Toàn Cầu Cao Võ

Chương 795: Lữ Phượng Nhu Không Cam Lòng

Trương Ngữ thấy hắn vẫn cứng miệng, cười cực kỳ xán lạn, gật đầu nói: "Cũng tốt, ngươi ở lại trường học, ta sẽ đau đầu lắm. Ngươi đi rồi cũng tốt, bầu không khí ở Ma Võ cũng sẽ tốt hơn."
"Cút đi!"
Tần Phượng Thanh mắng một tiếng, thẹn quá thành giận nói: "Ngươi chớ chọc ta, ta sẽ lên đỉnh cấp bốn ngay thôi, có tin ta đánh ngươi không hả!"
Lần này xuống địa quật, hắn đã hấp thu không ít đá năng lượng, ngũ tạng rèn luyện sắp xong rồi. Hơn nữa, hắn còn 1000 điểm thưởng từ thi đấu giao lưu, xuống địa quật nhận 300 điểm thưởng, với một số thứ đồ lấy được từ địa quật khoảng 3000 điểm thưởng.
Hắn hiện tại, cũng coi như là người có chút lợi nhuận, tài sản có gần 5000 điểm thưởng.
Lại đi phòng năng lượng mấy ngày, chắc là sẽ đến được đỉnh cấp bốn.
Trương Ngữ vẫn lạnh nhạt như cũ, cười nhạt nói: "Ta cũng vậy."
Từ cấp bốn trung kỳ đến cao kỳ rất tốn thời gian, nhưng từ cao kỳ đến đỉnh phong lại nhanh hơn nhiều.
Trương Ngữ cũng là thiên tài, từ khi từ nhậm chức hội trưởng hội võ đạo, tiến độ tu luyện cũng không chậm, hắn đã sớm đột phá đến cấp bốn cao kỳ, bây giờ đã qua hai, ba tháng, hắn cũng sắp đến đỉnh cấp bốn rồi.
"Có bằng cấp ngang kỳ ta cũng đánh ngươi được!"
Tần Phượng Thanh xem thường hừ một tiếng, Trương Ngữ cười không nói, thằng nhóc hung hăng, thật sự cho rằng ngươi chạy nhanh, ta không có cách đánh ngươi sao?
Nhưng hắn cũng không thèm để ý Tần Phượng Thanh, tiếp tục hung hăng đi, sớm muộn sẽ bị dạy dỗ!
...
Ngày hôm đó, không chỉ có đám Tần Phượng Thanh nghị luận.
Còn có học sinh Ma Võ nữa!
Ngoài trường cũng có người nghị luận sôi nổi.
Ma Võ Phương Bình, đại học năm hai, không chỉ đảm nhiệm hội trường Ma Võ hội võ đạo, bây giờ còn tiến vào hội đồng quản trị nhà trường, tín hiệu này... thật sự có chút ý vị sâu xa rồi.
Xác suất Phương Bình ở lại trường rất lớn!
Không chỉ đơn giản là ở lại trường, hiện tại là thư ký trưởng hội đồng quản trị nhà trường, vậy sau này thì sao? Hơn nữa Ma Võ Lý Trường Sinh tiến vào cấp tám, cũng khiến không ít người chấn động.
Nhưng... Lý Trường Sinh không làm tiệc Tông sư, đúng là cũng biết điều.
Bình thường, khi đột phá đến cảnh giới Tông sư, thì dù bản thân không làm tiệc, chính phủ địa phương hoặc là các cơ quan tương ứng đều sẽ tổ chức, cũng không chỉ đơn giản là vì khen công hay khoe khoang, mà còn vì chúc mừng thực lực nhân loại tăng thêm.
Mỗi một vị cường giả Tông sư, đều là trụ cột của nhân loại.
Tông sư và dưới Tông sư, thực lực chênh lệch rất lớn, dù có là cấp sáu, không đến mức tinh huyết hợp nhất, gặp phải Tông sư, thì ngay ngay cả chạy cũng khó.
...
Bên ngoài nghị luận sôi nổi, trong trường, Lão Lý lại thở dài thở ngắn.
Không phải không làm, mà là không dám làm.
Mất mặt lắm!
Bây giờ mạnh miệng nói hắn Lý Trường Sinh là cường giả cấp tám, nhưng vấn đề là, hắn không phải!
Một tên cấp tám có lực lượng tinh thần không đạt đến cảnh giới ngoại phóng?
Nếu làm tiệc Tông sư, người bình thường đương nhiên không thấy được, nhưng đến cảnh giới Tông sư chỉ cần nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện một số khác biệt.
Nếu vị cường giả cấp tám, chín nào đó đến gặp, phóng tinh thần uy thế ra, hắn Lý Trường Sinh bạo phát khí huyết chống lại, vậy thì mất mặt không biết chui đầu đi đâu.
Trong phòng năng lượng, Lão Lý liếc Phương Bình, thở dài nói: "Nhóc con, nổ thì cũng đã nổ rồi, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện, lão tử mất mặt, ngươi cũng đừng hòng được yên!"
Phương Bình khẽ cười nói: "Gấp cái gì, chuyện sớm hay muộn thôi, hiện tại khí huyết của ngài mạnh mẽ vô cùng, tốc độ uẩn nhưỡng lực lượng tinh thần cũng cực nhanh. Chỉ cần rèn luyện xong xương sọ, cũng sắp ngoại phóng được rồi, lại đến phòng áp lực tu luyện, lực lượng tinh thần sẽ hóa hình ngay thôi."
"Nói thì hay lắm!" Lão Lý hừ một tiếng, nếu thật sự thoải mái như vậy, thì tốt rồi.
Phương Bình không để ý đến hắn, quay đầu nhìn về phía Tống Doanh Cát, cười híp mắt nói: "Thầy Tống, ngài đóng được bao nhiêu cánh cửa tam tiêu rồi?"
Vài ngày trước, Tống Doanh Cát vừa đột phá đến cấp sáu.
Nhớ lúc đầu, lão Tống rất đắc ý, khi Phương Bình đột phá cấp bốn, lão Tống nói với hắn, ông đây cấp sáu.
Hiện tại...
Sắc mặt Tống Doanh Cát đen kịt, rầu rĩ nói: "Mắc mớ gì tới ngươi!"
Lão tử còn đang cấp sáu sơ kỳ thì sao? Không phục à?
Cấp sáu đâu có đột phá dễ dàng như vậy.
Đóng kín cửa tam tiêu cần rất nhiều thời gian, cánh cửa tam tiêu đầu tiên của hắn đến hiện tại chỉ mới đóng kín một phần ba. Nếu muốn đến cấp sáu trung kỳ thì cần thêm một hai năm nữa.
Còn đóng kín tất cả ba cửa tam tiêu để đạt đến đỉnh cấp sáu thì... Lão Tống vốn cần đến khoảng hơn mười năm.
Trước sáu mươi tuổi, trở thành võ giả đỉnh cấp sáu. Sau đó phải xem vận khí và cơ duyên, đời này có thể tiến vào Tông sư cảnh hay không, còn chưa biết chắc.
Phương Bình cười híp mắt nói: "Sao thầy Tống lại nói thế, làm thư ký trưởng hội đồng quản trị nhà trường, ta quan tâm thầy Tống là chuyện đương nhiên mà. Hơn nữa, thầy Tống cũng đã ở phòng năng lượng mấy năm, có muốn đổi hoàn cảnh làm việc không?"
Tống Doanh Cát không lên tiếng, ánh mắt lại rất sắc bén, tên nhóc khốn nạn, ngươi muốn làm gì?
"Chỗ quản lý vệ sinh của phòng hậu cần thì như còn thiếu trưởng phòng..."
"Cút! Ông đây mặc kệ!"
Tống Doanh Cát giận dữ, lão tử muốn chém chết ngươi!
Quản lý vệ sinh... Quét rác quét nhà cầu?
Ngươi kêu ông đây làm cái này, có tin ta chém chết ngươi hay không!
Phương Bình nghiêm mặt nói: "Thầy à, cái gọi là lao động không phân chia cao thấp sang hèn, mọi người đều phục vụ cho Ma Võ, sao ngài có thể nói như vậy chứ?"
Tống Doanh Cát hừ một tiếng, đừng nói vớ vẩn nữa, không làm là không làm.
"Thầy thật sự không muốn à? Nếu làm, có thể đến phòng lực lượng thiên địa tu luyện nhiều hơn mấy tiếng..."
Tống Doanh Cát tiếp tục giữ yên lặng.
"Tiền lương đãi ngộ, thật ra không kém hiện tại, còn có phụ cấp nữa."
"..."
"Nghe nói bên kia cũng không thiếu mỹ nữ..."
"Ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ quyết đấu với ngươi!"
Tống Doanh Cát không vui, ngươi nghĩ ta ngốc à, chỗ đó làm gì có mỹ nữ!
Lão Lý bên cạnh gây xích mích nói: "Tiểu Tống, là đàn ông đừng chỉ nói mà không làm, lẽ nào ngươi còn sợ hắn? Hắn mới cấp năm, sợ cái gì, quyết đấu đi, ta làm trọng tài!"
Xem trò vui không chê chuyện lớn, lão Lý hiện tại cũng muốn đánh Phương Bình, nhưng lại không tiện ra tay.
Thằng nhóc này, nói thế nào cũng đã cứu mạng già của mình.
Tống Doanh Cát tiếp tục đen mặt, Ma Võ thay đổi rồi, không còn là Ma Võ hòa bình hữu ái như trong ấn tượng nữa.
Lý Trường Sinh cũng làm viện trưởng rồi!
Lữ Phượng Nhu cũng thành phó viện trưởng!
Phương Bình tên khốn này còn thành thư ký trưởng hội đồng quản trị nhà trường, hắn hiện tại rất bi quan, Ma Võ rồi sẽ đi đến đâu đây?
Bọn họ đang nói chuyện thì Lữ Phượng Nhu đã đến.
Giờ khắc này, Lữ Phượng Nhu rất nghiêm túc, phía sau, Ngô Khuê Sơn tóc trắng cũng im lặng không lên tiếng đi sát theo.
"Hiệu trưởng."
Nhìn thấy Ngô Khuê Sơn, Tống Doanh Cát sắp khóc đến nơi, ngài cuối cùng cũng đến rồi.
Bây giờ Ma Võ đã thay đổi, trước đây còn cảm thấy Ngô Khuê Sơn nham hiểm, bây giờ suy nghĩ một chút, dù có vô căn cứ đến mức nào, thì cũng đáng tin hơn Phương Bình.
Ngô Khuê Sơn khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Còn vì sao Tống Doanh Cát oan ức như bánh bèo thì Ngô Khuê Sơn cũng lười hỏi, quen là được rồi.
Không nhiều lời với Tống Doanh Cát nữa, Ngô Khuê Sơn nhìn về phía Phương Bình, trầm giọng nói: "Phiền ngươi rồi!"
Một cấp tám, lại khách khí với một học sinh cấp năm như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy.
Tuy rằng Phương Bình đã ghi hận, sớm muộn cũng đánh lão Ngô một trận, lúc này cũng vội vàng khom người cười nói: "Hiệu trưởng đừng khách khí, chuyện của cô cũng là chuyện của ta, một chút tinh hoa sinh mệnh mà thôi..."
Hắn vừa nói xong, Lữ Phượng Nhu đã nghiêng đầu nói: "Khi ta thử nghiệm tinh huyết hợp nhất, ngươi nhớ phải để năng lượng ở trạng thái đầy dủ."
Phương Bình cứng đờ, cười khan nói: "Cái đó... Cô à, nhiều như vậy, nếu ngài tốn thời gian quá nhiều..."
Lữ Phượng Nhu mắt điếc tai ngơ, chuyện đó không liên quan đến ta, ngươi biến không được cũng phải biến ra.
Phương Bình ủ dột, ta thật sự không có nhiều như vậy đâu.
Lữ Phượng Nhu không quản hắn, hít sâu một cái, sau đó cất bước đi vào phòng tu luyện trong cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận