Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1641

Tính như vậy, Phương Bình thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Chênh lệch rất lớn!
Cường giả cấp chín của nhân loại trên bảng xếp hạng có khoảng 200 người. Tính cả thánh địa và những người không có tên trên bảng xếp hạng, xem như 300 người đi.
Nhưng địa quật thì sao?
Vùng cấm và ngoại vực, có ít nhất 2000 nhân loại địa quật cấp chín. Đó là còn chưa tính yêu tộc, nếu tính, ít nhất cũng có 4000, 5000 cấp chín!
Chẳng trách, đám người vùng cấm không có nhiều cảm xúc khi chết mất vài cấp chín.
Ở Thiên Nam, tử trận một nhóm cấp chín, Tử Cấm địa quật cũng tổn thất không ít, kết quả, những cường giả Chân Vương kia dường như không quá quan tâm.
Số lượng cường giả cấp chín còn nhiều hơn cả lượng cường giả cao cấp của nhân loại.
"Đúng là cấp chín không hiếm!" Phương Bình tính toán, sau đó cảm thấy thoải mái hẳn.
Diện tích vùng cấm quá lớn! Lớn gấp 600 lần Hoa Quốc. Trăm năm qua, Hoa Quốc cũng đã sinh ra hơn 50 vị cấp chín, nếu tính theo diện tích và dân số, cường giả cấp chín hẳn là nên có mấy chục ngàn người!
Nếu tính dựa theo thời gian tích lũy, Hoa Quốc chỉ mới tích lũy trong trăm năm qua, đối phương tích lũy cả ngàn năm, chênh lệch 10 lần, thì nên có mấy trăm ngàn cấp chín mới đúng!
Bây giờ tính ra… Phương Bình xem thường! Yếu dễ sợ!
Hắn mặc kệ nhân khẩu chênh lệch, địa quật quả thật rất yếu.
Hoàn cảnh tu luyện tốt như vậy, đất đai lớn như thế, thời gian tích lũy cũng lâu, thế mà mới chỉ có mấy ngàn cấp chín, không yếu mới lạ!
Trước đó còn cảm thấy quá nhiều, bây giờ tính lại, địa quật thật vô dụng.
Lúc Phương Bình còn đang thầm khinh bỉ, Mộc Hách thống lĩnh cũng không biết được tâm tư của hắn, tiếp tục nói: "Lần này, các ngươi vào Thần Lục, sẽ gặp thiên tài của các vực khác!
Vương đình không cấm các ngươi vào hoàng triều hoặc tông phái, thậm chí gia nhập vương thành đều được.
Người vốn tiếp dẫn các ngươi chỉ là một vị võ giả cấp thống lĩnh, lần này, hai vị điện hạ đến vực Nam Thất, đó là phúc phận của các ngươi! Nếu may mắn, các ngươi có lẽ có thể tiến vào hoàng thành!
Chờ qua khỏi Ngự Hải Sơn, các ngươi nên suy nghĩ thật kỹ xem muốn đi đâu!
Hoàng triều và thần tông chưa chắc là tốt hơn vương thành, thần tông cũng chưa chắc vượt trội hơn một số môn phái nhỏ! Bởi vì đến thần tông, các ngươi có lẽ chỉ là tôi tớ! Đến hoàng triều, có lẽ sẽ bị chiêu binh nhập ngũ, trở thành binh sĩ… Nói chung, phải xem lựa chọn của các ngươi!
Còn nữa, vương đình vừa lập học viện Hoàng Triều, nếu may mắn, có lẽ các ngươi có thể vào được học viện Hoàng Triều…"
Ánh mắt mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích, Lê Án giống như nhìn thấy, hắn cân nhắc nói: "Những người khác có lẽ không biết, nhưng thành Yêu Quỳ hẳn phải biết, đối thủ mà các ngươi phải đối mặt đến từ một nơi gọi là học viện Ma Võ!
Học viện… đây là nơi tu luyện võ đạo mà phụ vương chuẩn bị mấy năm gần đây. Học viện khá giống tông phái, nhưng cũng có điểm khác biệt.
Tông phái là sư phụ dạy đồ đệ, mỗi người chỉ truyền một đạo, mỗi người chỉ bái một sư… Nhưng ở học viện thì khác, các sư phụ có thể khác nhau, nếu ngươi có năng lực, có thể bái vô số sư phụ, sư phụ ở học viện cũng không có quyền ra lệnh với các ngươi, các ngươi chỉ cần nghe theo vương lệnh là được!"
Phương Bình bất ngờ, vương chủ đang bồi dưỡng người cho hắn sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn!
Học viện, nghe thì thấy giống cải cách, học theo nhân loại, nhưng trên thực tế, Phương Bình cảm thấy, giống như vương chủ đang bồi dưỡng nhân tài cho riêng hắn.
Vương đình quá lớn, Chân Vương quá nhiều.
Đám người thần tông, hoàng triều, thậm chí vương thành hay đô thành đều quá xa vương chủ. Bọn họ chưa chắc sẽ nghe lệnh vương chủ. Học viện xuất hiện e là dùng để thu nạp thiên tài võ giả, để bọn họ làm việc cho vương chủ.
Phương Bình cân nhắc những điều này, bên cạnh, Phong Diệt Sinh lại lạnh nhạt nói: "Không chỉ có học viện Hoàng Triều, những năm gần đây, trong hoàng thành xuất hiện nhiều học viện khác nhau, Phong gia chúng ta cũng thành lập một học viện chuyên chiêu mộ thiên tài võ giả ở các vực và ở Thần Lục!
Tổ phụ ta là cường giả Chân Vương, đôi lúc sẽ đến học viện giảng đạo, đương nhiên, phế vật vô dụng sẽ không thể vào học viện!"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều động lòng.
Chân Vương giảng đạo?
Võ giả thật ra không quá để ý đến chuyện có được giảng đạo hay không, nhưng đó là dưới cấp chín, đến cấp chín, muốn bước ra con đường bản nguyên, nhất định phải có cảm ngộ về bản nguyên.
Rất nhiều người, đến cấp chín vẫn không biết gì.
Ngay cả Ngô Khuê Sơn đến đỉnh cấp tám vẫn còn mờ mịt về phương diện này, cảm giác không thể đi ra con đường của mình, sau khi quan sát bản nguyên của thành chủ thành Sắc Vi, hắn mới đi ra con đường của mình.
Cường giả Chân Vương nhìn xa trông rộng, chỉ cần chỉ điểm vài câu, có lẽ đã có thể khiến người khác có thu hoạch. Dù không hiệu quả bằng việc quan sát con đường bản nguyên của người khác, nhưng đối với võ giả tầm thường, lấy đâu ra con đường bản nguyên để quan sát? Chân Vương giảng đạo cũng đủ rồi.
Những người ở đây đều là võ giả thiên kiêu của vực Nam Thất, ai mà không có chút dã tâm! Dừng lại ở cấp tám đủ để thỏa mãn đám người này sao? Không hẳn!
Chờ đến cấp chín, có Chân Vương tọa trấn và không có Chân Vương tọa trấn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bên cạnh, Lê Án dường như không quá để ý chuyện này.
Nhưng Phương Bình nhìn chằm chằm ngón tay của hắn một chút, những ngón tay co duỗi bình thường lúc này hơi giật giật, hơi co quắp lại.
"Cái tên này... Xem ra chưa chắc đã không để ý như hắn thể hiện."
Phương Bình khẽ giật mình, nếu Lê Án tức giận, bất mãn, hắn sẽ cảm thấy tên này thể hiện thì lẫm liệt, nhưng hơi phế. Song, Lê Án không lên tiếng. Điều này khiến Phương Bình nhớ đến một câu nói, chó sủa là chó không cắn!
Lê Án còn chưa đủ trình!
Theo Phương Bình, nếu muốn thể hiện sự ngông cuồng tự đại, hung hăng càn quấy thì lúc này nên nổi giận, vì rõ ràng Phong Diệt Sinh đang tranh cướp thiên tài với hắn.
"Còn non lắm, cũng chỉ đủ để lừa Phong Diệt Sinh mà thôi."
Phương Bình vẫn không lên tiếng, nhưng lúc này đã hiểu Yêu Thực vương đình hơn một chút.
Yêu Thực vương đình, rộng lớn vô biên, cường giả vô số! Không chỉ có nhân loại địa quật, Yêu Thực vương đình tự xưng Thiên Thực vương đình, có chút quan hệ với yêu thực của yêu tộc. Rất nhiều thành trì đều có yêu thực cắm rễ.
Khác với ngoại vực, ở ngoại vực thành nào thuộc phái Yêu Thực đều có yêu thực. Mà ở vùng cấm, chỉ có một số thành trì có yêu thực.
Những yêu thực này cũng không thuộc Yêu Thực vương đình, mà thuộc về Thủ Hộ vương đình.
Theo Phương Bình thấy, Thủ Hộ vương đình chính là một bầy yêu tộc được nuôi trong nhà, vì muốn để cho mình có quyền tự chủ, lúc này mới lập thành vương đình, muốn thể hiện sự tồn tại của mình.
Các vương thành lớn, quyền tự chủ cao, chỉ cần hằng năm tiến cống vật phẩm cho vương đình là được.
360 tòa vương thành phụ thuộc vương đình chưa tính hoàng triều. Hoàng triều có địa bàn riêng! Nhưng đã tính thần tông! Tông phái phải dựa vào vương đình mới có thể tồn tại.
Tông phái ở gần vương thành thì sẽ do các cường giả tông phái đến nhận chức thành chủ.
Không chỉ vậy, một số cường giả Chân Vương cũng có vương vực của chính mình.
Vương vực chính là khu vực, là địa bàn được chia cho các cường giả Chân Vương không thành lập hoàng triều và thần tông. Những người này không lập hoàng triều, nhưng cũng cần có địa bàn riêng để nuôi người nhà hoặc đệ tử môn nhân.
Thế là vương đình chia đất cho những Chân Vương này, gọi là vương vực.
Có một số Chân Vương có vương vực không nhỏ, có nơi bao gồm hơn mười tòa vương thành.
Ở trong vương vực, trên danh nghĩa phải nghe theo lệnh của vương đình, trên thực tế, vẫn do Chân Vương định đoạt. Về mặt bản chất, vương vực không khác hoàng triều cho lắm. Nếu khác, chỉ khác ở danh nghĩa mà thôi.
Một cái là hoàng triều phụ thuộc vương đình, tuy là phụ thuộc, nhưng địa vị bình đẳng với vương đình.
Một cái là vương vực trực thuộc. Theo lý thuyết, vương đình có thể tùy ý bổ nhiệm thành chủ vương thành, nhưng lại không thể làm như vậy với hoàng triều, vương đình không thể can thiệp đến nội vụ của hoàng triều.
Còn có một điểm khác, người của hoàng triều không thể kế nhiệm vương chủ, nhưng người ở vương vực thì được, thần tông cũng có thể!
Có một số Chân Vương không lập hoàng triều, một phần là ngại phiền toái, một số thì nhắm đến vị trí vương chủ, giống như Phong Vương.
Điều này Mộc Hách không nói, nhưng Phương Bình nghe hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận