Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3160: Ta Là Người Tốt (2)

Chương 3160: Ta Là Người Tốt (2)Chương 3160: Ta Là Người Tốt (2)
Phương Bình hờ hững, nhìn đám người, cũng không nói lời nào.
Thịnh Hoành chậm rãi nói: "Nếu không cho..."
"Không cho?" Phương Bình nhe răng cười nói: 'Không cho thì thôi, ta dễ nói chuyện lắm!"
Rõ ràng nói là thôi, nhưng lúc này, không ai cảm thấy vui vẻ.
Hai vị Thiên Vương cảm thấy hết sức nhục nhã. Cảm giác muốn nổi điên! Thiên Vương, cường giả đỉnh cao trong Tam Giới, bây giờ, lại có người đánh cướp bọn họ.
Phương Bình ngáp một cái, trong tay xuất hiện một chiếc điện thoại di động, kiểm tra thời gian, Phương Bình bất ngờ nói: "Hết pin rồi? Không thể dùng điện thoại di động sao? Quy tắc nơi này hơi giống địa quật, mấy giờ rồi?"
*.." Mọi người không nói gì.
"Đừng chậm trễ thời gian của ta, thời gian của ta rất quý giá."
Thiên Thực bị thái độ của Phương Bình kích thích, cũng có ý muốn liều mạng với hắn, nhưng cuối cùng, đành nghiến răng, ném một thanh trường tiên cho Phương Bình!
Thiên Thực nhìn hắn, trâm giọng nói: "Đưa rồi thì ngươi sẽ lập tức rời đi?"
Phương Bình mỉm cười, nhìn vê phía Thiên Thực, Thiên Thực đè tất cả cảm xúc xuống, trầm giọng nói: "Có thể cho ngươi!"
Thiên Thực nhìn về phía Thịnh Hoành, Thịnh Hoành trầm giọng nói: "Không có binh khí, chiến lực giảm, càng nguy hiểm hơn!"
"Đương nhiên!"
"Nè!"
"Mỗi giây mỗi phút đều là cơ hội phá bảy phá tám, các ngươi nói đi, đưa hay là không đưa?"
Không thấy Thiên Cơ Thánh Nhân đang chuẩn bị binh khí sao!
Nhưng tức giận không giải quyết được vấn đề, nếu thật sự đánh nhau với Phương Bình, hai Thiên Vương cùng ba Thánh Nhân bọn họ chưa chắc sợ hắn, nhưng mà... bọn họ có thể một lòng sao?
Thánh Nhân chỉ cần giao thần binh cấp Đế là được!
Tức!
Phương Bình cười lớn nhận lấy đoản thương, sau đó lại ném đoản thương trở về: "Thiên Cơ Thánh Nhân, ngươi đưa ta Thánh Nhân Lệnh là được, ta tìm cho ngươi một thanh thần binh cấp Đế, giá trị tương đương."
Thiên Thực giao ra thân binh cấp Thánh, Thiên Cơ gần như là người thứ hai nộp binh khí. Một thanh đoản thương, cũng không phải là binh khí hắn thường dùng, hắn dùng Thánh Nhân Lệnh, nhưng lần trước đã bị Phương Bình cướp đi.
Nhưng mà, Phương Bình lại nhớ rõ.
Hiển nhiên, lần trước vị này suýt nữa bị Phương Bình đánh chết, bây giờ căn bản không dám đối địch với Phương Bình. Lần trước, nếu không phải hai vị Thánh Nhân khác ra tay cứu hắn, dẫn hắn cùng rời đi, hắn sớm đã bị Phương Bình đánh chết rồi.
Mọi người sợ ngây người. Còn có thể làm như thế?
Phương Bình tỏ vẻ vui vẻ, 35 tấm Thánh Nhân Lệnh rồi! Còn thiếu Thánh Nhân Lệnh trong tay Thiên Bại nữa thôi.
Thiên Cơ nhăn nhó, hắn suýt nữa quên mất, đây không phải Phương Bình đến sau, mà là Ngưu Mãnh, Ngưu Mãnh đi theo bọn họ.
Thiên Cơ có Thánh Nhân Lệnh. Lúc vào Vạn Giới Điện, mọi người gặp nguy hiểm, hắn từng lấy ra, có lẽ là Khôn Vương đưa cho hắn.
Thiên Cơ khẽ nhíu mày, Phương Bình nhàn nhạt nói: "Mạng quan trọng hay là Thánh Nhân Lệnh quan trọng? Những người khác, kể cả Thịnh Hoành, chưa chắc là mục tiêu của ta, nhưng trong tay câm Thánh Nhân Lệnh... ngươi không sợ?”
Thiên Cơ thở dài một tiếng, không nói gì nữa, tiếp nhận trường thương, yên lặng ném Thánh Nhân Lệnh qua.
Thiên Cơ cho hắn một thanh thần binh cấp Đế, hắn lại muốn Thánh Nhân Lệnh, sau đó trả lại thần binh cấp Đế cho Thiên CơI
Thiên Cơ đưa xong, Phương Bình cười nói: "Những người khác thì sao?”
Đại đô đốc liếc nhìn Thiên Thực, Thiên Thực khẽ gật đầu, Đại đô đốc hơi uất ức, cũng quăng ra một cái khiên, thân binh cấp Đế. Trong tay hắn thật ra còn có một thanh trường thương, là thần binh cấp Thánh.
Mấy người này đều thỏa hiệp, dù Thịnh Hoành không cam tâm, cũng không thể làm gì, một thanh đoản kiếm hiện ra, cũng thần binh cấp Thánh, ném về phía Phương Bình.
Phương Bình bật cười, đón lấy đoản kiếm, rồi nhìn về phía Vũ Bình, vị cường giả dưới trướng Nhân Hoàng này hơi bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Bản cung vừa khôi phục, trong tay không có gì..."
Cô ta rất nghèo, không có tiền.
Thấy thế, Thiên Cơ trâm giọng nói: "Thánh Nhân Lệnh đến từ Thần Giáo, xem như là của ta và Vũ Bình, được không?”
Phương Bình nhíu mày, cười nói: "Có thể! Con người ta không tham lam, Thiên Cơ, làm rất tốt, lúc này biết đứng ra bảo vệ người đẹp... có tiền đồ, ta xem trọng ngươi, Vũ Bình Thánh Nhân, đi theo Thiên Cơ có tiền đồ, đi theo Viên Cương... ta cảm thấy ngươi sống không quá ba ngày."
"Ha ha ha!" Phương Bình cười xán lạn, sắc mặt Vũ Bình Thánh Nhân thay đổi, cũng không nói gì.
"Cũng đủ rồi, vậy ta đi trước, các vị tự chơi đi!"
Phương Bình cảm khái nói: "Qua ải thật đơn giản, không thú vị!"
Nói xong, hắn liên định rời khỏi.
Bình Sơn Vương muốn khóc, nơi đây rất nguy hiểm, hắn muốn đi!
"Đại nhân, mang ta cùng đi với!"
"Đại nhân, một thân một mình rất dễ bị người hoài nghị, tiểu nhân đi theo làm tùy tùng cho đại nhân, Thương... Hổ cũng cần người chăm sóc, tiểu nhân nghe nói Hổ gia thích người chải lông... tiểu nhân từ nhỏ đã có thiên phú về mặt này..."
Lần đầu tiên, mọi người chứng kiến thế nào là Chân Thần vô sỉ!
Một vị Chân Thần, vì mạng sống, vì được đi cùng Phương Bình, lời trơ trến thế này mà cũng nói ra được. Từ nhỏ hắn đã có thiên phú vê phương diện này? Ngươi tin không?
Không ai tinI
Thương Miêu cũng không tin, hoài nghỉ nói: "Ngươi không mập...
Âm! Phát phì!
Bình Sơn Vương gân như lập tức biến cơ thể mình thành một người béo ú, cười rạng rỡ nói: "Hổ gia, thật ra ta rất mập, chỉ là ngày bình thường không để lộ ra, tiểu nhân cũng có tài chải lông lắm đấy!"
Bình Sơn Vương khiến mọi người có cái nhìn khác đối với Chân Thần. Hòe Vương đã đủ vô sỉ, Bình Sơn Vương không hề thua kém, còn vô sỉ hơn. Phương Bình cảm thấy mệt mỏi, tiện tay ném Thương Miêu qua: "Ngươi có thể ôm nổi nó thì ta mang ngươi theo!"
Âm ầm! Bình Sơn Vương suýt nữa bị con mèo này đè chết!
Hắn đỏ mặt, dùng hết sức, hai tay ôm mèo, thở hổn hển nói: "Tiểu nhân có thểi"
Thương Miêu mờ mịt nghiêng đầu nhìn hắn, rồi lại nhìn Phương Bình, tên lừa đảo lại ném mèo đii
"Ha ha ha!" Phương Bình bật cười, tiện tay ném viên thịt trước đó đã vê tròn nhưng chưa ăn qua, Bình Sơn Vương không khỏi kích động, vội vàng nuốt ăn, sau đó, sắc mặt đỏ lên, nhục thân rung lên dữ dội. Rõ rệt hơn Phương Bình nhiều.
Mọi người lập tức cảm nhận được khí tức của hắn mạnh lên, mơ hồ còn toát ra một chút khí tức của đạo Đế.
Phương Bình cũng sửng sốt! Rõ rệt như vậy?
Hắn thật không ngờ tới!
Phương Bình hơi ảo não, mình ăn quá nhiều, chỉ để lại năm viên chưa dùng, còn không biết có thể mang ra ngoài hay không, sớm biết như vậy, không nên lãng phí!
Bình Sơn Vương vô cùng vui mừng, thứ này lại mạnh mẽ như vậy?
Thịnh Hoành không hề bất ngờ, thứ này có tác dụng rất lớn đối với phá bảy, phá tám cũng muốn, đây chính là chí bảo đối với một vị Chân Thần!
Bây giờ, muốn ngưng tụ một hình chiếu, có lẽ phải đổi bằng tính mệnh một vị Thiên Vương, nếu ngay cả Chân Thần cũng không có thu hoạch thì đúng là thứ vô dụng.
Phương Bình không bối rối, cười lớn nói: "Đi đây, có lẽ phía trước vẫn còn thứ này, ta thu nhiều một chút mang về... đảo Ngưu Thần, lão Ngưu ta đi trước nhé!"
Phương Bình nhanh chóng tiến lên phía màng mỏng, màng mỏng trước đó không tài nào đánh tan, lúc này lại mở ra một lối đi, Phương Bình bước ra.
Bình Sơn Vương ôm Thương Miêu, cũng nhanh chóng bước vào.
Bọn họ vừa đi, lối đi ở màng mỏng lập tức biến mất.
Thịnh Hoành hừ lạnh một tiếng, sắc mặt u ám chảy nước.
Thiên Thực lẩm bẩm nói: "Là đồ tốt... đáng tiếc!"
Đáng tiếc Phương Bình đã giết quá nhiều lần, hút đi quá nhiều năng lượng, hiện tại một vị Thiên Vương đổi một phân thân, tìm ai đổi!
Liếc nhìn xung quanh, Chân Thần, Đế Tôn, Thánh Nhân khác cũng đang tiến tới cùng một chỗ. Kể cả đại đô đốc!
Những người này, vô cùng cảnh giác, bọn họ tập hợp lại, có lẽ đủ để ngưng tụ ra một đến hai phân thân, đủ cho hai vị Thiên Vương dùng. Dù không đủ, hai vị Thiên Vương đánh đổi một số thứ, hẳn là cũng đều có thể rời đi.
Nhưng bọn họ thì sao? Bọn họ không muốn trở thành vong hồn dưới đao hai vị Thiên Vương.
Hai vị Thiên Vương không nói gì, ai cũng chìm trong suy nghĩ riêng.
Trên thực tế, Thịnh Hoành lại truyền âm nói: "Làm sao bây giờ? Phải tiếp tục chờ đợi? Đợi người khác đến ư? Nếu là một vị cường giả, phá bảy thậm chí phá tám đến, làm sao giải quyết?"
Thiên Thực không tiếp lời, mà hỏi: "Nếu qua ải, cửa ải tiếp theo sẽ lại gặp Phương Bình, hay là tách ra?"
"Có lẽ là ngẫu nhiên!"
"Đừng có lẽ!" Thiên Thực bất mãn, cửa ải tiếp theo mà còn gặp Phương Bình thì hắn chết quách đi cho xong.
"Vậy thì đợi hắn rời đi, hắn phá ải chắc không tốn bao lâu, nhưng nơi đây..." "Vậy cứ chờ một chút! Có lẽ... không cần giết chóc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận