Toàn Cầu Cao Võ

Chương 540: Đệ nhất cấp ba (2)

"Trên 1400 cal..."
Trần Thu Phong bỗng nhiên không nói gì nữa, trực tiếp sượt qua người Phương Bình, khom lưng nhặt trường thương, trầm giọng nói: "Cậu còn chưa đủ ác. Nếu đủ tàn nhẫn, không cần đánh tới bây giờ. Nhanh chóng đuổi theo, một đao có thể giết được tôi."
"Tôi muốn so tài, không muốn giết người."
"Cho nên tôi mới nói, luận bàn với võ giả nhân loại không có nghĩa lý gì, tôi càng thích giao thủ cùng võ giả địa quật hơn, không phải hắn chết chính là tôi vong."
Phương Bình nhún nhún vai, cũng không nói gì, Trần Thu Phong thực lực rất mạnh, nhưng không hẳn mạnh hơn Lăng Y Y bao nhiêu.
Chỉ có thể nói, đấu pháp của anh ta rất hung tàn, ra tay chiêu nào chiêu nấy đều là liều mạng.
Người hơi yếu hơn anh ta, hoặc hơi hơi mạnh hơn anh ta một chút, chân chính giao thủ sẽ phải bó tay bó chân, cho nên rất khó làm đối thủ của anh ấy.
Thực ra Lăng Y Y cũng giết người rất nhiều, nhưng mà Lăng Y Y không đơn thuần liều mạng chém giết, cô ấy vẫn có suy nghĩ phải tự vệ. Nếu gặp phải nguy cơ đe dọa tính mạng, Lăng Y Y cũng sẽ phòng thủ, đón đỡ chiêu.
Còn Trần Thu Phong, từ lúc ra tay đến hiện tại, hầu như không hề đỡ chiêu lần nào.
Nếu để anh ta gặp Lăng Y Y, dưới tình huống hai bên thực lực tương đương, Lăng Y Y có thể sẽ bị đánh giết, còn Trần Thu Phong đại khái sẽ trọng thương.
Về phần Phương Bình, cậu có khí huyết mạnh hơn anh ta nhiều, lực lượng tinh thần cũng mạnh mẽ hơn nhiều, cho nên thắng cũng nhanh.
Thắng thua, kỳ thực chỉ trong chớp mắt.
...
Hai người kết thúc giao thủ, vị quan quân hơi lớn tuổi kia khẽ cười nói: "Phương Bình, cậu có cân nhắc đến chuyện đến Quân đội Bắc Cương rèn luyện một thời gian không? Thực lực cậu không yếu, nhưng mà tôi thấy, cậu vẫn còn ít gặp máu..."
Phương Bình bật cười, thực ra cậu giết không ít người.
Nhưng so với quân nhân, đúng là rất ít.
"Cảm ơn, nhưng mà tôi còn phải về trường, tạm thời không nghĩ tới."
Phương Bình lắc đầu, thật muốn nhìn máu chảy thành sông, có nhiều cơ hội lắm.
Ma Đô địa quật ngay cạnh trường, nếu cậu muốn chém giết, trực tiếp đi vào địa quật, ở thời gian này, muốn giết bao nhiêu có bấy nhiêu người.
"Đáng tiếc."
Vị quân nhân lớn tuổi kia hơi tiếc nuối, Quân bộ chiêu mộ thiên tài khó khăn hơn võ đại một chút.
Dù sao thì trong mắt rất nhiều người, võ đại nổi tiếng hơi, vào võ đại, sau khi tốt nghiệp có thể có nhiều lựa chọn, đi quân đội, theo chính trị, đến Cục điều tra và truy bắt, theo kinh doanh… đều có thể.
Quân bộ thì sao?
Hạn chế lớn hơn nhiều!
Đời sau của võ giả, trừ phi là quân nhân, nếu không, rất ít người lựa chọn đầu quân, tỉ lệ tử vong của Quân đội lớn hơn võ đại nhiều, ngay cả võ giả cấp một đều phải xuất chiến.
Võ đại tốt xấu gì cũng bồi dưỡng học sinh đến cấp ba mới đưa xuống địa quật.
Cách quân đội bồi dưỡng võ giả… giống với cách nghĩ của Ngô Khuê Sơn, quăng mấy chục ngàn võ giả cấp một vào địa quật, người sống sót sẽ càng mạnh hơn.
Đối với cách làm của quân đội, không ai đặt câu hỏi, khác với võ đại, nhiệm vụ chủ yếu của quân đội chính là trấn thủ, chém giết.
Nếu võ đại cũng muốn làm như thế sẽ phải chịu không ít dị nghị.
...
Giao thủ kết thúc, Tôn Minh Vũ tiến lên cười nói: "Không nghĩ tới cậu thắng thoải mái như vậy."
"Cũng không ung dung thoải mái lắm đâu."
Phương Bình lắc đầu nói: "Cùng đánh với người khác lâu dài như vậy, đánh đến mức cả người đầy thương tích, đó là bởi vì mục đích của mọi người chỉ là luận bàn. Nhưng đánh với bọn họ, mục đích của bọn họ chủ yếu là giết người, lúc này, không giết tôi, tôi sẽ có thể giết anh ta.
Anh ấy cũng không có ý định tổn thương tôi, bị thương nặng hơn cũng có cơ hội trở mình, còn không bằng nhất kích tất sát."
"Bất kể nói thế nào, cậu vẫn thắng rồi, khí huyết cậu mạnh đến đáng sợ."
Phương Bình cười nói: "Vẫn chưa xuất hiện thay đổi về chất, 1000 cal và 1400 cal khí huyết thực ra uy lực khí huyết vẫn ngang ngửa nhau, hơi hơi mạnh hơn một chút mà thôi. Một khi có sự thay đổi về chất, mới thực sự gọi là biến hóa."
Mấy người nói thêm vài câu, Phương Bình cũng không tiếp tục ở lại làm phiền bọn họ, cậu muốn rời đi.
Lúc này, Quách Hiên vẫn không lên tiếng đi tới, mở miệng nói: "Phương Bình, phiền cậu chăm sóc em trai tôi một chút, nó rất sùng bái cậu."
"Hả?"
"Quách Thịnh."
Phương Bình sửng sốt!
Anh ta là anh trai của tên mập kia?
Quách Hiên cũng không nói nhiều, ngắn gọn nói: "Thực ra, tôi không muốn em ấy trở thành võ giả, nhưng nó đã chọn như vậy, tôi cũng không ngăn cản, Ma Võ thích hợp với nó hơn quân đội. Tôi quanh năm ở bên ngoài, không cách nào chăm sóc nó, hy vọng cậu có thể giúp tôi để ý nó một chút.
Những người như chúng ta, hy vọng duy nhất chính là người nhà bình an."
Phương Bình nhìn thanh niên vóc người cân xứng, gương mặt lạnh lùng trước mặt, lại hồi tưởng đến hình dáng mập mạp của Quách Thịnh mập, lát sau mới mê mang nói: "Em trai ruột à?"
Quách Hiên nhìn cậu một hồi, khẽ gật đầu, cũng không nói nữa, cất bước rời đi.
Trần Thu Phong bên cạnh cũng lau khô máu trên người, mặc áo khoác vào, cười nhạt nói: "Giúp tôi chăm sóc Trần Vân Hi nhé."
Phương Bình tan vỡ nói: "Em gái anh à?"
"Ừm."
"Em gái ruột?"
"Em họ."
Phương Bình triệt để cạn lời, mình nên nói cái gì đây?
Đại hội nhận người thân sao?
"Vì sao trước đó không ai nói cho tôi?"
Trần Thu Phong quái dị nhìn cậu, vì sao trước đó phải nói cho cậu?
Hiện tại chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chăm sóc chiếu cố hay không thì phải xem tâm tình cậu thế nào, cũng có ai ép buộc cậu đâu, huống hồ, nếu có thể, cậu đừng quan tâm chăm sóc thì tốt hơn, ai biết một ngày đẹp trời nào đó, cậu dẫn con người ta ra ngoài, không cẩn thận bị người khác chém chết thì sao.
Phương Bình cười khổ, cuối cùng nhìn về vị quân nhân lớn tuổi đang định bước đi kia, nhỏ giọng nói: "Đại ca à, anh có người thân nào cần tôi chăm sóc không?"
Quân nhân lớn tuổi kia buồn cười, lắc đầu nói: "Không cần, tự chăm sóc mình đi, trở thành Tông sư quan trọng hơn mọi thứ."
Một vị Tông sư chính là một đội quân, đội quân võ giả!
Quân đội võ giả sơ cấp, dưới 10.000 người, nếu gặp phải Tông sư, muốn tàn sát bọn họ, cũng có thể đồ sát bằng tay không.
Nhiều thêm một vị Tông sư, đồng nghĩa với việc có thêm một hy vọng giành phần thắng.
Phương Bình đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật đầu nói: "Tôi tin là sẽ nhanh thôi."
Mọi người có mặt tại đó đều nở nụ cười, cũng không ai nói gì, càng không muốn đả kích lòng tự tin của Phương Bình.
Nếu như Tông sư dễ dàng như vậy, Hoa Quốc cũng sẽ không chỉ có bấy nhiêu vị Tông sư rồi.
Đừng xem mấy trăm người là nhiều. Đây là kết quả của hơn mấy trăm năm tích lũy, hơn 300 vị Tông sư, hơn một nửa đều đã hơn 80 tuổi rồi, tuổi còn trẻ thực ra là một phần rất ít, cũng chỉ mấy năm gần đây mới nhiều hơn một chút.
Phương Bình không tới 20 tuổi, dù cho có hy vọng thành Tông sư, lại cần tốn bao nhiêu năm.
Quân nhân lớn tuổi cũng không nói gì, những người khác dồn dập rời đi, thắng cũng được, bại cũng được, thua nhân loại tốt hơn thua địa quật. Ở địa quật, nếu bọn họ thua, kết quả chỉ có chết.
...
Ngày mùng 8 tháng 8, bảng xếp hạng Chiến Lực cấp ba lại đổi mới.
Ma Võ, Phương Bình, xếp hạng nhất!
Bảng xếp hạng vừa ra lò, bên ngoài đều biết Phương Bình nhất định đã đi khiêu chiến võ giả Quân đội, chỉ là hơi tiếc vì không có video.
Trên thực tế, nếu nhìn thấy e sẽ thất vọng.
Bởi chiến đấu kết thúc rất nhanh, không có đấu pháp, chiến pháp đẹp đẽ, chỉ có sát chiêu liều mạng trùng điệp.

Một ngày mùa hè chói chang.
Khi bên ngoài còn đang sôi nổi nghị luận, Phương Bình đã lên xe chạy về Ma Đô.
...
Ma Đô, trước sau vẫn phồn hoa huyên nháo như vậy.
Trên đường phố, có khá nhiều bạn nữ ăn mặc mát mẻ, Phương Bình không tự chủ, nhìn thêm vài lần.
Nhìn nữ võ giả dũng mãnh quen rồi, nhìn đến các bạn nữ bình thường này, cảm nhận hoàn toàn khác nhau.
"Nữ võ giả..."
Trong xe, Phương Bình chậm rãi lái xe, khẽ lắc đầu.
Nữ võ giả hầu như có thể nói bọn họ gần như là sinh vật khủng bố.
Dương Tiểu Mạn dùng đầu đập đầu Hàn Húc, Triệu Tuyết Mai dùng chân đá hạ âm, Lăng Y Y cầm rìu nặng...
Ngay cả Trần Vân Hi nhìn có vẻ nhu nhược kia, nếu thật sự bạo phát, cũng là một sinh vật khủng bố.
"Các em gái ngoan hiền chắc chắn không có duyên trở thành nữ võ giả rồi."
Phương Bình hơi tiếc nuối, đối với những võ giả như cậu, bạn đời của mình tốt nhất cũng nên là võ giả.
Cùng nửa kia có thể thảo luận chuyện địa quật, võ đạo, nói về cống hiến và hy sinh…
Mọi người có thể không cần kiêng dè gì cả.
Nếu cùng đàm luận những chuyện này với người bình thường, đối phương không có cách nào hiểu được, chênh lệch nghiêm trọng.
Vừa nghĩ những điều này, Phương Bình vừa suy nghĩ một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng!
Điểm tài phú hết sạch rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận