Toàn Cầu Cao Võ

Chương 906: Địa Quật Là Nhà, Ta Không Rời Đi (2)

Sắc mặt thành chủ thành Thiên Môn biến ảo không ngừng, vẫn chưa truy sát, tầm mắt cũng không nhìn mấy con yêu thú đang chạy trốn, mà là nhìn về phía mấy luồng khí tức đang bay lên phía xa.
Người trong vùng cấm đến rồi!
Bây giờ mới chịu đến!
Hai con Thú Vương chạy trốn, e cũng là vì cảm ứng được, cho nên mới sớm bỏ chạy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này chúng nó trở lại Bách Thú Lâm, sau này sẽ có phiền toái lớn.
Mắt thấy Thần Mộc còn đang tìm tòi, sợi rễ dò xuống lòng đất, nhấc lên vô số bùn đất, mặt đất sụp đổ, thành chủ thành Thiên Môn bỗng nhiên quát lên: "Được rồi!"
Lúc này còn tìm cái gì! Huống hồ, ngươi thật sự đang tìm người sao? Lẽ nào không phải đang che giấu, hủy diệt chứng cứ, để tên kia rời đi?
Rốt cuộc cường giả trốn dưới đó là ai? Đến từ phương nào? Đối phương lại trợ giúp Thành Yêu Mộc, đánh tan Kim Giác Thú Vương lẻn vào khu mỏ quặng, trừ mình và Thần Mộc, ai sẽ làm chuyện như vậy?
Cường giả Phục Sinh Chi Địa?
Buồn cười!
Cường giả Phục Sinh Chi Địa ước gì khu mỏ quặng bị hủy, bị Kim Giác Thú Vương phá hỏng, làm sao có thể giúp đỡ Thành Yêu Mộc đẩy lùi tên kia!
Nếu như trước đây hắn còn không xác định, vậy bây giờ hắn thật sự xác định rồi. Người đến, là phe mình. Không... phải nói là phe Thần Mộc.
Thần Mộc rốt cuộc muốn làm gì?
Trừ mình ra, chỉ còn Thần Mộc quan tâm đến khu mỏ, thậm chí còn quan tâm hơn cả hắn, bởi vì những yêu thực thủ hộ này vốn không phải bảo vệ thành trì, mà là khu mỏ quặng!
Thành chủ thành Thiên Môn âm trầm, ánh mắt lạnh lùng, tổn thất một chút khoáng, tổn thất một ít dân, cũng chẳng sao!
Cả hai vị cấp bảy chết trận, tuy rằng đau lòng, nhưng cũng không có gì.
Thứ thật sự khiến hắn bất an là thành Yêu Mộc... hình như đang dần thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Thần Mộc lại đang bồi dưỡng phe phái! Là muốn thay thế vị trí của hắn sao?
Cấp chín mới có thể xưng vương, hắn chết rồi, Thần Mộc nhất định phải hợp tác với một vị cấp chín khác, nếu không sẽ không thể xây thành, vùng cấm sẽ không tán thành.
Kẻ đang ẩn nấp kia chính là Vương giả mà Thần Mộc bồi dưỡng?
Quá nhiều nghi ngờ, quá nhiều lo lắng dần dần xuất hiện trong long thành chủ thành Thiên Môn.
Rốt cuộc là tại sao?
Lẽ nào là cảm thấy thực lực của mình quá thấp, hay là cảm thấy mình nghe theo lệnh vùng cấm, khai chiến với Phục Sinh Chi Địa, tổn thất quá to lớn?
Sắc mặt thành chủ thành Thiên Môn lạnh lẽo vô cùng!
Thần binh đã bại lộ, đó cũng là phiền toái lớn.
Giữa không trung, cành cây Yêu Mộc đong đưa, có vẻ hơi phẫn nộ, không ngừng quật xuống mặt đất, mặt đất lại sụp đổ lần nữa.
Lực lượng tinh thần mạnh mẽ không tìm kẻ địch kia nữa, mà là không ngừng lao về phía thành chủ thành Thiên Môn.
Vào giờ phút này, một người một yêu cũng không thèm tìm kẻ địch nữa, cũng không muốn truy sát ba con yêu thú.
Yêu thú ở Bách Thú Lâm, nếu có thể không diệt thì không cần truy cùng đuổi tận. Nếu thật sự tiêu diệt đối phương, tiếp theo sẽ phải khai chiến với mấy đại cấm địa. Nhưng hiện tại, cõi lòng một người một yêu này đều chập trùng, gợn sóng.
Thành chủ thành Thiên Môn hoài nghi Thần Mộc phản bội hắn, Thần Mộc cũng đang chất vấn, Mộc Vương thần binh đến từ đâu!
Xa xa, vài luồng uy thế càng ngày càng gần.
Sau một khắc, mấy hình bóng đạp không hạ xuống.
"Mộc thành chủ, ai có thể nói cho chúng ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Giờ khắc này, giữa không trung là 4 vị cường giả khí thế mạnh mẽ, không hề kém thành chủ thành Thiên Môn chút nào, thậm chí càng mạnh hơn.
Người dẫn đầu quát lạnh một tiếng, một vị nữ cường giả đứng bên cạnh nổi giận nói: "Bách Thú Lâm nói thành Yêu Mộc đánh giết thủ vệ giả của chúng nó, đến đây đối chất! Tại sao lại xảy ra chiến đấu?"
"Ngươi còn dám to gan bại lộ thần binh..."
"Im miệng!"
Nữ cường giả mới nói được một nửa, người trung niên dẫn đầu đã quát lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Thần binh gì?"
Vừa nói xong, nữ cường giả cấp chín kia bỗng nhiên câm miệng.
Cường giả trung niên dẫn đầu nhìn về phía thành chủ thành Thiên Môn vẫn đang im lặng, lạnh lùng nói: "Tại sao lại ra tay?"
"Tại sao phải đánh giết yêu tộc ở Bách Thú Lâm?"
Thành chủ thành Thiên Môn trầm giọng nói: "Bách Thú Lâm bị tấn công, bản vương cũng không biết! Sở dĩ ra tay, là Bách Thú Lâm không nghe chúng ta giải thích, tiêu diệt dân chúng trong thành Yêu Mộc, thậm chí tiêu diệt hai vị Thống lĩnh! Ngạc Vương và Sư Vương càng là toàn lực ra tay với bổn vương, không thể không chiến!"
Trung niên dẫn đầu tức khắc nhíu mày, nữ cường giả bên cạnh lại lần nữa quát lên: "Vậy ngươi cũng không nên sử dụng binh khí!"
Thành chủ thành Thiên Môn lạnh lùng nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Lẽ nào bản vương phải chịu bị Bách Thú Lâm sát hại? Những năm gần đây, thành Yêu Mộc tử thương vô số, bây giờ bị Bách Thú Lâm đại náo một trận, vương thành bị hủy! Đây chính là thái độ của vùng cấm đối với thành Yêu Mộc sao?
Qua nhiều năm như vậy, vùng cấm hứa hẹn chỗ tốt, bản vương chẳng nhận được gì!
Việc này, vùng cấm tự giải quyết, nếu Bách Thú Lâm lại đến thành Yêu Mộc gây sự, bản vương sẽ dẫn người rút khỏi vực Nam Thất!"
"Ngươi dám!"
Nữ cường giả giận dữ, thành chủ thành Thiên Môn lạnh lùng nói: "Ngươi còn không phải tuyệt đỉnh Vương giả , không có tư cách hô to gọi nhỏ với bản vương!"
"Vô liêm sỉ!"
"Thất Nhi của bản vương đã bái nhập dưới trướng Hòe Vương! Ngươi đang gây hấn với Hòe Vương?"
"Ngươi!"
"Được rồi!" Trung niên dẫn đầu quát lạnh, khiến hai người im miệng.
Nhìn quanh một vòng, sau khi thấy Yêu Mộc, lông mày hắn cau lại, căn cứ theo cách nói của Bách Thú Lâm, kẻ tấn công thủ vệ giả của chúng nó chính là Yêu Mộc của thành Yêu Mộc.
Thực sự là Yêu Mộc làm sao?
Lần này, Mộc Vương còn bại lộ thần binh, khiến hắn nhức đầu không thôi. Nếu không giải quyết được chuyện này, thì sẽ có phiền toái lớn.
Hơn nữa, việc này từ đầu tới đuôi đều có gì đó kì lạ, thành Yêu Mộc chọc Bách Thú Lâm làm gì? Chẳng lẽ thật sự là vì con yêu thú cấp tám kia?
Một con yêu thú chỉ mới vừa vào cấp tám, dù uy hiếp to lớn hơn nữa, cũng không đến nỗi để Thành Yêu Mộc bí quá hóa liều mà truy sát giữa đường như vậy.
Đó còn không phải là vấn đề chính, then chốt là đánh đánh đấm đấm, lại không thể triệt để tiêu diệt con yêu thú kia, để đối phương chạy về Bách Thú Lâm cáo trạng, chuyện này quả thật chính là sỉ nhục!
Giờ khắc này, vì cường giả cấp chín đi ra từ vùng cấm này cũng đau đầu đến sắp nứt. Đè xuống bất mãn và căm tức trong lòng, trung niên dẫn đầu quát lên: "Đi, đi phủ thành chủ nói rõ!"
Tthành chủ thành Thiên Môn cũng không nói nhiều, bay vào trong thành. Nhưng sau khi thấy nội thành cũng bị phá loạn xạ, ánh mắt thành chủ thành Thiên Môn càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị.
Nội thành, chủ yếu cũng không phải do Bách Thú Lâm gây ra, mà là Thần Mộc làm.
Thành Yêu Mộc bị hủy hơn nửa! Tử thương vô số! Hai vị Thống lĩnh cũng chết, bây giờ thành Yêu Mộc, ngoại trừ hắn và Thần Mộc, chỉ còn dư lại một vị Tôn giả và ba vị Thống lĩnh.
Mười ba thành trong vực Nam Thất, e là không có thành nào tổn thất nặng hơn Thành Yêu Mộc. Hơn nữa còn phải đối mặt với võ giả của Hy Vọng thành...
Ánh mắt của thành chủ thành Thiên Môn càng tối hơn, việc này, nhất định phải điều tra rõ ràng!
Thần Mộc rốt cuộc có còn đồng lòng với mình không?

Ngay khi người ở vùng cấm đến bắt đầu giải quyết vấn đề, cách thành Thiên Môn mấy ngàn mét, Phương Bình dừng lại và thò đầu ra.
"Thật kích thích!"
Phương Bình rùng mình một cái, thật nhiều cấp chín!
Trước trước sau sau, tám tên cấp chín!
Cả đời này, hắn chưa từng thấy nhiều cường giả cấp chín như vậy, lần này đúng là mở mang hiểu biết rồi.
Khi Giảo vừa chạy mất, hắn cũng đã bắt đầu chạy.
Thành Thiên Môn cũng có đường thoát nước dưới lòng đất, Phương Bình chui vào đường thoát nước, cảm ứng được khí tức cấp chín trên bầu trời, bị dọa đến mức tim cũng sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Cái gì gọi là khiêu vũ trên mũi đao, chính là hắn nè!
"May là, may là cường giả Bách Thú Lâm đã hấp dẫn lực chú ý của bọn họ..."
Phương Bình thầm hô may mắn, còn chuyện lần này quậy tung trời như thế, liệu có bị tra ra hay không, có thể làm lộ chuyện của mình hay không... chưa chắc.
Nếu thật sự muốn tra... Vực Nam Cửu bên kia cũng xảy ra chuyện bị người trà trộn vào thành.
Nếu hai bên có liên hệ, hơn nữa đều báo cáo chuyện này lên, Phương Bình suy đoán, có thể sẽ bị đoán được là do mình làm.
Nhưng dù có đoán được, Phương Bình cảm thấy cũng không có gì.
Song phương vốn là đối địch, hơn nữa còn là sinh tử đại thù.
Điều hắn lo lắng nhất là…
Bạn cần đăng nhập để bình luận