Toàn Cầu Cao Võ

Chương 457: Đại Sư Tử (2)

Đường Phong giải thích: "Ngựa là một loài sinh vật phổ thông, khí huyết rất mạnh, nhưng không thể thu khí tức lại, nó luôn phóng khí huyết ra ngoài mọi lúc mọi nơi, rất dễ khiến sinh vật mạnh mẽ hơn chú ý.
Hơn nữa động tĩnh quá lớn, cũng rất nguy hiểm.
Cho nên võ giả xuất hành, đa số đều đi bộ.
Quân đội có một nhánh kỵ binh, nhưng hiệu quả không quá như ý, ở địa quật, sinh vật mạnh mẽ quá nhiều, một khi gặp phải sinh vật mạnh hơn, những kỵ binh này sẽ lãnh đủ.
Bao gồm cả cường giả cấp cao, bọn họ có thể phóng thích uy thế khiến ngựa kính sợ. Kỵ binh là nhánh quân xung phong, quân xung phong còn chưa lao ra, đối phương đã áp chế tinh thần, coi như kỵ binh xong đời rồi."
Phương Bình kinh ngạc nói: "Phạm vi phóng thích lực lượng tinh thần của võ giả cấp cao rất rộng sao?"
Phương Bình biết lực lượng tinh thần có hiệu quả áp chế, lần trước Hoàng Cảnh áp chế khiến cậu kinh sợ một hồi, bị ép đến không thở nổi.
Có thể võ giả cấp càng cao, lực lượng tinh thần lẽ nào càng có thể phóng ra ngoài với phạm vi càng xa càng rộng?
"Rất rộng, võ giả cấp bảy, ít nhất có thể phóng lực lượng tinh thần 30m, cấp tám và cấp chín thì càng xa và rộng hơn, cho nên kỵ sĩ chỉ là một loại binh chủng, không thể làm binh lực có tính quyết thắng được."
"Thì ra là như vậy."
Phương Bình gật gật đầu, lại nói: "Thầy ơi, vậy ở địa quật có loài thú cưỡi nào không..."
"Thú cưỡi?"
Đường Phong cười như không cười nói: "Sinh vật phổ thông không có giá trị thuần phục, chạy cũng không chạy nhanh bằng tự mình chạy.
Sinh vật sơ cấp cũng không có nhiều loài thích hợp làm thú cưỡi… Mà ở địa quật, sinh vật có kích thước càng lớn, thực lực càng mạnh, em còn chưa kịp thuần phục nó, nó đã ăn em trước rồi.
Những sinh vật cũng không có trí tuệ quá cao.
Sinh vật cấp cao đúng là có trí khôn nhất định, cũng có hy vọng thuần phục chúng.
Nhưng tiền đề là em phải có thực lực đó.
Sinh vật cấp cao có trí khôn nhất định, rất khó thuần phục, dù cho em đánh bại nó cũng vẫn khó, cho nên, thú cưỡi đúng là có, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý rằng nó lúc nào cũng có thể phản lại em.
Nhưng theo tôi được biết, một số Đại tông sư cấp chín của nhân loại chúng ta đề có thú cưỡi của riêng mình.
Những người khác có hay không, tôi tạm thời không thấy.
Hiệu trưởng trước kia đúng là muốn thuần phục một con Ngạc Long Thú cấp bảy, kết quả, vừa mang tới thành Hy Vọng, liền xảy ra đại loạn… Nếu không phải do hiệu trưởng đích thân đánh gục đối phương, chắc là đã tử thương vô số rồi.
Em nói xem, em dám mang sinh vật này đến xã hội loài người chúng ta sao?
Nếu không mang về, vẫn để ở đây, em vừa rời khỏi đây, chẳng lẽ phải nhờ các Tông sư trông coi nó giùm em chắc?
Em không trông coi nó, những sinh vật này sẽ tạo phản, ai đề phòng được?"
"Vậy mấy vị Đại tông sư cấp chín..."
"Có lẽ bọn họ có biện pháp đặc biệt để thuần phục, nhưng không thích hợp chia sẻ ra ngoài, nếu không đã sớm phổ biến cho quân đoàn rồi."
"Dạ, cũng đúng."
Phương có vẻ hơi tiếc nuối, giấc mơ tìm thú cưỡi bị dập tắt rồi!
Thầy hiệu trưởng cấp tám còn không thể thuần phục, nói vậy, lên cấp chín mới có hy vọng sao?

Hai ngày sau, tất cả mọi người đều đi lòng vòng, dò xét xung quanh thành Hy Vọng.
Quen thuộc hoàn cảnh nơi đây, học tập phương thức sinh tồn trong địa quật.
Không gặp phải bất cứ kẻ địch nào, trong bán kính 10 km cách thành Hy Vọng đều có cứ điểm của quân đội, người của thành Thiên Môn cũng không có quá nhiều người đến đây tập kích.
Nhưng đến ngày thứ ba, Phương Bình cuối cùng cũng được xem một trận chiến!
Đó là đồn phòng ngự số ba bên ngoài của Quân đội.
Lúc đám người Phương Bình chạy tới, vừa vặn nhìn thấy song phương bùng nổ đại chiến!
Đồn phòng ngự số ba có hơn 10 võ giả, gần 100 chiến sĩ.
Mà đối phương đều là võ giả, đội ngũ võ giả hơn 30 người.
Bên nhân loại có 2 võ giả trung cấp, đối phương lại có 6, 7 võ giả trung cấp.
Chiến tranh vừa nổ ra, mấy vị võ giả trung cấp bên phe địa quật xung phong vào đội ngũ chiến sĩ nhân loại, chớp mắt giết bốn, năm người.
Nhóm Phương Bình cách bọn họ một khoảng, nhìn thấy cảnh này, mọi người dồn dập phóng về bên chiến trường. Tốc độ Đường Phong cực nhanh, hầu như chỉ trong chớp mắt, ông đã xuất hiện tại chiến trường.
"Chết!"
Đường Phong quát lên một tiếng, một mặt báo cho đội ngũ Quân bộ người đến là người mình, một mặt hấp dẫn sự chú ý của võ giả địa quật.
Đây là lần đầu tiên đám người Phương Bình nhìn thấy Đường Phong ra tay!
Đường Phong cũng không dùng vũ khí, mọi người chỉ nhìn thấy bóng người ông lóe lên, xuất hiện trên đỉnh đầu một người, một cước đạp nát đầu đối phương!
Sau một khắc, lại xuất hiện trước mặt người còn lại, một quyền đánh nát đầu đối phương.
Hầu như trong thời gian dài như cái chớp mắt, Đường Phong liên lục lóe lên, không ai có thể địch lại. Sáu, bảy vị võ giả trung cấp, bao gồm một số võ giả sơ cấp nhanh chóng bỏ mạng trên tay ông.
Phương Bình và mọi người sững sờ nhìn.
"Thật mạnh!"
Đường Phong thật thật mạnh, giết giết võ giả trung cấp như giết gà. Tốc độ của ông cũng nhanh kinh người, Phương Bình hầu như không nhìn thấy bóng người của ông ở chỗ nào.
Không đợi Phương Bình và mọi người chạy tới, trận chiến đã kết thúc rồi.
Đường Phong tùy ý lau tay lên quần áo của tên cuối cùng bị ông giết, phong thái lạnh lùng, rất có dáng dấp một cao thủ cô đơn lạnh lùng.
Phương Bình chạy chậm chậm tới, liếc mắt nhìn ông, trong lòng nói thầm một câu, Đại Sư Tử giết võ giả trung cấp như giết gà, như mình vào cấp bốn cấp năm cũng vẫn phải chịu đòn, xem ra còn phải tiếp tục ra vẻ đáng thương mới được.
Tuy rằng Đường Phong đã giết những võ giả địa quật này, nhưng bên quân đồn vẫn chết mất vài vị chiến sĩ.
Chiến sĩ còn sống thu nhặt hài cốt của người đã hy sinh.
Thu hồi lại quân bài của bọn họ, vài vị quân nhân đi vào đồn, rất nhanh, họ cầm ra một số quốc kỳ.
Phủ quốc kỳ lên người chiến sĩ đã hy sinh, các quân nhân hát lên bài quốc ca tự hào.

Mấy người Phương Bình không biết cảm nhận lúc này của mình là gì. Mới vừa rồi, bọn họ chỉ nhìn thấy Đường Phong tung chiêu, đánh giết võ giả trong chớp mắt, nhưng bọn họ không nhớ đến những chiến sĩ này, dù không địch lại, nhưng vẫn phấn đấu quên mình ngăn địch.
Ở địa quật, người bình thường, thật quá yếu rồi.
Hành động sau đó lại làm đám sinh viên bọn họ có hơi khó chịu.
Các chiến sĩ cũng không có quá nhiều bi thương và do dự, rất nhanh, bọn họ bắt tay đào hố, bắt đầu chôn cất hài cốt của chiến sĩ đã hy sinh.
"Thầy ơi..."
Trịnh Long Giang nhẹ giọng nói: "Nơi này không thể hoả thiêu, đưa hài cốt trở về… có thể sẽ gặp phải tập kích, cho nên các chiến sĩ hy sinh ở đâu sẽ được táng ở đó, mai táng ở dị vực tha hương, các chiến hữu làm bạn với nhau, cho đến ngày chiến thắng."
"Chiến thắng…"
Phương Bình nói mê một tiếng, chiến thắng, phải chờ tới lúc nào?
Ngay cả một thành của địa quật, nhân loại chúng ta còn không thể đánh bại, nói gì đến chiến thắng!
Đường Phong lại không có quá nhiều tự thuật, cúi đầu tìm tòi chiến lợi phẩm…
Có vài sinh viên liếc mắt nhìn thấy cảnh này, ánh mắt phẫn nộ, hiển nhiên bọn họ cảm thấy Đường Phong quá mức máu lạnh.
Đường Phong cũng không giải thích, càng sẽ không giải thích.
Ở địa quật, người chết rồi, có đau buồn hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có trở nên mạnh mẽ, tự mình trở nên mạnh mẽ, tất cả mọi người trở nên mạnh mẽ.
Đoạt lấy chiến lợi phẩm cũng là con đường tắt tốt nhất giúp mọi người trở nên mạnh mẽ.
Những đạo lý này, những chiến sĩ và các võ giả đều hiểu, cho nên, không ai thấy việc Đường Phong tìm lấy chiến lợi phẩm có gì không thích hợp cả.
Đường Phong chỉ lấy đi những đồ vật trên người võ giả trung cấp, còn những đồ vật trên người võ giả sơ cấp, ông không nhìn tới, cũng không thu lại, hiển nhiên là để lại cho cứ điểm.

Ở cứ điểm, Phương Bình và mọi người đã tham dự một lễ tang đơn sơ vô cùng.
Không ở lại lâu, rất nhanh, mọi người rời khỏi cứ điểm.
"Thầy ơi, những người bình thường này ở địa quật… có hữu dụng không?" Phương Bình hỏi một câu, mang theo một chút tâm tình không rõ và mê man.
Trịnh Long Giang trầm giọng nói: "Đương nhiên hữu dụng, võ giả dù sao cũng là số ít, lẽ nào hy vọng võ giả chống lại đại quân mấy trăm ngàn người của thành Thiên Môn sao em? Lần này chỉ là võ giả quá nhiều, các chiến sĩ quá ít, không thể thiết lập quân trận…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận