Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3114: Khởi Hành

Chương 3114: Khởi HànhChương 3114: Khởi Hành
Một bên, Trương Đào không biết phải nói gì, mới thế mà đã bị lừa rôi sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại... đúng là rất có lý.
Thần Hoàng đúng là còn sống, Nhân Hoàng cũng vậy, Đông Hoàng... không rõ lắm. Ba vị Hoàng Giả này là lão sư của Chiến Thiên Đế, năm đó bọn họ trở mặt, ai biết đã xảy ra chuyện gì? Nếu Vương Kim Dương thật sự đi tìm, có lẽ vẫn có thể mượn gà đẻ trứng, lấy mấy thứ tốt vê.
Lúc này, ngay cả Thương Miêu cũng bắt đầu truyên thụ kinh nghiệm: "Đúng đấy, tên lừa đảo ngày nào cũng lừa mèo, ngày nào cũng tính kế mèo, bản miêu nhất định phải lại đây, có thể ăn món ngon, có thể lấy chỗ tốt..."
Phương Bình trợn trắng mắt, con mèo ngốc nhà ngươi sao mà so được? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con mèo này chịu đi theo mình, có lẽ đúng là có tâm tư này. Ngươi càng tính kế ta, ta nhất định phải đi theo ngươi, ngươi cứ tiếp tục tính kế đi!
"Chuyện này tính sau, đã lâu không gặp, buổi tối uống một chén đi... Ngày mai ta phải đi rồi."
Phương Bình không bàn chuyện nữa, bạn cũ hiếm khi trở về, phải uống một chén chứ.
Lần này, hắn dự định sẽ tiếp tục hành trình để trở nên mạnh hơn, bây giờ không phải là lúc để hưởng thụ ở Trái Đất.
Lão Vương gật gù, cũng cảm khái vô cùng, tâm tình có chút phức tạp. Từ ba năm trước đến hiện tại, chỉ mới ba năm ngắn ngủi mà thôi, nhưng quá khó để quay về quá khứ.
Mà là không có thời gian để yêu, không có thời gian để thương. Phương Bình gánh vác quá nhiều, Nhân Vương... Hai chữ này giam cầm hắn.
Gánh vác quá nhiều thứ, đâu được thanh nhàn.
Ba năm mà cứ như đã trải qua 300 năm. Khi đó, ai đi đường nấy, có người đi theo con đường võ đạo, có người trực tiếp tiến vào xã hội, có người lựa chọn làm lính, mỗi người có con đường của mình. Đã lâu không gặp bạn học cũ, cũng đã lâu không về thăm cha mẹ, không có thời gian chăm sóc em gái.
Phương Bình và Vương Kim Dương uống rất nhiều rất nhiều, rượu không say, người tự say, bữa nhậu hôm nay làm Phương Bình nhớ tới bữa tiệc tốt nghiệp cấp ba khi ấy.
Rượu, hết chén này đến chén khác. Bọn họ chính là hy vọng của Nhân tộc, muốn phá hủy lao tù này, chỉ có thể trông chờ vào bọn họ tiến về phía trước.
Không phải là không yêu!
Ngày nào Tam Giới còn loạn, bọn họ cũng chỉ có thể đường ai nấy đi, vì chính mình, vì Nhân tộc, giãy giụa sống sót.
Dựa vào chút men say còn sót lại, Phương Bình trêu ghẹo nói: Lão Vương, ngươi có từng nghĩ tới, một ngày nào đó Tam Giới hòa bình, ngươi sẽ làm gì chưa?”
Lão Trương gieo hạt giống cho hắn, mà Phương Bình, lại tự mình giúp hạt giống nở hoa kết quả.
Rượu say, người tỉnh.
Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện bị giam cầm!
Phương Bình lại không để ý lắm, trêu ghẹo nói: "Nói đi cũng phải nói lại, ba năm trôi qua, cô dâu nhỏ nhà ngươi cũng không còn nhỏ nữa rồi..."
"Ngươi làm thầy giáo?" Phương Bình cười ha hả: "Ngươi làm thầy dạy cô vợ nhỏ kia của ngươi?"
"Cái đầu ngươi!" Lão Vương bật cười.
"Ta?" Vương Kim Dương cười nói: "Ta... có lẽ sẽ làm thầy giáo." "Thôi đi, Ny Ny mới 13 tuổi."
"Vậy những thứ rất gần kia thì sao?"
Lão Vương không thèm để ý, vừa uống rượu, vừa ngửa đầu nhìn trời cao, nhìn trời sao dày đặc kia, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói xem, bên ngoài bầu trời này, rốt cuộc là cái gì?"
Phương Bình nói xong, cười nói: "Nếu chiến tranh kéo dài mười năm, tám năm, chẳng phải rất đúng lúc sao? Chiến tranh kết thúc, cô dâu nhỏ của ngươi cũng lớn rồi."
Phương Bình bỗng nhiên khẽ thở dài: "Chiến tranh có thể kéo dài bao lâu? Lão Vương, có lẽ một hai năm, có lẽ mười năm tám năm, có lẽ... ngươi và ta cũng không thể nhìn thấy kết cục."
"Ngôi sao bản nguyên?" Phương Bình cười nói: "Trước đây ta cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ chính là hình chiếu của ngôi sao bản nguyên. Mọi người đều nói cứ một vì sao mất đi, thì lại có một sinh mệnh biến mất, đó chẳng phải là ngôi sao bản nguyên sao?"
Phương Bình bật cười: "Ngươi nhớ kỹ ghê nhỉ... Nhưng mà..."
"Ngốc thế..." Phương Bình cười nói: "Mấy thứ ở gần chính là mảnh vỡ đại lục, đơn giản thôi mà. Mặt trăng cái gì, đều là do mảnh vỡ tạo thành, bay xung quanh Trái Đất, ở xa, chính là ngôi sao bản nguyên. Mặt trời này chính là Tiên Nguyên, không tin ngươi lên trên đó mà xem? Có lẽ sau khi phá nát cửu trọng thiên, ngươi sẽ bước lên mặt trời đó."
Lão Vương cười, cầm vò rượu lên, rót cho mình một chén rượu, khẽ cười nói: "Ngươi có từng hối hận không? Hối hận khi đó đi lên võ đạo, hối hận khi đó tiến vào Ma Võ?"
"Có gì mà phải hối hận, lúc nước mất nhà tan, thế gian này có nơi hòa bình sao?"
"Cũng chưa chắc." Vương Kim Dương nhìn xuống Ma Đô, lẩm bẩm nói: "Tuy người bình thường cũng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cũng sẽ không như ngươi bây giờ, ba năm như một ngày, ăn bữa nay lo bữa mai, nam chinh bắc chiến, có nhà mà không được về.
Ba năm trước, nếu ta không cho ngươi bất cứ cơ hội nào, không cho ngươi Rèn Luyện Pháp, không cho ngươi học thung công... Ngươi sẽ không thể tiến vào Ma Võ, nếu không tiến vào, ngươi sẽ không là Phương Bình của ngày hôm nay, cũng sẽ không gánh vác tất cả những thứ này..."
"Vớ vẩn!" Phương Bình cười nhạo, uống một hơi cạn sạch: "Sinh là nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng! Ta không hối hận! Ta thà nắm giữ vận mệnh trong tay mình, còn hơn để cho người khác khống chế sống chết của tal
Ngươi nói nếu ba năm trước, ngươi không cho ta những thứ này, ta sẽ không tới được hôm nay... Có lẽ là vậy, thế nhưng, dù không có thực lực như bây giờ, Phương Bình ta cũng chắc chắn sẽ không chịu làm người bình thường, ở đằng sau hưởng thụ bình anl
Có lẽ hôm nay ta vẫn còn chinh chiến ở ngoại vực, có lẽ sẽ càng khổ, càng nguy hiểm hơn bây giời"
Phương Bình cười ha ha nói: "Cho nên ta chưa từng hối hận đã đi lên con đường này! Ta chỉ hối hận thời gian của ta quá ngắn, bằng không, ta sẽ càng mạnh hơn, càng chắc chắn có thể phá hủy tất cả những thứ này, để ta có thể tự dol"
"Cạn một chén!" Lão Vương cười giơ vò rượu lên, Phương Bình có rất nhiều khuyết điểm, nhưng Phương Bình có thể thành Nhân Vương, rất nhiều lúc, hắn khiến người ta tin cậy vô cùng.
Phương Bình chiến đấu vô số lần, lần nào cũng đi trên bờ vực sinh tử. Nhưng hắn chưa bao giờ oán trời trách đất, dù trong lòng có bi quan, Phương Bình luôn thể hiện mình tự tin tràn đầy, chưa bao giờ nói một chữ, một câu thể hiện sự tuyệt vọng nào.
Vương Kim Dương khâm phục hắn, không chỉ đơn thuần là thực lực. Nếu chỉ là thực lực, có không ít người mạnh hơn Phương Bình, nhưng cũng đâu làm hắn khâm phục?
Hắn luôn âm thầm giúp đỡ Phương Bình, kiên định đứng bên cạnh Phương Bình, cũng là bởi vì tính cách không hoàn mỹ của Phương Bình. Uống mấy chén, trời cũng sắp sáng, lão Vương bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Nếu một ngày nào đó, chúng ta thật sự bị người đoạt xá... Ta không còn là ta, thì hãy tiêu diệt ta! Ngươi tự tay tiêu diệt chúng tal"
"Đương nhiên, nếu ba Đế giúp Nhân tộc... thì không cần báo thùi" Lão Vương bình tĩnh nói: "Giúp Nhân Tộc thì đáng giá, không giúp... Ngươi tự mình động thủ, chết ở trong tay ngươi, cũng không uổng đời này!"
Phương Bình nhìn hắn, nhìn một hồi thì cười: "Được! Một lời đã định!"
"Một lời đã định!" Hai người chạm cốc, Phương Bình uống sạch tất cả rượu, hành trình mới sắp bắt đầu rồi.
Phá bảy... Còn kém xai...
Ngày mùng 2 tháng 6, Phương Bình lại biến mất khỏi Nhân Gian. Có người nhìn hắn rời đi, không có ai đưa tiễn hắn, chỉ có yên lặng cầu nguyện.
Bây giờ, không còn ai có thể kề vai chiến đấu với hắn nữa, hắn chỉ có thể cô đơn lên đường. Đương nhiên hôm nay Phương Bình cũng không hẳn là cô đơn, hắn còn mang theo một con mèo, một con mèo to cỡ bàn tay, giúp hành trình của hắn tăng thêm mấy phần lạc thú.
Trên Cấm Ky Hải rộng mênh mông, mới vừa bước vào, con mèo nhỏ trên bả vai kia đã mở miệng nói: "Tên lừa đảo, ăn cơm đi!"
Phương Bình rất muốn ném con mèo này đi, mới đi bao xa chứ?
Mới ra khỏi nhà mà ngươi đã đòi ăn cơm rồi!
"Tới giờ cơm rồi mà!" Thương Miêu oan ức: 'Bản miêu đã quen ăn một ngày ba bữa rồi!"
Từ khi đến Trái Đất, ngày nào nó cũng ăn đúng ba bữa, hôm nay đã không ăn bữa sáng, bây giờ tên lừa đảo lại không cho nó ăn trưa, ăn không đúng giờ đúng bữa gì cả.
Phương Bình bất đắc dĩ, nhắc nhở: "Ta đang che giấu thân phận, ngươi đừng có gọi ta tên lừa đảo nữa, với lại, bây giờ ngươi là yêu thú cấp chín, không biết nói chuyện, hiểu không?”
"Meo...'
"Không được kêu như mèo, phải kêu như hổ, yêu thú Hổ tộc!"
Thương Miêu oan ức nhìn hắn, đúng là bắt nạt mèo mà, còn không cho nó nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận