075: Ẩn Tu
"Đại thắng!" Phương Bình mặc kệ đám người, quát to một tiếng, khiến trăm vạn quân võ giả hô theo!
"Đại thắng!"
"Diệt 10 Thiên Vương, vô số Thánh Nhân, chúng ta vô địch!"
Mọi người lại hô theo, vô cùng kích động!
Thời khắc này, nhóm người lão Trương cũng nở nụ cười, trên lưng mồ hôi tuôn ra như suối.
Kinh hoàng! Sợ hãi!
Hoàng Giả giáng lâm, nói không sợ là chuyện không thực tế, nhưng trận này, cuối cùng, bọn họ là người thắng.
Đây cũng là một trận chiến cực kỳ có ý nghĩa, đáng khắc ghi.
Có một số việc vẫn cần phải tiếp tục làm. Tuy quan hệ thù địch giữa sơ võ và Nhân tộc đã mỏng đi nhiều, nhưng bọn họ vẫn cần phải để ý mấy lão già trong Thiên Phần mới được.
Từ thịt cá trong mắt mọi người trở thành quả bom nguyên tử. Lúc này, ai còn muốn đối đầu với Nhân tộc, đó chính là kẻ ngốc. Trừ khi các phe trong Tam Giới liên hợp lại với nhau, bằng không, Nhân tộc không còn là kẻ yếu, mà là cường giả.
Mọi người không nói gì, nhóm người Khôn Vương rời đi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ cần thời gian bình tĩnh lại và cân thời gian suy nghĩ.
Phương Bình cười lớn, bay thẳng đến vực Nam.
"Ha ha ha..." Phương Bình cười to, quát: "Vực Nam thuộc về Nhân tộc, chúng ta chiến thắng khải hoàn! Võ giả địa quật dám bước vào vực Nam một bước, trảm! Ba vực Đông, Tây, Bắc có thể tiếp tục là chiến trường, có gan, địa quật cứ tiếp tục khai chiến!"
Nhóm người Thiên Cẩu cũng lặng lẽ trốn, tiếp tục quay lại Thiên Phần.
Sau ngày hôm nay, Nhân tộc chính là một trong những bá chủ của Tam Giới, bá chủ Mạnh nhất!
Tính ra, phe bọn họ tử thương nặng nề nhất. Bọn họ tổn thất 6 vị Thiên Vương.
Bốn vị Tuần Sát Sứ cấp Thiên Vương còn sót lại lúc này đứng lặng trên không, gương mặt hoảng loạn và luống cuống.
Tử vong!
Tất cả trở về quỹ đạo vốn có. Như thể trận chiến kinh thiên động địa chưa từng xảy ra. Song, Biển Khổ loang lổ và vực Nam hoang tàn là minh chứng cho trận chiến khốc liệt ấy. Nước biển màu đỏ, mặt đất hoang tàn đã nói lên tất cả.
Nào có ngờ, ngày hôm nay, Nhân Hoàng kém chút bị người đánh chết.
Bốn vị Thiên Vương, nếu là ngày thường thì đã có người lôi kéo làm thân, song, hôm nay không có.
Thiên Cực lặng lẽ rời đi. Hắn lúc này sợ run người. Lúc trước hắn nói Hoàng Giả mà xuất hiện, có lẽ mọi người sẽ bị đập chết tại chỗ, vì hắn cho rằng có người muốn thành Hoàng.
Các phe khác đều trở vê tu luyện, dưỡng thương, còn bọn họ... Phải đi con đường nào?
Đáng sợi Sống sót sau tai nạn!
Bọn họ không giết được Hoàng Giả, có lẽ sẽ giống như ngày hôm nay, tiêu diệt môn đồ dòng chính của Hoàng Giả, mà hắn là hoàng tử... Dễ trở thành mục tiêu.
Thiên Cực vờ như không nghe thấy, về phân cha hắn, hắn không nghe tiếng của cha mình, không biết ông ấy còn sống hay không. Nói chung, hiện tại, hắn bỗng dưng không còn muốn cha mình quay về nữa. Không ai muốn mời chào mấy người này, bởi vì bọn họ là tai mắt của Hoàng Giả, ai biết lúc nào đối phương sẽ đâm sau lưng ngươi một đao? Còn phiền hơn là làm kẻ thù nữa.
Không nên dính líu đến mấy tên này, dễ bị liên lụy.
Quá nguy hiểm!
Phía sau, đại sư huynh của hắn hình như đang gọi hắn, Thiên Cực làm như không nghe thấy, phá nát hư không, lập tức biến mất.
"Phụ hoàng ơi phụ hoàng... Nếu người còn sống, thì người cứ ở yên ngoài Tam Giới đi!"
Thiên Cực lúc trước ngày ngày đều mong cha mình trở về, lúc này đã thay đổi suy nghĩ, hắn quay xe trong một nốt nhạc. Phụ hoàng đừng trở về, đừng trở về hại con trai của người. Con trai người sống không dễ dàng, sống được tới ngày hôm nay quá khó khăn!
Thiên Cực rời đi, một lát sau, đạo trường Tây Hoàng di chuyển, tiếp tục đi sâu vào Biển Khổ, không rõ tung tích.
Mọi người dồn dập rời đi, Nhân tộc và địa quật đánh trống thu binh.
Tam Giới, trở về yên tĩnh.
Trở về Trái Đất, đã là ngày 24 tháng 5.
Tam Giới đại chiến, Trái Đất cũng bấp bênh, núi lở đất nứt, động đất biển gầm kéo dài. Song, khi nhóm Phương Bình trở về, bọn họ phát hiện, Trái Đất đã khác xưa.
Năng lượng nồng nặc, đậm đặc hơn rất nhiều! Thậm chí còn có cảm giác năng lượng nhiều hơn cả ở địa quật!
Mặt đất càng thêm kiên cố, đại lục được mở rộng, đất đai lấn biển mà thành.
Một nhóm cường giả sống sót sau tai nạn. Vừa trở về, mọi người nhìn nhau, sau đó bật hơi thở phào nhẹ nhõm.
Long Biến cười khổ nói: "Vốn tưởng là... Ôi!"
Không ngờ! Thật sự không ngờ mọi chuyện cuối cùng lại diễn biến đến mức này.
Bên ngoài cho rằng Phương Bình muốn diệt Đế Tôn, bọn họ cho rằng Phương Bình muốn tiêu diệt Thánh Nhân, nào có ngờ, cuối cùng, 10 vị Thiên Vương tử vong, ngay cả Nhân Hoàng... À không, hiện tại là Đồ Bình Hoàng, cũng kém chút thì mất mạng.
Đương nhiên, kém chút ở đây là kém bao nhiêu, mọi người cũng không xác định. Kỷ thật sự kém chút nữa mất mạng hay hắn ra vẻ mình sắp mất mạng, khó nói lắm.
Phương Bình cười nói: "Ta cũng không ngờ, vốn dĩ, ta thực sự muốn mạng mấy tên Thánh Nhân rồi thôi, ai biết sau đó phát sinh thêm nhiều chuyện như vậy."
Trấn Thiên Vương khinh thường nói: "Ba tháng nay, số lần lão phu chiến đấu đã hơn tổng số lần lão phu ra tay †rong tám ngàn năm!"
Đúng, mới ba tháng mà thôi. Thật sự đã nhiều hơn số lần ông ra tay trong tám ngàn năm của quá khứ. Hơn nữa, trận sau càng nguy hiểm, càng kích thích hơn trận trước.
Nói xong, ông nhìn về phía Phương Bình, hơi nhíu mày, nói: "Đại đạo của ngươi lại vỡ rồi?"
"Lại"? Nghe thấy vậy, mọi người thấy đau giùm Phương Bình.
Lại vỡi
Lần trước, Phương Bình phá hủy Hoàng Đạo, lần này, là đại đạo cấp Đế. Nói chung là lại vỡ, mà cũng không thấy hắn bị làm sao, vẫn nhảy nhót tưng bừng, vỡ đại đạo mà như bể đồ chơi vậy.
Phương Bình cười nói: 'Vỡ thì vỡ, có gì đâu. Ta có Bản Nguyên trong tay, ta có thể thay thế đại đạo, không có gì đáng ngại! Lần này không phải được bồi thường ba đại đạo cấp Thánh sao? Cho ta xin một cái là được, còn lại thì... Phương Bình quay đầu nhìn một vòng, rất nhanh, hắn nhìn vê phía Huyền Quý Thiên Đế đã theo phe Nhân Gian, cười nói: "Nếu Huyền Quý tiên bối cảm thấy có thể thử, thì cứ thử thay đại đạo cấp Thánh..."
Huyền Quý cũng là Đế Tôn lâu đời, nhưng chưa thể đột phá cấp Thánh Nhân, Phương Bình cũng không biết là ông ta muốn tự mình đột phá hay muốn thay đại đạo.
Huyền Quý hơi chần chờ, lên tiếng: "Để ta suy nghĩ thêm chút nữa."
Phương Bình gật đầu, không miễn cưỡng ông, đây không phải là chuyện cứ ép là được.
Không nói thêm nữa, Phương Bình nhìn thấy ông lão được Thẩm Hạo Thiên cõng trên lưng, Phương Bình không thân với đối phương, nhưng biết ông ấy là lão tổ nhà họ Mạnh của thành Trấn Tinh.
Lần này, vị tuyệt đỉnh bị lão Trương chặt đứt đại đạo chính là lão tổ nhà họ Mạnh.
Phương Bình từng nghe qua lai lịch của lão tổ nhà họ Mạnh. Ông ấy là võ giả phục sinh ngàn năm trước, là cường giả được Mạc Vấn Kiếm dẫn theo xuống địa quật chinh chiến, cuối cùng tử trận, sau này phục sinh. Ông cũng là vị cường giả phục sinh duy nhất tu luyện được đến cấp tuyệt đỉnh.
Ông không tính là lão cổ hủ, tính ra vẫn còn trẻ.
Thấy Phương Bình nhìn vê phía lão tổ nhà họ Mạnh, lão Trương cười nói: "Đừng nhìn nữa! Mạnh lão quỷ năm xưa đi theo con đường trước khi phục sinh, nên cũng không tính là đạo của hắn. Ta không có suy nghĩ gì, con đường hắn đi xem như là con đường ngoại lai, cùng lắm thì đổi đường thôi, chỉ là ta không biết có được hay không... Ta không có triệt để cắt đứt căn cơ đại đạo của hắn..."
Nếu cắt đứt, lão tổ nhà họ Mạnh chắc là đi theo ông bà tổ tiên rồi.
Vẫn còn căn cơ. Cái gọi là căn cơ, chính là thế giới bản nguyên không lớn lắm kia.
Nhìn Mạnh lão tổ đã hôn mê, Phương Bình trầm giọng nói: "Có thể thử xem, không chắc có thể thành công! Nếu thành công, thì mấy vị cấp chín bị chặt đại đạo cũng có thể thử, ta còn một vài con đường tuyệt đỉnh trong Bản Nguyên.
Nếu không thể... Cũng không sao, giữ được tính mạng, không tu được bản nguyên thì đi theo sơ võ, cùng lắm thì ta đến sơ võ một chuyến, đổi một ít bảo vật về."
Mọi người khẽ gật đầu, thành công thì tốt, mấy vị cấp chín trước kia không xác định có muốn đổi đường hay không, dù sao đại đạo do mình tự đi cũng khác đi lên con đường có sẵn không phải của mình. Nhưng đến nước này, nếu có thể, thì võ giả tuyệt đỉnh của Nhân tộc sẽ càng nhiều.
Phương Bình vẫn còn vài con đường cấp tuyệt đỉnh.
Nhưng tróc đại đạo ra quá khó. Mấy ngày qua, tiêu diệt không ít cường giả, nhưng Phương Bình cũng chưa kịp thu thập đại đạo của họ, cũng không thể giữ cho đại đạo của bọn họ không vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận