Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1887: Ý Trời Hay Ý Người

"10 ngàn cân? Bộ trưởng không lừa ta đó chứ?"
Sắc mặt Trương Đào ngay lập tức xụ xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi đang chất vấn một vị cường giả tuyệt đỉnh sao?"
Phương Bình xùy một cái, ngươi có giả vờ lạnh lùng cũng vô dụng. Ấn tượng của ngươi đã sớm đổ nát trong ta rồi.
"Vậy thì 10 ngàn cân, Bộ trưởng nói nghe thử xem."
Phương Bình cũng hào phóng đồng ý, đá năng lượng mà thôi, bây giờ mình cũng dùng gần hết, nhưng địa quật vẫn còn rất nhiều, đi lang thang dưới đó cũng kiếm được một đống.
Trương Đào lúc này mới nở nụ cười, chậm rãi nói: "Thật ra rất đơn giản, làm Bộ trưởng!"
Phương Bình sửng sốt một chút.
Trương Đào thản nhiên nói: "Giáo hóa chúng sinh, thủ hộ nhân loại, đây chính là đạo! Tương tự với vạn dân chi đạo, nhưng cũng có điều khác biệt. Tại sao Vương Chủ Địa Quật có thể trở thành Chân Vương nhanh như vậy?
Vấn đề chính là ở đó!
Hoặc là nói, lãnh tụ, thủ lĩnh, đế vương... thật ra cũng có thể nhanh chóng tăng lực lượng tinh thần! Nói trực tiếp hơn nữa là, lực lượng tinh thần tăng trưởng, không đơn thuần chỉ là vấn đề tu luyện, nó còn liên quan đến trạng thái, ý chí, niềm tin của con người!"
Trương Đào nói xong, Phương Bình tỏ vẻ ngạc nhiên, không cảm thấy như bị lừa, mà là nghĩ đến một chuyện.
"Bộ trưởng, lúc trước khi ta mở công ty, từng nói với Hoàng viện trưởng là lực lượng tinh thần của ta tăng trưởng rất nhanh, lúc đó bọn họ cũng từng suy đoán, nếu một người phải lo nghĩ nhiều chuyện, cân nhắc nhiều thứ, lực lượng tinh thần sẽ tăng nhanh hơn một chút."
Phương Bình nhớ tới chuyện thật lâu trước đây. Khi đó, hắn đang cần sự giúp đỡ của đám người Hoàng Cảnh. Hắn nói mở công ty có thể tăng cường lực lượng tinh thần là để trường học giúp mình phát triển công ty.
Hoàng Cảnh cũng khá tin tưởng vào điều này, ngay cả lão Lý cũng nói cứ giao việc cho hắn làm. Sau này, Phương Bình không còn để ý đến chuyện này nữa. Nhưng bây giờ, ý của Trương Đào cũng khá là giống hắn khi đó.
Trương Đào cười ha hả nhìn hắn, thế mà thằng nhóc này lại không cảm thấy như bị lừa, ông còn tưởng Phương Bình sẽ vô cùng tức giận.
Phương Bình nói như vậy, Trương Đào cũng khẽ gật đầu nói: "Ừm, có liên quan đến nhau. Ngươi cứ nhìn địa quật là biết, thật ra võ giả địa quật đều đang làm như thế. Ngươi cứ nhìn ngoại vực mà xem, tại sao phải thành lập nhiều vương thành như vậy?
Cường giả ngoại vực không quan tâm sống chết của người bình thường, nhưng những cường giả thành chủ kia tại sao lại phải quan tâm chứ? Bọn họ cũng không dám tùy tiện để người dân trong thành mình tử vong, bọn họ thực sự quan tâm đến người dân của mình sao?
Không phải, đây chính là vạn dân chi đạo. Lực lượng tinh thần tăng nhiều hay ít đều có liên quan đến nó, con đường của ngươi càng xa, lực lượng tinh thần đương nhiên cũng sẽ tăng lên."
Phương Bình đăm chiêu, nhanh chóng nói: "Bộ trưởng, bản nguyên là thứ có thể nhìn thấy được sao? Ý của ta là, võ giả có thể tự mình nhìn thấy con đường của mình sao? Ngài từng cho hiệu trưởng xem bản nguyên của thành Chủ Thành Sắc Vi, thật sự có thể nhìn thấy sao?"
"Thật sự có thể nhìn thấy!"
Trương Đào gật đầu nói: "Ở thế giới tinh thần, ngươi có thể nhìn thấy con đường võ đạo của mình!"
Bây giờ, Phương Bình cũng phải bắt đầu bước vào con đường bản nguyên, Trương Đào lại giải thích cặn kẽ nói: "Khi ngươi bắt đầu cảm ngộ con đường của mình, ngươi sẽ đứng trên một điểm đen, xung quanh đều là bóng tối.
Đương nhiên, ngươi có thể sẽ nhìn thấy một số thứ, trôi nổi bốn phương tám hướng. Những thứ đó đều là ý chí bản nguyên đang dụ dỗ ngươi.
Ngươi chuẩn bị đi hướng nào? Nên đi đâu? Đâu mới là con đường chính xác? Con đường nào dài và mạnh hơn?
Lựa chọn như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi!
Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy không có con đường nào có thể đi được, cũng có thể sẽ là một mảnh mờ mịt, không biết phải làm gì, khi đó, ngươi sẽ rất khó đi ra bước thứ nhất, ngươi căn bản không thể động đậy được.
Đó chính là chỗ kỳ diệu của bản nguyên, rất nhiều võ giả cấp chín yếu ớt cả đời đều phải đứng trên chấm đen đó, không thể bước ra bước thứ nhất."
Phương Bình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Trương Đào.
Ánh mắt Trương Đào hơi động, cân nhắc một lát, cười như không cười nói: "Thú vị! Thật thú vị! Ngươi cũng rất to gan, may cho ngươi là ta, nếu là người khác, bây giờ chắc chắn sẽ đập chết ngươi, ngươi có tin không?"
Phương Bình lại tiếp tục chấn động! Trương Đào phát hiện rồi! Trương Đào phát hiện mình dùng hệ thống nhòm ngó bản nguyên của ông ấy! Làm sao có thể?
Hắn chỉ là nhất thời kích động, không nhịn được, muốn thử công năng mới của hệ thống, xem có thể thấy được con đường bản nguyên của Trương Đào hay không.
Phương Bình nhìn thấy rồi! Nhưng cũng đau lòng khủng khiếp!
100 triệu điểm! Trong nháy mắt, 100 triệu điểm điểm tài phú không cánh mà bay!
Mà nói là nhìn thấy, thật ra là chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Phương Bình có chút hoảng hốt, hình như hắn vừa trông thấy một con đường rộng lớn phát sáng. Phía trước và xung quanh con đường đó, có vài thứ hiện ra, hắn vừa định xem những thứ đó là gì thì Trương Đào đã phát hiện, trực tiếp đá hắn ra.
Phương Bình vẫn còn đang bận chấn động, đây chính là con đường bản nguyên sao? Trong đầu hắn vẫn còn đang lóe lên cảnh tượng đó.
"Một con đường lóa mắt không nhìn thấy phía cuối, hai bên đường có thứ gì đó... Ký ức? Không, không phải ký ức, hình như là vô số bóng người, sắp hàng hai bên đường hoan nghênh?"
Đầu óc Phương Bình trống rỗng, trong lúc nhất thời cũng không còn đau lòng 100 triệu điểm điểm tài phú nữa.
"Thằng nhóc này... thật thú vị!" Trương Đào cũng rất bất ngờ, nó đang nhìn trộm con đường bản nguyên của ông!
Ông cũng rất ngơ ngác, bàng hoàng và bật ngửa!
Ban nãy đang trò chuyện, ông bỗng nhiên cảm thấy dị thường, có ánh mắt khác thường đang trực tiếp dò xét mình, cảm giác rất huyền bí.
Ông bắt đầu phản kích theo bản năng, ban đầu còn tưởng là vị cường giả tuyệt đỉnh nào đang thăm dò mình. Kết quả vừa mới chuẩn bị tức giận, Trương Đào đúng lúc thu tay lại, ông phát hiện người đang thăm dò mình là ai.
Thằng nhóc này thật sự to gan vô cùng, cũng rất hồ đồ!
Nếu ban nãy ông không dừng lại kịp, ông hoàn toàn có thể đánh chết Phương Bình.
"Rốt cuộc là thứ gì đang nhìn trộm mình? Có thể đột phá phòng ngự, thăm dò con đường bản nguyên của ta, Trấn Thiên Vương cũng không làm được!"
Con đường bản nguyên là bí mật lớn nhất của cường giả. Tất cả nhược điểm, tất cả bí mật của ngươi đều nằm trên con đường bản nguyên.
Nếu như Mệnh Vương thăm dò bản nguyên đạo của Trương Đào, phát hiện tất cả, có thể tìm kiếm nhược điểm, đánh giết Trương Đào, rồi đi con đường của Trương Đào, bởi vì bọn họ biết nên đi như thế nào. Bọn họ hoàn toàn có thể thay thế Trương Đào, bước đi nhanh chóng trên con đường của ông.
Thứ này còn kinh khủng hơn bản nguyên tuyệt học!
Trước khi tuyệt đỉnh chưa chết, tuyệt học cũng chỉ là một phương hướng để đi mà thôi. Còn ban nãy, Phương Bình lại có thể trực tiếp mở cửa bước vào con đường bản nguyên của ông, bắt đầu đi dọc theo bản nguyên về phía trước.
Trương Đào thấy Phương Bình vẫn còn dại ra, cũng là bất đắc dĩ. Thằng nhóc này đúng là không biết quy tắc gì. Nếu là những tuyệt đỉnh hoặc Chân Vương khác, thật sự sẽ đập chết hắn. Nhưng...
Trương Đào bỗng nhiên nói: "Phương Bình, tỉnh lại đi, đang nghĩ gì thế?"
Đối diện, Phương Bình lắc đầu, có chút ngượng ngùng, cũng có chút lúng túng, cười khan nói: "Bộ trưởng, cái kia... khụ khụ, hình như ta vừa mộng du, không biết có phải là do quá mệt mỏi không."
"Xùy, đừng có giả bộ, ta cũng không muốn hỏi tội ngươi!"
Trương Đào dở khóc dở cười, sau đó mới nhíu mày nói: "Sao ngươi làm được? Nhóc con, ngươi biết ngươi vừa mới làm gì sao? Ngươi trực tiếp đột phá phòng ngự ý chí của ta, trực tiếp dò xét bản nguyên của ta.
Ngươi phải biết, ta chính là tuyệt đỉnh đỉnh cao trong tuyệt đỉnh. Dù ban nãy ta không phòng bị sâu với ngươi, chỉ theo bản năng phòng ngự, nhưng ngươi có thể đột phá phòng ngự ý chí của ta, cũng rất khó có thể tưởng tượng nổi!
Nếu ai cũng có thể làm như ngươi thì võ giả tuyệt đỉnh đã bị thăm dò vô số lần rồi. Đừng nói là tuyệt đỉnh, dù chỉ là cấp chín có bản nguyên bình thường, nếu đối phương không muốn, chúng ta cũng không thể dò xét bản nguyên của hắn.
Đó là bí mật lớn nhất của võ giả, suýt chút nữa là ngươi đã xem được đạo của ta rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận